Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất

Chương 33: Dương Tiễn (2)



Chương 33: Dương Tiễn (2)

Mười ngày sau Dương Tiễn mới tỉnh lại. Nhìn căn phòng lạ lẫm nặc mùi thuốc, nhớ đến phụ thân tình trạng Dương Tiễn không quan tâm chính mình băng bó khắp nơi, lập tức dùng hết sức chạy về nhà. Mỗi bước chân gấp gáp của Dương Tiễn đều mang theo mong chờ cùng sợ hãi, sợ hãi một lần nữa phải nếm trải sự lãnh lẽo cô đơn trong căn nhà đó. Tiến đến gần căn nhà, nghe được tiếng nói chuyện từ phía trong Dương Tiễn bước chân dần chậm đi. Tiến vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng phụ thân vẫn còn tại Dương Tiễn trái tim mới nhẹ đi. Giọng nói yếu ớt lên tiếng’Phụ thân’

Dương Tung dưới sự chăm sóc của Đặng Ngải cuối cùng cũng trở nên ổn định. Nhìn Dương Tiễn xuất hiện, nghe Dương Tiễn kể lại mọi chuyện đã xảy ra, mặc dù đã có dự đoán từ trước nhưng Đặng Ngải vẫn không khỏi run sợ. Quá hung hiểm, nếu là bọn hắn chỉ sợ không còn mạng để mà trở về, vậy mà Dương Tiễn chỉ là đứa trẻ lại có thể

-‘Phụ thân con xin lỗi, đã làm hỏng cây cung quý giá của người. Nhưng con thật sư không muốn phụ thân c·hết đi, không muốn lần

nữa phải cô đơn một mình’ Dương Tiễn giọng nói yếu ớt rụt rè

‘Ha, ha, ha, ha’ Nhìn mảnh vỡ trong tay Dương Tiễn, nhìn vết bầm tím vẫn chưa lành hẳn trên tay nhi tử hắn. Dương Tung bất

ngờ cười lên, không chỉ cười mà hai hàng lệ của hắn cũng theo đó bất giác trào ra. Dương Tung vừa cười vừa khóc. Cười nhạo chính

hắn ngu ngốc, cười nhạo hắn yếu đuối như nào, cười nhạo hắn không chỉ đánh mất đôi chân mà đánh mất cả ý chỉ của hắn, cười

nhạo hắn chìm đắm trong quá khứ, cười nhạo hắn không xứng làm cha, cười nhạo chính hắn ý nghĩ chọn cách dễ dàng c·hết đi,

muốn lần nữa để đứa trẻ này phải cô đơn một mình. Đồng thời hắn khóc, hắn khóc vì hạnh phúc, hắn khóc vì đứa trẻ này là con trai



hắn, hắn khóc vì còn sống, khóc vì biết ơn kiếp này hắn vẫn còn có thể làm cha của đứa trẻ này, khóc vì biết được thứ gì quý giá nhất với hắn.

Dương Tiễn không biết vì sao phụ thân hắn phản ứng như vậy. Nhưng từ hôm đó phụ thân hắn đã thay đổi, trở thành người giống như câu chuyện mà mẫu thân hắn đã từng kể, cũng đồng thời bắt đầu truyền thụ cung thuật cho hắn

Phàm nhân tu võ chia 3 cảnh giới lớn lần lượt là võ giả, võ tướng, võ hoàng. Mặc dù vậy, phàm nhân chỉ có thể coi là chân chính tu luyện khi bước chân vào võ tướng cảnh.

Võ giả cảnh giới, từ sức lực phát ra mà có thể được chia ra gồm mười cảnh giới nhỏ. Ngoại yhập trùng cảnh thì võ giả cảnh giới còn lại có thể coi là không có sự khác biệt gì lớn. Bọn họ chỉ đơn thuần nhờ vào công pháp cùng v·ũ k·hí mới có thể phát ra uy lực kinh người, nếu những thứ đó bị tước đi bọn họ so với người bình thường cũng không có khác biệt gì lớn

Nhưng võ tướng cảnh thì khác, bắt đầu từ võ tướng cảnh trở lên cơ thể người đó sẽ bắt đầu xuất hiện thay đổi lớn. Tạp chất trong cơ thể được đẩy ra, sức lực cùng khí lực đều được tăng lên bất ngờ, v·ết t·hương cũng sẽ so với bình thường mà nhanh chóng liền lại. Không những vậy có những cá thể đặc biệt sẽ xuất hiện thức tỉnh, có kẻ vốn yếu đuối cơ thể bỗng trở nên to lớn, có kẻ đôi chân lúc trước bị liệt bỗng trở nên bình thường sở hữu tốc độ hơn người… hoặc như Công Dã Trường thức tỉnh ưng nhãn có thể nhìn xa tới hàng trăm dặm. Và hơn hết đó chính là bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của khí, còn ‘Vô Ngã giới’ đó chính là biểu hiện của việc đột phá võ tướng cảnh

Nhìn Dương Tiễn tình trạng, Bồ Hải toàn thân chấn động. 5 tháng trước lúc hắn gặp Dương Tiễn, Dương Tiễn chỉ là một thợ săn bình thường chưa từng tu luyện qua công pháp gì, đến nay cũng vậy. Mà giờ đây Dương Tiễn đã bắt đầu đột phá võ tướng cảnh, mặc dù võ giả cảnh khác biệt không lớn cũng không được coi hoàn toàn là một cảnh giới tu luyện, nhưng việc có thể bỏ qua võ giả cảnh giới để trực tiếp tiến vào võ tướng cảnh là điều mà hắn chưa từng nghe bao giờ. Đến cả Trần Khiêm đệ nhất thiên tài, yêu nghiệt Tần quốc, 9 tuổi đạt võ tướng cảnh cũng không thể làm được. Mà phải biết Trần Khiêm chính là còn có tài nguyên cùng công pháp gia tộc giúp đỡ. Bồ Hải biết rằng tiềm năng của Dương Tiễn rất lớn, chỉ sợ không thua gì Đại Tướng quân

Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên bắn ra, ‘Rắc’cây cung vừa vỡ một cây cung mới đã được thay thế vào. Những mũi tên của Dương Tiễn lần nữa được bắn ra, so với lúc trước vị trí, thời gian, tốc độ chính xác hoàn hảo, hoàn toàn không có khác biệt.

Dương Tiễn hắn giờ đây cảm giác thật kỳ lạ, tựa như cảm giác lúc hắn đối mặt với con gấu trên núi tuyết vậy. Hắn không tức giận, không sợ hãi cũng không hưng phấn. Hắn chỉ đơn giản là biết, biết Thiên Khiển quân đang sợ hãi, biết Bồ Hải đang tìm hắn giúp đỡ, biết mũi tên hắn bắn không thể hạ được Dương Tô Bá, biết gió thổi như thể nào, cũng biết điều hắn cần phải làm

Mũi tên cuối cùng, cây tên cuối cùng, Dương Tiễn chính là chờ khoảng khắc này. Chỉ thấy so với trước đây Dương Tiễn động tác trở nên chậm hơn, nhưng vậy mà khoảng khắc kéo cung, cây cung chỉ mới được sử dụng lần đầu tiên đã lập tức biến dạng, không ngừng phát ra những tiếng kêu’Răng, rắc’. Dường như chờ đợi điều gì đó, Dương Tiễn nhắm mắt lại nhưng kỳ lạ thay tầm nhìn của hắn lại không hề biết mất mà lại càng mở rộng thêm, toàn bộ sơn cốc giờ đây đều đã ở trong tầm mắt của hắn. ‘Đến rồi’Khoảng khắc Dương Tiễn mở mắt, một luồng gió bất thường bỗng thổi qua sơn cốc, cùng lúc đó Dương Tiễn mũi tên cũng được bắn ra. Khoảnh khắc mũi tên bắn ra, cây cung đồng thời cũng không còn chịu nổi nữa mà vỡ nát, không phải gãy đôi mà dường như bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Dương Tiễn bởi vậy cũng b·ị t·hương mà ngã xuống. Bồ Hải thấy vậy lập tức chạy lại đỡ lấy



-‘Công Dã Trường ngươi thấy gì sao’Dương Tô Bá nhận thấy phản ứng bất thường của hắn lên tiếng

-‘Không có gì thưa Đại tướng quân, chỉ là một tên cung binh ngu ngốc, không tự lượng sức mình. Không chỉ bắn vào khoảng

không mà còn khiến chính mình b·ị t·hương’Công Dã Trường chế giễu lên tiếng

Không rõ ràng vì sao, Dương Tô Bá trong lòng bỗng có một cảm giác bất an, nghe được Công Dã Trường lời nói mới khiến cho hắn có phần an tâm. Thân là đại tướng quân, việc hắn một mình đối địch với Thiên Khiên quân không chỉ đơn giản là tùy sở thích, mà chính là muốn nghiền nát Thiên Khiển quân. Không chỉ là tiêu diệt kẻ địch, mà hắn muốn hoàn toàn tiêu diệt cả uy danh của Thiên Khiển quân trên chiến trường hiện tại.

Nhìn Thiên Khiển quân mũi tên đã vơi đi, không còn ý chí chiến đấu. Dương Tô Bá mục đích đã đạt đủ, biết cũng đã đến lúc kết

thúc liền lên tiếng

-‘Công Dã Trường nổi trống đi’Dương Tô Bá

-‘Tuân lệnh, toàn quân nổi trống, tiêu diệt toàn bộ Thiên Khiển quân’Công Dã Trường hét lớn

-‘Tùng tùng tùng’



Nghe được tiếng trống vang lên, Bồ Hải lập tức hiểu rõ hét lớn

-‘Kỵ binh nghe lệnh, toàn lực bảo vệ Thiên Khiển quân’

Theo mệnh lệnh kỵ binh lập tức tạo thành vòng tròn bảo vệ xung quanh Thiên Khiển quân. Nhưng đối mặt với làn mưa tên dày

đặc từ trên sơn cốc bắn xuống, chống cự chính là vô vọng

-‘Á Á,Lũ chó c·hết’binh lính Tần quốc gào thét trong tuyệt vọng

Toàn bộ binh lính Tần quốc gần như đều đã ngã xuống, chỉ còn Bồ Hải cùng một vài kẻ còn sống sót. Bồ Hải thân là võ tướng cảnh, nếu một mình bỏ chạy mặc dù thấp nhưng vẫn có khả năng sống sót. Nhưng hắn không chạy, toàn thân găm đây mũi tên dù vậy hắn vẫn ở phía trước bảo hộ cho Dương Tiễn. Hắn biết tiềm năng của Dương Tiễn là rất lớn, ‘Bắn’âm thanh vừa dứt cơn mưa mũi tên lần nữa giáng xuống. Nhưng lần này đối diện với cơn mưa mũi tên Bồ Hải mỉm cười, bởi bầu trời đang nói rằng hắn quyết định là chính xác

Nhìn toàn quân địch gần như đều đã bị tiêu diệt, Dương Tô Bá không biết sao cảm giác bất an không những không giảm mà ngày càng lớn dần. Khiến Dương Tô Bá không dám đứng lên trước nữa mà bất giác lùi xuống

Mũi tên cuối cùng của Dương Tiễn bắn ra nương theo cơn gió mà lao lên. Uy lực từ phát bắn, cùng cơn gió đem mũi tên gần như tiến qua tầng đối lưu, chạm đến tầng bình lưu tại đây gặp một cơn gió khác mà đổi hướng lao xuống. Tiếp tục mượn uy lực từ cơn gió, mũi tên lao xuống với tốc độ cực lớn b·ốc c·háy, xé toang bầu trời sinh ra dị tượng giống như chim lửa lao xuống, đồng thời người nhận ra đầu tiên không ai hết chính là Bồ Hải. Tiếp đó kẻ nhận ra dị tướng tiếp theo không ai khác chính là những binh lính Bằng quốc hai bên sơn cốc. Sau đó chính là Công Dã Trường, khoảng khắc nhìn thấy mũi tên hắn lập tức sợ hãi hét lớn

-‘Đại tướng quân cẩn thận’

Mũi tên mang uy lực cực lớn lao xuống không sai biệt chính là ngay đầu Dương Tô Bá, điều đó khiến cho hắn cũng là người cuối cùng nhận biết được. Mặc dù nghe được tiếng hét của Dã Trường nhưng đã không còn kịp mà tránh nữa, mũi tên đã tiến sát tới rồi

Bỗng nhiên Dương Tô Bá hét lớn, cơ thể dường như trở nên lớn hơn. Theo đó một luồng khí vô hình dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, bao bọc xung quanh cơ thể hắn. Chỉ thấy mũi tên mang uy lực lớn, cùng luồng khí v·a c·hạm phát ra âm thanh lớn chói tai, theo sau đó là t·iếng n·ổ lớn vang lên

- ‘BÙM’
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.