Mũi tên v·a c·hạm cùng luồng khí, b·ị đ·ánh lệch sang một bên vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm sâu xuống sau đó tại chỗ p·hát n·ổ
-‘Bùm’
Dương Tô Bá nhìn cái hố sâu tạo nên từ v·ụ n·ổ không khỏi cảm giác lạnh lẽo, nếu không phải phản ứng kịp thời, chỉ sợ hắn không
c·hết cũng b·ị t·hương rất nặng
Công Dã Trường hốt hoảng chạy đến, xác nhận Dương Tô Bá không sao hắn mới an tâm, lên tiếng nói
-‘’Ngưng khí hóa hình’Đại tướng quân chẳng lẽ ngài đã đạt đến võ hoàng cảnh giới’
Dương Tô Bá lắc đầu, thứ mà hắn thể hiện ra so với ‘ngưng khí hóa hình’ còn lâu mới bằng được, hắn vẫn chưa đạt đủ điều kiện
để đột phá tới cảnh giới võ hoàng
-Công Dã Trường thấy vậy trầm ngâm lên tiếng:’Trần Khiêm được xưng là đệ nhất thiên tài vậy mà 30 năm nay vẫn luôn chưa thể
đột phá được võ hoàng cảnh, đủ để thấy cảnh giới này khó đạt thế nào’
Dương Tô Bá không tiếp tục vấn đề này, có một điều mà hắn muốn biết hơn chính là kẻ bắn mũi tên là ai, đ·ã c·hết chưa, nếu chưa
hắn cần phải tiêu diệt mối họa này thật sớm
-‘Dã Trường ngươi còn nhớ kẻ đã bắn mũi tên này hay không, lập tức xác định xem hắn ta còn sống hay đ·ã c·hết’
Hiểu ý Công Dã Trường lập tức dùng ưng nhãn tìm kiếm
-‘Không thể tìm thấy, khắp nơi xác c·hết chồng lên nhau, để xác định là không thê’
Dương Tô Bá đang cân nhắc muốn cho q·uân đ·ội tiến vào để xác định, bỗng âm thanh tiếng trống truyền tới
-‘Tùng, Tùng, tùng’ âm thanh này chính là hiệu lệnh phát hiện Trần Khiêm đuổi tới
Trần Khiêm khuôn mặt tràn đầy tức giận, hắn không ngờ Dương Tô Bá lại dùng chính cách của hắn, tự mình rời bỏ Phàn Thành
chỉ để vây bắt Thiên Khiển quân.
Một tòa thành đổi một nhóm quân nào có ai dám làm như vậy, nếu trong tình thế khác Trần Khiêm sẽ lập tức lấy xuống Phàn
Thành chỉ là bây giờ chưa tới lúc, Phàn Thành chưa thể lấy lại được
-‘Bẩm đại tướng quân, phía trước có tiếng trống. Thiên Khiển quân có lẽ ở đó’
Trần Khiêm gật đầu lập tức ra lệnh toàn quân hướng theo 2 bên sơn cốc mà xông lên. Trần Khiêm đã phát hiện bóng dáng binh
lính Bằng quốc, từ phía trên sơn cốc nhìn xuống Thiên Khiển quân toàn quân đã bị tiêu diệt, mũi tên trải đẩy trong sơn cốc găm chi
chít trên người Thiên Khiển quân khiến Trần Khiêm lửa giận càng lớn thêm, tăng tốc dẫn đầu lao vào phía binh lính Bằng quốc
Binh lính Bằng quốc lập tức vào tư thế nghênh chiến, muốn đón đầu Trần Khiêm đang một mình lao đến.
Nhìn thấy kẻ thù muốn chắn đường Trần Khiêm tức giận hét lớn
-‘Dương Tô Bá tên khốn c·hết, các ngươi nghĩ là ai mà dám cản đường ta’
Nếu âm thanh lúc trước của Dương Tô Bá giống như hổ gầm thì âm thanh của Trần Khiêm giống như một con mãnh thú đáng sợ
tràn đầy tức giận. Binh lính Bằng quốc đối mặt với Trần Khiêm lập tức trở nên sợ hãi, cơ thể trở nên co cứng không thể cử động
được, đến khi bọn họ kịp nhận ra Trần Khiêm đã lao đến một kiếm g·iết c·hết bọn họ.
Trần Khiêm không dừng lại tiếp tục g·iết đến, mục đích của hắn chính là Dương Tô Bá chỉ cần có thể g·iết được hắn thế cục lần nữa
sẽ trở lại thuộc về Tần quốc. Binh lính 2 bên sơn cốc phần lớn là cung binh, đối mặt với Trần Khiêm đang phẫn nộ là không có khả
năng
‘Lão già này vẫn lớn mồm như mọi khi’Dương Tô Bá cũng không có ý định dây dưa, thu hoạch ngày hôm nay đã là quá đủ, dù sao
kẻ địch là Trần Khiêm hắn cũng không thể coi thường lập tức ra hiệu lệnh rút quân
Trần Khiêm nhận ra kẻ địch đang muốn rút lui liền tăng tốc truy đuổi. Chỉ trong nháy mắt, binh lính Bằng quốc c·hết dưới tay Trần Khiêm đã lên tới trăm người
Nhận thấy tình hình không ổn, Công Dã Trường ra lệnh
-’ Đem v·ũ k·hí của ta tới đây’
Binh lính bên cạnh nghe lệnh, lập tức đem lao sắt tới đặt bên cạnh hắn.
Cầm lao sắt lên, Công Dã Trường khí tràng bùng phát rồi hít một hơi thật sâu nhắm chuẩn hướng Trần Khiêm ném tới
Mũi lao được làm hoàn toàn bằng sắt, kết hợp với ưng nhãn bẩm sinh của hắn, đem theo uy lực vô cùng lớn giúp hắn có thể tiêu diệt kẻ địch từ khoảng cách rất xa.
Nhận thấy có thứ gì đang lao đến Trần Khiêm nhanh chóng né tránh, mũi lao mất đi mục tiêu găm sâu xuống mặt đất tạo một cái hố lớn
Mũi lao thứ 2, thứ 3 bay đến Trần Khiêm vẫn có thể dễ dàng né tránh, nhưng Công Dã Trường đã đoán được từ trước, mũi lao lần này không cắm xuống đất mà tiếp tục bay đến găm thẳng đầu những tên lính Tần quốc phía sau.
Mũi lao vẫn tiếp tục bay đến, Trần Khiêm lần này không còn tiếp tục né tránh mà lập tức nhảy lên trực tiếp bắt lấy mũi giáo đang bay đến
Công Dã Trường nhìn thấy Trần Khiêm dễ dàng bắt lấy mũi lao của hắn có hơi bất ngờ muốn tiếp tục t·ấn c·ông.
Trần Khiêm dù không có ưng nhãn nhưng hắn có thể dự đoán được vị trí kẻ địch nhờ hướng mũi lao bay đến, chỉ thấy Trần Khiêm lùi chân, vươn vai, lấy đà ném mũi lao đi rồi hét lớn
-‘Dã Trường tiểu nhi, tìm c·hết’
Công Dã Trường nhìn thấy hành động của Trần Khiêm có hơi khó hiểu, đến khi nhận ra thì không kịp phản ứng, mũi lao đã nhanh chóng lao tới.
-‘Rầm’
Rất may cho Công Dã Trường trước khi mũi lap chuẩn bị găm vào hắn, Dương Tô Bá đã đẩy hắn ra. Dù thoát c·hết Công Dã Trường sắc mặt vẫn trở nên trắng bệch, hơi thở không đều.
-‘Đủ rồi, Trần Khiêm đã xuống ngựa không thể đuổi theo nữa. Chúng ta không cần quan tâm đến hắn, lập tức rút lui’ Dương Tô Bá lên tiếng
Binh lính Bằng quốc đã thoát chạy. Để lại một nửa số binh lính canh chừng, Trần Khiêm đi xuống sơn cốc, nhìn Thiên Khiển quân xác c·hết được di chuyển khiến cơn giận của hắn càng tăng thêm
-Hạ Hầu Công :’ Bẩm đại tướng quân. Thiên Khiển quân 2000 binh, chỉ còn chưa đến 150 người sống sót trong đó phần lớn đều b·ị t·hương rất nặng không còn khả năng có thể chiến đấu’
Nói tới đây Hạ Hầu Công dừng lại một chút chờ phản ứng Trần Khiêm, thấy Trần Khiêm không nói gì hắn mới tiếp tục lên tiếng
-Hạ Hầu Công:’ Còn Bồ Hải tướng quân cùng kỵ binh toàn quân đều đã bị diệt, từ vết tích cho thấy bọn họ đều đứng phía trước che chắn cho Thiên Khiển quân, Dương Tiễn đại nhân cũng nhờ vậy vẫn còn sống’
-Trầm Khiêm sắc mặ tối sầm lên tiếng:’Ta đã biết’
Thu dọn xong Trần Khiêm lập tức ra lệnh lui quân trở về.
Trước cổng Vạn An Thành Từ Sách đứng ngồi không yên, nét mặt đầy vẻ lo lắng. Nhìn thấy Trần Khiêm trở về, hắn liền vội vàng chạy đến, hơi thở chưa kịp ổn định hớt hải lên tiếng
-‘Đại tướng quân, đại tướng quân. Trần, Trần Sơn tướng quân đã t·ử t·rận’