Cậu không thể ngừng suy nghĩ về lý do mình chơi trò chơi này.
Cậu cần tiền.
Sau khi trả hết nợ, Ren gần như mất phương hướng.
Cậu không có bằng cấp, cũng chẳng có chuyên môn nào ra hồn. Cơ thể yếu ớt lại càng khiến cậu chẳng thể làm được những công việc tay chân.
Ren từng bỏ học từ năm 14 tuổi. Cậu đã nỗ lực xin rất nhiều công việc, nhưng không nơi nào chịu tuyển một đứa trẻ chưa đủ tuổi lao động.
Cuối cùng, Ren chỉ có thể làm việc tại các công xưởng kín.
Những ngày làm việc ấy thật kinh khủng. Ren bị quản lý bắt chẹt, phải gánh vác những công việc nặng nề vượt quá sức mình.
Chính điều đó khiến cậu mắc bệnh phổi nghiêm trọng từ khi còn rất trẻ.
Hai năm trôi qua, khoản nợ cuối cùng cũng được trả hết.
Nhưng khi nhìn lại, Ren chẳng còn gì trong tay, ngoài căn bệnh đang bào mòn cơ thể.
Không còn lựa chọn, Ren tìm đến ngành công nghiệp game.
Công việc cày thuê giúp cậu kiếm chút thu nhập ít ỏi, nhưng phần lớn lại dồn hết vào việc mua NerveGear.
Đây là hy vọng duy nhất mà Ren đặt cược.
Thế nhưng, dù đã vét sạch tài sản, số tiền vẫn không đủ để mua chiếc mũ trò chơi. Khi tuyệt vọng bao trùm, Tarek xuất hiện.
Nhưng, Tarek đ·ã c·hết...
Không còn thứ gì trói buộc được Ren.
Nhưng cơ thể cậu vẫn nặng nề.
Rồi cơn đói ập tới. Quặn thắt. Cảm giác trống rỗng, đau nhói từ bụng lan ra khắp cơ thể.
Ren cảm thấy đầu óc chao đảo, mọi thứ trước mắt như mờ dần.
Đôi môi nứt nẻ, khô khốc. Mỗi lần hơi thở yếu ớt luồn qua, từng vết nứt đau rát như bị xé toạc.
Không còn chịu nổi nữa.
Ren lao thẳng đến đài phun nước. Không kịp suy nghĩ, cậu vùi đầu vào nguồn nước trong lành. Uống.
Uống ừng ực.
Từng giọt nước ngọt mát lạnh tràn xuống cổ họng, lấp đầy sự trống rỗng trong lồng ngực.
Cảm giác này... ngọt ngào đến nghẹn ngào.
Chưa bao giờ, cậu nghĩ nước lại ngon đến như thế...
Nó kéo Ren trở về quá khứ, về những lần cậu áp miệng vào vòi nước công cộng cũ kỹ, từng giọt nước lạnh lẽo tràn vào khi cơn đói h·ành h·ạ.
‘Quen thuộc quá...’
Cơn đói cũng chịu nhượng bộ. Ren thở dài một hơi rồi tựa lưng vào rìa của đài phun nước.
Cậu biết, cảm giác đói khát chỉ dịu đi nhất thời. Ren vẫn cần thứ gì đó để ăn.
Ren vuốt nhẹ ngón tay để mở kho đồ. Một lần nữa, chúng trống trơn. Một nụ cười gượng hiện trên khuôn mặt của Ren.
‘Phải rồi... mình chẳng có gì cả.’ Ren thở dài, ánh mắt vô hồn lướt qua những con phố nhộn nhịp.
‘Còn lại 50 cor à... một cái bánh mì giá bao nhiêu nhỉ?’ Cậu lẩm bẩm, đôi chân vô thức bước về phía khu chợ.
Mùi thơm của bánh mì mới nướng lan tỏa trong không khí. Tiếng người mua kẻ bán rộn ràng xung quanh như lấn át cả suy nghĩ của Ren.
Thế nhưng, khi rời khỏi tiệm bánh, khuôn mặt cậu tối sầm lại.
“Cái quái gì cơ chứ? Một phần ăn với 3 bánh mì và 1 bình nước nhỏ tốn tận 5 cor?” Ren lẩm bẩm, giọng nói trĩu nặng thất vọng.
Cậu cúi xuống nhìn ổ bánh mì từ lúa mạch đen nằm gọn trong tay. Nhỏ, cứng, và khô khốc.
Ren khẽ nuốt nước bọt, nhưng cổ họng cậu lại nghẹn lại đau đớn. Cảm giác đói vẫn âm ỉ trong bụng, như một hố sâu không đáy.
Gió thổi qua, lạnh buốt. Cậu khẽ run lên, khuôn mặt đã tái nay lại càng thêm nhợt nhạt. Yếu ớt... và cô độc.
‘10 ngày...’ Ren lẩm bẩm khi bước đi trên con phố đông người.
‘Với số tiền này....nếu tiết kiệm...tối đa là 10 ngày’ Ren thở dài. Cậu cần phải làm gì đó để kiếm tiền.
Vậy làm nhiệm vụ thì sao?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu của Ren.
Đúng vậy, cậu có thể làm nhiệm vụ. Ren sẽ ưu tiên những nhiệm vụ đơn giản như chạy vặt.
Cậu sẽ nhận được một phần tiền và chút ít kinh nghiệm. Nhưng tích lũy lâu dài nó có thể giúp Ren lên cấp.
Chờ tới khi cậu đủ khả năng để đối đầu với quái vật, Ren sẽ bắt đầu đi săn đám quái ở đồng cỏ bên ngoài.
‘Đúng đúng, nếu mình đạt cấp độ 2 thì đám lợn lv1 bên ngoài sẽ không còn đáng sợ nữa’
Ren gật gật đầu, rồi chạy thẳng đến bảng nhiệm vụ hàng ngày.
Đó là một tấm bảng gỗ lớn đặt ở cạnh cổng của thị trấn, chúng sẽ dán mọi nhiệm vụ mà những npc trong thị trấn giao.
Ren không biết Npc nào sẽ cho cậu nhiệm vụ.
Vì vậy, việc săn nhiệm vụ từ bảng thông báo là phương pháp dễ nhất.
Cậu lần mò qua từng bảng thông báo, mắt chăm chú lướt qua từng hàng chữ. Dọn dẹp... Hái thảo dược... Đưa thư...
Nhưng rồi...
Tất cả các nhiệm vụ đơn giản trong ngày đều đã hết.
Ren đứng lặng trước bảng thông báo, nhìn những dòng nhiệm vụ trống rỗng như thể từng từ ngữ trên đó đang mờ dần, biến mất theo từng nhịp thở nặng nề của cậu.
Cảm giác như mặt đất dưới chân bỗng sụp đổ, bỏ lại một khoảng không rộng lớn, lạnh lẽo.
Những người chơi khác tụm lại thành nhóm, trao đổi vật phẩm, trò chuyện ầm ĩ, cười đùa bên những quầy hàng bày đầy những món ăn hấp dẫn.
Cảnh tượng đó như một thế giới khác, nơi họ có nhau, nơi mọi thứ đều có thể được chia sẻ.
Còn cậu... một mình, lạc lõng. Không có ai, không có gì.
“Chỉ còn lại những nhiệm vụ nguy hiểm…” Ren mím chặt môi, tiếng thì thầm trầm xuống như một lời than vãn.
Đôi mắt cậu dừng lại trên bảng nhiệm vụ săn bắn, nơi hầu hết đều là những yêu cầu tàn nhẫn, thanh trừng, thu thập nguyên liệu từ những con quái vật mà ai cũng phải chiến đấu để g·iết.
Một cơn sóng lạnh ùa qua người Ren. Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc mạo hiểm. Nhưng mạo hiểm có giá phải trả.
Mà cậu… liệu có đủ sức để trả giá?
Ren lướt mắt qua những món trang bị, cảm giác nặng nề đè lên từng ngón tay.
{Trang bị: Giáp da}
Loại: Giáp nhẹ
Độ bền: 3/15
+5 phòng thủ.
{Trang bị: Giáo gỗ}
Loại: Vũ khí
Độ bền: 2/15
+5 t·ấn c·ông.
Cả hai món trang bị đều đã qua nhiều trận chiến, dấu vết của sự mài mòn hiện rõ trên từng chi tiết.
Ren thở dài, lòng chùng xuống. Những món đồ này đã gần như sắp vỡ vụn, chỉ một trận chiến nữa thôi là chúng sẽ hoàn toàn không còn giá trị gì.
Đây là tất cả những gì cậu có. Một bộ giáp da tả tơi và một cây giáo gỗ mòn vẹt, như thể chúng đã từng trải qua quá nhiều năm tháng trong những cuộc chiến không ngừng nghỉ.
Cuộc đụng độ với con boss vừa qua đã khiến chúng trở nên tàn tạ, và cậu, giờ đây chẳng còn gì để dựa vào.
Trong Sword Art Online, hệ thống trang bị không giống với bất kỳ game MMORPG nào khác.
Thay vì phải tạo hàng chục ô để chứa từng món giáp như găng tay, giáp ngực, quần, giày, tất cả mọi thứ đều được gộp lại trong một ô duy nhất.
Chỉ có một slot duy nhất dành cho giáp và áo choàng, nhưng bù lại, một bộ giáp có thể tích hợp đủ mọi thứ: từ giày cho đến găng tay.
Người chơi có thể loại bỏ các phụ kiện ra khỏi cơ thể ngay cả khi vẫn còn đang mặc giáp.
Điều này mang lại sự linh hoạt tối đa trong việc thay đổi trạng thái mà không làm gián đoạn chiến đấu.
Ví dụ, một người chơi có thể trang bị một bộ giáp thép bao phủ toàn bộ cơ thể, với khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối. Nhưng đổi lại, tốc độ di chuyển và tầm nhìn sẽ bị giảm đi.
Tuy nhiên, người chơi có thể tháo mũ giáp ra trong khi vẫn giữ lại phần giáp ở cơ thể, điều này sẽ làm giảm chỉ số phòng thủ từ mũ, nhưng bù lại, tốc độ và tầm nhìn sẽ được cải thiện.
Điều này cho phép người chơi dễ dàng điều chỉnh các chỉ số của mình tùy theo tình huống, tạo ra những chiến thuật chiến đấu linh hoạt và thú vị.
Đó là những điều Kirito dạy cho Ren vào ngày đầu tiên, và còn vài điều nữa mà cậu không quên.
‘Ước gì mình có một bộ giáp thép... khoan... mình đang nghĩ cái gì thế này?’ Ren tự hỏi, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ rối bời. ‘Cần phải làm gì tiếp theo?’
Cậu lắc mạnh đầu, cố xua tan đi những suy nghĩ mông lung, rồi quay lại với thực tại. Ngồi dựa vào góc tường, Ren nghẹn ngào nhai ổ bánh mì đen, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, dường như muốn tìm ra chút gì đó có thể làm vơi đi cảm giác bất an trong lòng.
‘Thứ này cũng không tệ lắm... ít nhất nó còn ngon hơn những món mình từng ăn trước đây...’
Một phần trong cậu vẫn muốn tìm kiếm điều gì đó tốt đẹp, nhưng đồng thời, Ren biết rõ rằng mình không thể mãi chạy theo những ảo tưởng. Cậu cần phải quyết định, và bước tiếp, dù sợ hãi.
Sau một hồi do dự, Ren thở dài, tự nhủ với bản thân rằng không thể cứ mãi đứng yên. Cậu cần phải hành động, cần phải vượt qua sự sợ hãi.
"Được rồi," Ren lẩm bẩm, ánh mắt chợt rắn rỏi hơn khi cậu nhìn vào ngọn giáo cũ nằm chỏng chơ bên cạnh.
"Săn. Nhưng trước hết, phải làm chủ được v·ũ k·hí này."
Ngọn giáo trong tay cậu trông có vẻ cũ kỹ và tàn tạ, với phần gỗ đã mòn và đầu giáo đã có chút rỉ sét.
Đó là thứ v·ũ k·hí duy nhất mà Ren có thể chọn khi bắt đầu trò chơi, nhưng cậu chưa từng sử dụng thứ gì như thế này.
Tuy nhiên, những người chơi kỳ cựu thường nói rằng giáo là v·ũ k·hí dễ sử dụng. Nó có tầm t·ấn c·ông xa, giúp người sử dụng giữ khoảng cách an toàn, tránh được những cú đòn bất ngờ từ đối thủ.
Hơn nữa, khi cần thiết, giáo có thể trở thành một mũi tên c·hết người nếu người sử dụng đủ khéo léo.
“Không phải là loại v·ũ k·hí lý tưởng, nhưng đây là những gì mình có…” Ren tự nhủ, bàn tay nắm chặt cán giáo.
Cậu cảm nhận sự nặng nề của nó, thử nâng lên, rồi xoay tay để làm quen với cảm giác của nó trong tay.
Cậu bắt đầu đâm vào không khí, từng cú đâm chậm rãi, cố gắng điều chỉnh lực và góc độ sao cho phù hợp.
Cậu không thể để mình lúng túng trong lúc nguy cấp. Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, và Ren biết rằng không thể phụ thuộc vào may mắn.
Chỉ có luyện tập, chỉ có làm chủ được v·ũ k·hí này mới giúp cậu sống sót.
Ren quay đầu nhìn quanh. Con hẻm này quá nhỏ, không thể sử dụng v·ũ k·hí tự do được. Cậu có thể cảm nhận được sự bức bối, sự thiếu không gian để thực hành.
“Xem nào… nếu mình không nhớ lầm… có một sân tập ở gần đây.” Ren mím môi, cố gắng nhớ lại vị trí.
Với một quyết tâm mới, cậu rời khỏi con hẻm, đi qua những con phố đông đúc, theo trí nhớ của mình.
Lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khởi. Hôm nay sẽ là ngày cậu bắt đầu thực sự học cách chiến đấu.