Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 178: Tôi nhớ em lắm, Bạch Liễu!



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 214 - Tôi nhớ em lắm, Bạch Liễu!

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Vương Thuấn lùi ghế về phía sau một chút, giữ cho ngực của mình một khoảng nhất định với mũi nhọn của quyền trượng Văn Minh, sau đó cẩn thận nói, "... Tôi thấy một đoạn thơ rải rác được ghép lại với nhau."

"Những đoạn thơ rải rác?" Charles không rõ ràng nhướng mày, "Nghe không giống như phong cách tiên tri lời ít ý nhiều của 【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】 lắm, vậy thì sao? Đây là thể loại thơ gì?"

Vương Thuấn hít một hơi thật sâu, hắng giọng và nói:

"Tà thần khoe khoang rằng ai đó sẽ đi lang thang trong bóng tối của hắn,
Người đàn ông trong bóng tối mười bốn tuổi,
Vì vậy, Tà thần đã ban cho người đàn ông này một chiếc xương sống, một trái tim và một biểu tượng thần thánh,
Khoe khoang rằng người đàn ông này sẽ là tín đồ duy nhất của hắn,
Người đàn ông trong bóng tối hai mươi bốn tuổi,
Sau đó, Tà thần rơi xuống cánh đồng tuyết, xác sống của tín đồ trôi dạt trong biển sâu,
Cột sống, trái tim, biểu tượng đều bị gãy,
Các vị thần xấu xa thay đổi,
Người đàn ông trong bóng tối ba mươi tuổi,
Anh ta đang đi lang thang, đi lang thang, tên hề ngồi xổm trước mặt anh ta, cười và hỏi người trong bóng tối rằng anh ta sẽ đi đâu,
Người trong ảnh nói rằng khi mặt trời biến mất ba phần tư thời gian, sẽ có người cũ tới tìm tôi lạnh lùng cứng đờ.
Tên hề nói, nếu bạn chết, tôi sẽ đập nát linh hồn bạn và để bạn rơi xuống tuyết với các vị thần,
Người đàn ông trong bóng tối bốn mươi mốt tuổi,
Thần chết thì hắn sống, người ác sống đời đời."

Vương Thuấn nói xong nuốt nước miếng, lo lắng nhìn Charles: "Anh có thể dùng cân Thiên Bình kiểm tra tôi, tôi không có nói bậy đâu, có lẽ tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi đã thật sự thấy bài thơ này ở 【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】 ."

"Tôi không nghi ngờ điều này." Charles thu lại quyền trượng Văn Minh và liếc nhìn Vương Thuấn, "Tôi chỉ nghi ngờ đối tượng của lời tiên tri có phải là Bạch Liễu hay không thôi. Loại thơ khó hiểu này có thể đọc từ mọi góc độ, tôi cũng có thể nói rằng bài thơ nói về một người khác."

"Cậu nói lời tiên tri này nói đến Bạch Liễu, còn chứng cớ nào khác không?"

Vương Thuấn im lặng hồi lâu, bất lực thở ra một hơi dài: "... Không có."

"Vậy thực ra cậu không biết lời tiên tri này có phải là về Bạch Liễu hay không?" Charles nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, nhàn tản bắt chéo chân lên bàn một cách lơ đễnh, "Có nghĩa là vừa rồi cậu đã nói dối tôi để thuyết phục tôi đầu tư vào Bạch Liễu?"

Vương Thuấn hơi mấp máy miệng nhưng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy."

"Nói dối với một con bạc nói dối giỏi hơn cậu gấp mười lần thì không phải là một điều khôn ngoan cho lắm đâu, Ngài-Gì-Cũng-Biết." Charles dùng trượng Văn Minh nâng đầu Vương Thuấn nở nụ cười hài lòng, "Nhưng tôi rất thích lời nói dối vừa rồi của cậu —— nghe có vẻ như cậu có thể lừa được rất nhiều con bạc thiếu hiểu biết và bốc đồng đặt cược vào Bạch Liễu, đó là một lời nói dối khá đáng giá đối với những con bạc."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.