Edit : Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Chương 215 | Tôi luôn phải rời đi
Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω`●)
Tawil nhắm mắt lại: "Tôi cũng vậy."
"Em phải lựa chọn." Tawil đột ngột xoay người, y buông Bạch Liễu ra, áp trán vào mặt Bạch Liễu, nhẹ giọng hỏi hắn: "Thuốc giải hay là thuốc độc?"
Bạch Liễu hai tay co quắp tỏ vẻ thất vọng.
Tawil bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt xanh bạc giống như một tấm gương đặt dưới nước, mặt nước đung đưa phản chiếu gương mặt dao động vô cảm của Bạch Liễu.
Y nói: "Em hẳn đã biết thuốc giải là gì, hãy lựa chọn đi."
Bạch Liễu hai mắt vô hồn trong giây lát, ký ức lướt qua trong chớp mắt xuyên qua đôi mắt Tawil trôi đi rất xa, rất xa.
Trong thư viện của viện mồ côi cũ, những bài thơ cũ thấm dầu nằm rải rác trên đùi Tạ Tháp. Đó là một buổi trưa mùa hè, nắng chiếu qua mái tóc xõa trên trán, xuyên qua những nhánh cây dày rậm và tỏa ra, rải rác những tia sáng rơi trên những trang sách đã ố vàng, cũ nát.
Trong không khí có khói bụi và sóng nóng trôi nổi lơ lửng, bệ cửa sổ của thư viện đối diện với đám cỏ dại chưa phát quang và bóng xanh hé mở, hồ nước rực sáng như vảy cá dưới ánh mặt trời thiêu đốt, giống như một vạn viên kim cương rải trên mặt nước thật bắt mắt.
Bạch Liễu không có hứng thú đọc sách, vì vậy hắn lấy một cuốn sách lười biếng che mặt, trên tay buông thõng xuống, mồ hôi theo hơi nước thấm ướt cổ áo.
Hắn không thể nhớ chi tiết cụ thể là gì, nhưng họ được cử đến làm công việc dọn dẹp trong một thư viện mà dường như đã không được dọn dẹp trong nhiều thập kỷ —— một hình phạt phổ biến đối với cả Bạch Liễu và Tạ Tháp.
Nhưng cũng may đó là một thư viện nhỏ, Tạ Tháp cũng không vội vàng, y lặng lẽ ngồi bên bệ cửa sổ nhìn những cuốn sách cũ bị vùi dưới lớp bụi, trầm giọng đọc:
"Làm sao tôi có thể so sánh em với mùa hè?
Em không chỉ đáng yêu hơn nó, mà còn dịu dàng hơn nó,
...
Nhưng mùa hè vĩnh cửu của em sẽ không bao giờ lụi tàn,
...
Ngay cả thần chết cũng không thể khoe khoang rằng có em dưới trướng
Khi em bước vào thơ vĩnh cửu với thời gian
Miễn là một ngày nào đó có con người, hoặc con người có mắt,
Các vị thần sẽ tồn tại mãi mãi và mang sự sống đến cho em."
* Tạ Tháp đang đọc bài thơ Sonnet 18 của William Shakespeare ( mình ko biết dịch thơ nên dịch tạm theo ý thôi nhé )
Bạch Liễu cuối cùng cũng bị đánh thức bởi tiếng lải nhải đọc thơ huyên thuyên của Tạ Tháp, hắn gỡ cuốn sách che mặt ra, nhưng lười biếng vẫn không mở mắt, hỏi Tạ Tháp: "Câu cuối cùng không phải là như thế này đúng không? Cậu đừng tùy tiện bóp méo bài thơ của người khác."