Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 19: Ánh Sáng Trong Đêm Tối.



Chương 19: Ánh Sáng Trong Đêm Tối.

Ren men theo lối cũ. Mỗi bước chân như bị níu kéo bởi hàng tấn nỗi sợ hãi và mệt mỏi.

Nhưng Ren vẫn bước tiếp, từng bước nặng nề, chậm chạp, nhưng không hề dừng lại.

Nước bẩn chảy róc rách dưới chân, hơi lạnh từ vách đá thấm vào da thịt, nhưng Ren không hề bận tâm. Miễn là cậu còn sống sót...

Chưa bao giờ, Ren yêu quý việc di chuyển dưới cống thoát nước như bây giờ.

Dù trước đây, Ren từng nhận một công việc tương tự.

Mùi ẩm mốc và mùi tanh của cống thải vẫn còn đó, nhưng ít nhất... không có xác thối hay ruồi nhặng như ở nơi đó...

... nhớ lại thôi cũng đủ khiến dạ dày cậu quặn thắt. Những dòng nước đen đặc quánh, lợm giọng, mùi h·ôi t·hối xộc thẳng vào phổi như muốn đầu độc cả linh hồn.

Cống thải ở thế giới bên kia... thật kinh tởm... nhưng không đáng sợ bằng những khuôn mặt đã phản bội cậu. Ít nhất, ở đây chỉ có bóng tối và tiếng nước chảy.

Ren chậm rãi leo khỏi miệng cống.

Không khí tươi mới phả vào khuôn mặt đau rát, mang theo cái lạnh tê tái của buổi sớm. Ren cảm thấy từng thớ thịt trên mặt như đang rỉ máu, đau buốt khi gió lướt qua.

Ren quỳ gục xuống. Lưng tựa vào bức tường lạnh ngắt. Phổi cháy rát. Cổ họng khô khốc. Mọi thứ đều đau đớn. Nhưng cậu vẫn phải thở.

Đêm đen tàn nhẫn đã qua. Bóng đêm sợ hãi chạy trốn, nhường chỗ cho những tia nắng bình minh.

Ánh ban mai vuốt ve cơ thể co giật của Ren. Cậu khẽ rùng mình vì cái lạnh thấu vẫn gặm nhấm tận xương.

Ren kiệt sức.

Cậu muốn nằm xuống và ngủ một giấc thật sâu.

Nhưng mỗi lần nhắm mắt, khuôn mặt của những kẻ đ·ã c·hết dưới hầm ngục lại hiện về...

Cậu đã thoát khỏi hầm ngục... nhưng liệu có bao giờ thoát khỏi được ký ức kinh hoàng ấy không?

Nhắm mắt lại. Ký ức hiện về. Mở mắt ra. Thực tại đau đớn. Không có lối thoát.

Rồi, Ren đứng dậy và rời khỏi con hẻm.

Vào buổi sáng sớm, Thị trấn khởi đầu thật yên bình.

Ren dừng lại giữa quảng trường trung tâm.

Cậu nhìn quanh, như muốn tìm kiếm điều gì đó...

Cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng mà cậu từng cảm nhận ở nơi này... hoàn toàn biến mất... hay đúng hơn... giống như chưa từng tồn tại.

Không còn những đôi mắt vô hồn, không còn bóng tối ngột ngạt... Chỉ có những nụ cười bình yên và những tiếng cười giòn tan.

“Đồ c·hết tiệt! Tôi sẽ cho ông ta thấy, chúng ta sống tốt như thế nào.”

“Đi săn thôi chứ? Bãi quái ở bên ngoài dù đông nhưng khá an toàn.”

“Cậu chỉ được cái to mồm thôi.”

Đêm qua, một đêm không ngủ đối với nhiều người...

Ren chợt nhận ra...

Những nụ cười vô tư lự, những tiếng cười giòn tan vang vọng giữa quảng trường. Thế giới của họ tràn ngập ánh sáng và hi vọng.



Ren cũng muốn được như vậy...

Họ đã tìm thấy ý chí để tiếp tục sống... còn cậu, ngay cả việc thở cũng khiến cậu thấy đau đớn.

Ren tự hỏi... có phải chỉ mình cậu vẫn đang mắc kẹt dưới hầm ngục đó không?

Ren muốn hòa vào đám đông, muốn mỉm cười như họ... nhưng đôi môi cậu chỉ run rẩy mà không thốt nên lời. Sự vui vẻ đó quá xa vời... như một thế giới khác mà cậu không thể chạm tới.

‘Dù ở thế giới nào...Mình không xứng đáng tiếp tục sống với nụ cười trên môi ư?’ Ren nhìn ánh sáng rực rỡ của bình minh chiếu lên mái tóc của những người trẻ tuổi đầy sức sống, nhưng Ren chỉ cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng.

Cậu lững thững bước đi.

Ren bước qua những con người đang trò chuyện vui vẻ, như một bóng ma lướt qua cuộc sống.

Không ai nhận ra sự tồn tại của cậu... hoặc có lẽ... họ chỉ không muốn nhìn thấy cái bóng tối đang bám lấy cậu.

Đôi chân tê cứng và đau đớn đưa cậu tới phần rìa của thị trấn.

Đó là một bức tường đá cao và dày.

Ren leo lên trên bức tường đá như một cái bóng.

Đôi mắt màu xanh lam của cậu nhìn chằm chằm xuống bầu trời vô tận bên dưới.

Phải.

Đây là khu vực cuối cùng của thị trấn.

Thị trấn khởi đầu nằm ở rìa phía nam của tầng thứ nhất. Nó được xây kế bên tiếp điểm của tòa tháp và bầu trời bí ẩn bên dưới.

Vào ngày đầu tiên, sau khi thông báo tử thần kết thúc.

Cậu đã chứng kiến một vài người, tự kết liễu bản thân bằng cách...gieo mình xuống bầu trời bên dưới...

‘Liệu họ có được tự do như những cánh chim bay trên bầu trời?’ Ren tự hỏi.

Như một cái xác vô hồn, Ren đứng trên mép bức tường đá, nơi thế giới kết thúc trong khoảng không vô tận.

Cảm giác như cậu chỉ cần bước thêm một bước nữa... tất cả đau khổ sẽ biến mất.

Ren không cảm thấy sợ hãi. Có lẽ, vì trái tim cậu đ·ã c·hết kể từ lúc đó... khi những khuôn mặt đầy tuyệt vọng kia biến mất khỏi tầm mắt.

Bầu trời bên dưới trải dài vô tận, trong xanh và tĩnh lặng. Một vẻ đẹp hoàn hảo đối lập với nỗi đau sâu thẳm trong cậu.

Tự do... nhưng tại sao cậu lại cảm thấy ngột ngạt như vậy?

Ánh sáng ban mai rực rỡ phủ lên mọi thứ một lớp vàng óng, nhưng không thể sưởi ấm trái tim đã lạnh giá của Ren.

Im lặng tuyệt đối. Chỉ có tiếng thở nặng nề và nhịp tim rệu rã của cậu. Ren cảm giác như mình đang tan biến vào hư không.

Gió từ bên dưới bỗng thổi qua, hất tung mái tóc rối của cậu. Âm thanh của gió, như tiếng mời gọi của vực sâu bên dưới.

Ren nhớ lại những đôi mắt trống rỗng, những khuôn mặt đẫm nước mắt... và tiếng gió cuốn đi mọi thứ.

‘Họ đã tìm thấy bình yên chưa? Hay chỉ đơn giản là biến mất... như chưa từng tồn tại?’ Ren tự hỏi.

liệu có ai đang đứng ở đây, nhìn xuống vực sâu này và cảm thấy như cậu không?



Cảm giác không thuộc về bất kỳ đâu... không còn lý do để tiếp tục tồn tại.

“Chỉ cần mình tiến thêm...một bước nữa.” Ren lầm bẩm khi đôi chân tiến thêm một chút.

Ren cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Nhưng trái tim cậu lại nặng trĩu... vì những ký ức đau đớn không buông tha cậu.

Một bước nữa... và tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng tại sao... đôi chân cậu lại run rẩy như vậy?

Cơn gió lạnh lẽo lại thổi qua, như đôi tay vô hình kéo Ren về phía trước. Cậu loạng choạng...

Ren mím môi thật chặt. Cậu quyết định sẽ nhảy xuống...

Nhưng rồi.

Những tiếng thét kinh hoàng, những khuôn mặt méo mó hiện lên trong tâm trí cậu... như đang níu kéo cậu ở lại.

Cậu nghe thấy giọng nói của ai đó... mơ hồ và xa xăm:

‘Đừng đi...’ Nhưng... còn ai cần cậu nữa chứ?

Ren khựng lại.

Trái tim cậu đập mạnh, như thể vừa chạm vào một ký ức đã bị chôn sâu từ rất lâu rồi.

Rất rất lâu rồi.

Cảm giác ấm áp...

Như có ai đó đang chạm vào cánh tay của cậu. Nhẹ nhàng và dịu dàng.

Ren nhìn xuống cánh tay mình. Không có gì cả. Nhưng... cảm giác ấy vẫn còn đó, chân thực đến mức khiến cậu nghẹn ngào.

Cậu nhớ về mẹ. Nhớ những cái ôm dịu dàng và nụ cười hiền hậu.

‘Khi không còn mẹ ở đây nữa...hãy tiếp tục sống với nụ cười trên môi...hứa với mẹ...’ Giọng nói ấy vang lên trong tâm trí, dịu dàng mà xa vời.

Ren cảm thấy hai gò má nong nóng. Thứ gì đang dính trên má vậy?

‘Nước? Trời đang mưa à?’ Ren lau đi thứ dính ở trên má.

Tầm mắt mờ đi.

Cậu đang...khóc đấy ư?

Ren ngước nhìn lên bầu trời vô tận.

Không có lấy một gợn mây. Ánh nắng ban mai vẫn chiếu rọi, trong trẻo và rực rỡ.

Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng. Lồng ngực thắt lại, đau nhói như có ai đó đang bóp chặt trái tim cậu.

Ren cắn chặt môi. Cậu không thể bật ra tiếng nào. Chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má nóng hổi.

Đôi chân của cậu run rẩy. Cảm giác như mặt đất dưới chân đang tan biến.

... cảm giác ấm áp trên cánh tay vẫn còn đó, như đang giữ chặt lấy cậu, không cho cậu gục ngã.

Nhưng... còn ai nữa?

Một giọng nói mơ hồ thoảng qua trong tâm trí cậu. Giọng nói ấy nhẹ nhàng và ấm áp như nắng sớm, thì thầm điều gì đó cậu không thể nghe rõ.

‘Ren... thế giới này, dù tàn khốc, vẫn có điều đáng để sống.’



Ren nhắm mắt lại, cố gắng nhớ ra khuôn mặt của người đó. Nhưng tất cả đều mờ nhạt... chỉ còn lại cảm giác đôi tay ấm áp đang chạm vào cánh tay cậu, giữ cậu lại giữa bờ vực tuyệt vọng.

Cậu đã quên mất người đó từ khi nào?

Hay... cậu chưa bao giờ muốn nhớ lại?

Ren lùi lại một bước, rời xa mép tường. Trái tim cậu vẫn còn đập mạnh, còn đôi tay vô hình ấy... vẫn ở đó, nắm lấy cánh tay cậu không buông.

“Nếu không muốn c·hết rữa ở chỗ này như một kẻ vô dụng...” Giọng nói đầy mỉa mai và khiêu khích của Tarek hiện lên trong tâm trí Ren.

Bàn tay của cậu siết chặt trong vô thức...

Giữa bóng tối này,

Vẫn có một ánh sao sáng,

Đừng quay lưng, đừng rời đi,

Bởi bạn sẽ thấy ánh sáng nơi cuối con đường.

Lòng dũng cảm không phải là không sợ hãi,

Mà là biết đi tiếp dù trong lòng đầy lo âu.

Hãy tin vào những bước đi nhỏ bé,

Bởi mỗi bước ấy sẽ đưa bạn gần hơn đến nơi bạn cần.

Với mỗi cơn mưa, đất sẽ xanh hơn,

Với mỗi đau thương, tâm hồn sẽ mạnh mẽ hơn.

Hãy đứng lên, dù thế giới có quay lưng,

Vì bạn là ngọn lửa, bạn là ánh sáng.

Giọng hát ngọt ngào bỗng vang lên phía xa xa.

Ren khựng người, cậu quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng hát...

Giữa một đám đông tụ tập. Giọng hát của cô gái vẫn vang xa.

Đó là một cô gái trạc tuổi Ren, vơi thân hình mảnh khảnh. Cô cô đội một chiếc mũ trùm đầu màu trắng với một chiếc áo dài đơn giản màu nâu nhạt, màu sắc của mấy món trang bị khởi đầu, cô cũng là người chơi như Ren.

Chiếc mũ trùm đầu màu trắng cũng không che được mái tóc màu nâu trà sữa được kết gọn gàng tô điểm trên gương mặt hiền lành xinh đẹp của cô.

Thứ khiến cậu chú ý nhất...có lẽ là cây đàn cũ mà cô gái đang cầm ở trên tay.

Tiếng đàn kèm theo giọng hát nhẹ nhàng khiến trái tim con người như thổn thức. Nguồn động lực mạnh mẽ dường như tiếp thêm ý chí cho Ren.

“Anh nói đúng, Tarek. Tôi là một kẻ vô dụng...Nhưng anh cũng sai rồi.....” Cậu nhìn chằm chằm xuống bầu trời bên dưới...

Những đám mâu phủ đầy ánh ban mai vẫn lững thững trôi.

“Có lẽ...tôi sẽ c·hết...Nhưng chưa phải bây giờ..”

Ren bò xuống bức tường.

Cậu nhín về phía đám đông đang cười nói náo nhiệt với tâm điểm là cô gái.

“Cảm ơn” Ren cúi đầu rồi bước đi. Quay trở lại thị trấn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.