“Tỉnh chưa?” Ngọc Kính nói với các sư điệt vẫn chưa chịu mở mắt: “Tỉnh rồi thì dậy nhanh lên.”
Sáu người Vọng Thư Các vội vàng đứng dậy, ba đệ tử của Thần Cực Môn lặng lẽ đứng dậy, rụt cổ đứng sau sáu người.
Nếu như đệ tử của Cửu Thiên Tông chỉ có chút sợ hãi, bọn họ sợ đến mức không dám lên tiếng. Cách đây không lâu, Thu tiên tôn đánh tông chủ của bọn họ mạnh đến nỗi không thể rời giường, tông môn của bọn họ lại làm mất lòng Vọng Thư Các, bây giờ các chủ của Vọng Thư Các đang có mặt, bọn họ thậm chí không dám thở quá mạnh.
“Các ngươi cũng bị ác yêu bắt tới đây hay sao?” Ngọc Kính không làm ngơ ba người bọn họ.
Mặt Viên Qua sưng tấy, thành thật gật đầu, chắp tay hành lễ với Ngọc Kính: “Vãn bối gặp Ngọc các chủ.”
Ngọc Kính cười đầy ẩn ý, bà không có thói quen làm khó tiểu bối, nhưng vị đệ tử chưởng phái này của Thần Cực Môn trông chính trực, không biết gần đây đang chờ cơ hội gì.
“Quý tông cách nơi này khá xa, trưởng bối trong tông môn các ngươi sẽ không đến được ngay.” Bà lấy nửa chai Bồi Nguyên Đan, cười dịu dàng: “Dưỡng thương trước đi.”
“Tạ Ngọc các chủ.” Viên Qua nhận lấy thuốc, cực kỳ cảm động. Không ngờ Ngọc các chủ không những không oán hận chuyện hôm đó, ngược lại còn đối xử với bọn họ bao dung và dịu dàng đến thế.
Hắn cầm cái chai, đổ mạnh xuống, tổng cộng có ba viên Bồi Nguyên Đan rơi ra. Nhìn vẻ khó xử và quan tâm trên mặt Ngọc các chủ, hắn lập tức hiểu ngay. Vọng Thư Các nghèo như thế, e rằng đây là ba viên Bồi Nguyên Đan duy nhất mà Ngọc các chủ có.
Nghĩ vậy, hắn càng cảm động hơn, hành đại lễ với Ngọc Kính: “Đa tạ các chủ.”
“Các ngươi không sao là tốt rồi.” Nụ cười của Ngọc Kính càng dịu dàng: “Nếu không, trưởng bối nhìn thấy sẽ đau lòng biết bao.”
Nuốt viên Bồi Nguyên Đan một cách quý trọng, Viên Qua rơm rớm nước mắt, trước đây hắn đúng là không ra gì.
“Ác yêu không để lại nhiều dấu vết tồn tại ở đây, những xương cốt chôn ở đây cũng rất mới, chắc được chuyển đến chưa bao lâu.” Thu Hoa quan sát xung quanh ngôi miếu đổ nát, loại bỏ các phù văn pháp trận có khả năng làm tổn thương đến phàm nhân, sau đó mới trở lại trong miếu: “Người chết có lẽ là dân chúng sống gần đây, hai tòa thành trì tiếp giáp với nơi này là Kỳ Nguyệt thành và Lang Can thành. Nam Phong, ngươi nhắn tin cho thành chủ của hai tòa thành này, hỏi bọn họ có xảy ra sự cố nào về việc người dân bị mất tích trong thành không.”
“Thu tiên tôn, e rằng rất khó kiểm tra.” Ngọc Kính thở dài: “Con yêu này có tu vi cao, có thể đi hàng ngàn dặm trong vòng vài hơi thở, chúng ta thậm chí không thể xác định đây là xương cốt của người tu tiên hay là phàm nhân.”
Có muôn nghìn chúng sinh trong thiên hạ, có rất nhiều đại tông môn trong giới tu chân, ngoài ra còn có những người tu tiên chưa gia nhập tông môn, muốn làm cho một số người lặng lẽ biến mất, thật sự quá dễ dàng.
Thu Hoa không giấu được sự ghê tởm đối với đỉa yêu, bà nói với đỉa yêu đang rên rỉ đau đớn trong lồng: “Sát khí đậm như thế, ngươi đã hại bao nhiêu người rồi?”
Dù là Yêu tộc hay là Ma giới, gần đây liên tục tới thế gian làm ác, bà mơ hồ có dự cảm trong lòng.
Khi những điều tồi tệ xảy ra liên tiếp, đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là……
Thảm họa đã đến.
Bà xoay lại nhìn các đệ tử trẻ tuổi phía sau, khuôn mặt non nớt của họ và sự kỳ vọng vô hạn vào tương lai.
Rút ra trảm thiên kiếm lần nữa, Thu Hoa chuẩn bị giết con ác yêu này.
“Keng!”
Càn khôn kiếm xuyên qua không trung, ngăn sự tấn công của bà.
“Cửu Phương Bộ Đình, ngươi muốn làm gì?” Thu Hoa xoay lại, chĩa kiếm vào nam nhân trong miếu: “Lúc vãn bối cần giúp đỡ thì ngươi không tới, bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, ta muốn giết yêu vật này thì ngươi lại tới.”
Bà vung kiếm lên đâm, không hề giữ lại chút sức lực nào, Bộ Đình vội vàng triệu hồi càn khôn kiếm để chặn đòn của Thu Hoa.
“Ngươi có thể tỉnh táo hơn được không……”
“Bình tĩnh ông nội ngươi!” Thu Hoa liên tục ra chiêu: “Khi nào ngươi chết rồi, ta mới bình tĩnh lại.”
Hai người đánh từ trong ra ngoài miếu, cát đá bay tứ tung, cây cỏ văng khắp nơi. Hai đệ tử Thần Cực môn có tu vi tương đối thấp, chỉ nhìn các chiêu kiếm của bọn họ đã bị kiếm ý vô tận ép nôn ra máu.
Viên Qua đỡ hai vị sư đệ, trốn đằng sau bức tượng trong ngôi miếu đổ nát, quay qua thấy Cửu Hồi và những người Vọng Thư Các đang trốn dưới kết giới bảo vệ của mai rùa.
Khi còn ở Cửu Thiên Tông, mai rùa này chỉ có thể căng ra kết giới bảo vệ khoảng bảy tám thước, hiện giờ nó có thể chống đỡ gấp hai ba lần kết giới lúc trước.
“Các ngươi muốn tiến vào phải không?” Bắt gặp ánh mắt của Viên Qua, Cửu Hồi giơ một ngón tay: “Nể tình chúng ta quen biết đã lâu, chỉ thu của ngươi một ngàn linh thạch.”
Viên Qua: “……”
Không thể đưa.
Hắn dũng cảm quay đầu qua chỗ khác, hắn không tin hai vị tiên tôn sẽ thật sự không màng những người khác, để cho bọn họ chết ở dưới kiếm khí.
“Rất dũng cảm, thảo nào bị đập một trận mới xin tha.”
“Cửu Hồi, đừng nghịch nữa.” Ngọc Kính cười tủm tỉm lên tiếng: “Không cho ba người bọn họ vào nhanh lên?”
“Vâng, sư phụ.” Cửu Hồi vẫy hai ngón tay, dùng linh lực kéo ba người vào kết giới.
Viên Qua liếc Cửu Hồi, Ngọc các chủ dịu dàng ân cần như thế, tại sao dạy đồ đệ như Cửu Hồi được?
Bùm.
Mái của ngôi miếu đổ nát bay lên.
Rầm.
Cây cột của ngôi miếu đã biến mất.
Ầm.
Ngay cả bức tượng của vị thần cũng biến thành bột.
Nhóm Cửu Hồi ngồi trên khoảng đất trống, chống cằm nhìn hai vị tiên tôn đánh đến khi trời đất đổi màu, sấm sét vang rền.
“Đúng là Bộ tiên tôn, chiêu kiếm này đột phá chín tầng trời giống như sấm sét giáng xuống, ẩn chứa kiếm ý vô tận.”
“Chiêu này của Thu tiên tôn chém tuyết cắt gió càng kỳ diệu hơn, chiêu này vừa ra, ngay cả gió cũng ngừng.”
Đệ tử của Thần Cực Môn: “……”
Không phải chứ, các ngươi nói năng hùng hồn như thế, chẳng lẽ đã trộm kiếm phổ của người ta?
“Cửu Hồi tiểu sư muội, ngươi có muốn kéo ba đệ tử của Cửu Thiên Tông vào không?” Lạc Yên chọc vai Cửu Hồi, sau đó chỉ đám Nam Phong cách đó không xa: “Ta thấy bọn họ chống đỡ rất gian nan.”
Cửu Hồi lắc đầu, am hiểu lòng người: “Tông chủ của bọn họ đang bàn luận đạo lý với tông chủ khác ở bên ngoài, bọn họ trốn bên trong kết giới phòng hộ, có phải không thích hợp hay không?”
Bàn luận đạo lý?
Viên Qua nhướng mày, Cửu Hồi dùng từ rất cân nhắc, hai vị tiên tôn đánh nhau tối tăm trời đất, nàng không nói là bọn họ đang đánh nhau, mà nói là đang bàn luận đạo lý.
Có ai bàn luận đạo lý lại phá hủy cả ngôi miếu, ngay cả nền móng cũng không tha?
Ba canh giờ sau, phần lớn đệ tử của Vọng Thư Các đã ngủ trong kết giới, hai đệ tử của Thần Cực Môn cũng buồn ngủ không thể mở mắt, Cửu Hồi lấy một gói hạt thông trong nạp giới ra, đưa cho Chỉ Du và Viên Qua một nắm: “Ăn chút gì đi cho tỉnh táo.”
Có người ngoài ở đây, sư phụ phải duy trì hình tượng trưởng bối nên nàng không đưa hạt thông cho bà.
Viên Qua ngáp, tâm trạng chán nản. Đã mấy canh giờ trôi qua mà sư phụ của hắn cũng chưa tới tìm bọn họ. Tuy Vọng Thư Các yếu đuối nhưng sẵn lòng bôn ba vì đệ tử, thậm chí hy sinh thể diện để xin đại tông môn giúp đỡ……
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Cửu Hồi nhìn vẻ mặt của Viên Qua, biết hắn đang suy nghĩ điều gì: “Có khi nào sư phụ của ngươi đã tới, nhưng sau khi nhìn thấy Thu tiên tôn và Bộ tiên tôn thì trốn rồi không.”
“Ngươi không cần an ủi ta.” Viên Qua cười khổ: “Cho dù thế nào, lần này ta rất cảm tạ Ngọc các chủ đã dẫn Thu tiên tôn đến cứu chúng ta.”
“Ta không phải đang an ủi ngươi, ngươi có nhìn thấy bụi cỏ luôn run rẩy bên kia không?” Cửu Hồi ấn đầu Viên Qua, vặn qua bên trái: “Nè, nhìn kỹ đi.”
Viên Qua chăm chú nhìn, thấy một mảnh áo màu tím nho nhỏ ở rìa bãi cỏ.
Nghĩ đến việc sư phụ luôn thích mặc áo bào tím, Viên Qua: “……”
Tuy rất mất mặt, nhưng tâm trạng bất ngờ được cải thiện, Viên Qua lúng túng cảm tạ Cửu Hồi: “Đa tạ.”
“Nếu thiệt tình muốn tạ……”
“Ngươi đừng nghĩ tới!” Vẻ mặt Viên Qua đau khổ: “Cửu Hồi đạo hữu, lần này ta thật sự không có tiền.”
Trước đây, vào dịp lễ tết, hắn sẽ nhận một ít quà cáp của các tiểu tông môn và tiểu thành chủ, bây giờ hắn đã cải tà quy chính, không những không nhận quà cáp, mà khi nhìn thấy dân chúng sống không tốt, hắn còn bỏ tiền ra để trợ cấp chút ít cho họ.
Vì tiết kiệm tiền, hắn không nỡ mua đồ ăn nhẹ, toàn dựa Tịch Cốc Đan để hỗ trợ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn sống khó khăn như vậy.
“Xin nhường một chút.” Chỉ Du đột ngột đứng dậy, cầm đệm hương bồ ngồi giữa Viên Qua và Cửu Hồi.
Viên Qua nhích qua một bên, không hiểu vì sao Chỉ Du đột nhiên chen vào.
“Ăn không?” Chỉ Du mở lòng bàn tay ra, trong đó là hạt thông đã được bóc vỏ.
“Ăn.” Cửu Hồi gật đầu, đưa tay lấy hạt thông: “Hai vị tiên tôn sẽ không đánh nhau tới sáng đó chứ?”
Chỉ Du duy trì tư thế xòe tay, chậm rãi lắc đầu: “Nếu buồn ngủ thì dựa vào ta nghỉ ngơi.”
“Xem vẫn tốt hơn, ít nhất khi nào bọn họ đánh gần xong, có thể đi ra khuyên nhủ.” Cửu Hồi nhìn cách bọn họ không hề nương tay chút nào, thở dài nói: “Không thể trơ mắt nhìn một người chết đi.”
“Không sao.” Chỉ Du nghiêm túc nói: “Ngủ sẽ không tính là trơ mắt.”
“Không phải chứ, huynh đệ, đây là hai vị tiên tôn có tu vi cao nhất trong giới tu tiên, nếu một trong hai người chết, Ma tộc và Yêu tộc tiến vào, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Viên Qua thở dài: “Không được, nên khuyên họ.”
“Ngươi đi à?” Chỉ Du nhướng mí mắt, vẻ mặt cực kỳ thờ ơ.
Viên Qua cúi đầu im lặng, coi như hắn chưa nói gì.
“Còn một canh giờ nữa thì đến bình minh.” Cửu Hồi ăn hạt thông xong, uống một chai sương, đứng dậy phủi vỏ hạt thông trên người, bước ra khỏi kết giới.
Chỉ Du đi theo không cần suy nghĩ.
“Này, các ngươi nhớ cẩn thận!” Viên Qua không ngờ hai người thật sự đi ra khuyên bảo, hắn lo lắng nói với Ngọc Kính đang nhắm mắt thiền: “Ngọc các chủ, ngài mau gọi hai người bọn họ trở lại.”
“Không sao đâu, Thu tiên tôn và Bộ tiên tôn đức cao vọng trọng, sẽ không tổn thương đến bọn họ.” Ngọc Kính cười trấn an Viên Qua: “Đừng lo.”
Viên Qua: “……”
Hoàng đế không vội mà thái giám gấp gáp làm gì?
Thấy Ngọc Kính lại nhắm mắt, Viên Qua đứng dậy, bước ra ngoài kết giới một bước, sợ hãi rụt chân lại, sau nhiều lần, hắn cắn răng lao ra ngoài.
Mới vừa chạy vài bước, một luồng kiếm khí quét qua, Viên Qua bị đẩy lùi về phía kết giới, cổ nghiêng qua một bên, ngất xỉu.
Ngọc Kính duỗi tay thăm dò linh đài của hắn, thấy hắn chỉ bất tỉnh, không có gì đáng lo, bà yên tâm rút tay lại.
Bụi cỏ phía xa lắc lư điên cuồng vài lần, một lão nhân mặc áo tím lao ra. Tuy nhiên, lão nhân này không may mắn lắm, vừa chui ra khỏi bụi cỏ đã bị linh lực của hai vị tiên tôn đánh bật trở lại.
Ngọc Kính: “……”
“Thu tiên tôn, Bộ tiên tôn.” Cửu Hồi cầm dù pháp khí phòng ngự, cùng Chỉ Du rúc vào ở dưới dù, vẫy tay với hai người đang đánh nhau kịch liệt từ xa: “Các ngài đừng đánh nữa, nếu tiếp tục sẽ không kịp ăn bánh trôi nguyên sóc.”
“Bánh trôi nguyên sóc là gì?” Thu Hoa chém đòn tấn công của Bộ Đình bằng một nhát kiếm, quay lại nhìn Cửu Hồi đang co ro dưới pháp khí phòng ngự, ánh mắt dịu đi rất nhiều.
“Ngày đầu tiên của năm mới được gọi là nguyên sóc, phàm nhân sẽ ăn một chén bánh trôi ngọt ngào vào sáng nguyên sóc hàng năm, có nghĩa là cả nhà sẽ đoàn viên ngọt ngào trong năm nay.” Cửu Hồi nói: “Đầu năm mới mà đánh nhau và giết chóc sẽ mang đến ý nghĩa xấu.”
“Nếu giết người thấy máu, chẳng phải sẽ thịnh vượng cả năm hay sao?” Thu Hoa lạnh lùng nhìn Bộ Đình, tuy không tra kiếm vào vỏ, nhưng không tiếp tục tấn công.
“Bình Lăng Thu Hoa” Bộ Đình thu lại càn khôn kiếm: “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn gì?” Dường như Thu Hoa nghe thấy một trò đùa lớn: “Ta có thể muốn gì, ta muốn nàng sống lại, ta muốn nàng sống thật tốt, muốn nàng ngắm tất cả cảnh đẹp trong thiên hạ, thưởng thức các món ăn ngon, ngươi làm được không?”
“Ta không làm được, ngươi cũng vậy.” Đầu Bộ Đình đầy tuyết, giọng điệu lạnh nhạt: “Nàng đã hồn phi phách tán từ lâu, không thể sống lại, thậm chí không có cơ hội đầu thai.”
“Do ngươi giết nàng.” Thu Hoa chĩa kiếm về phía Bộ Đình: “Cửu Thiên Tông các ngươi đã giết nàng!”
Bộ Đình nhìn bà không nói gì.
“Không……” Thu Hoa lảo đảo một bước: “Mười đại tông môn và các sinh linh trong thiên hạ đã bức nàng phải chết.”
“Thật ra không thể nói như vậy.” Cửu Hồi nhỏ giọng phản bác: “Sinh linh trong thiên hạ từ đầu đến cuối đều không biết gì, không thể trách bọn họ.”
“Đúng, ngươi nói đúng, sinh linh trong thiên hạ vô tội đến nhường nào.” Sắc mặt Thu Hoa tái nhợt, thấp giọng lẩm bẩm: “Xét đến cùng, đó là lỗi của ngươi và ta.”
Nếu năm đó Mộc Tê không cứu bà, bà không mang Mộc Tê ra khỏi núi, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bà đưa Mộc Tê vào chốn hồng trần phồn hoa, nhưng không bảo vệ được cho nàng, đây là tội lỗi của bà.
Bộ Đình vạch trần bí mật của Mộc Tê, để máu thịt của nàng trở thành vật dẫn chữa khỏi đại dịch, để xương cốt và linh hồn của nàng trở thành nguyên liệu của mười đại tiên đỉnh, đây là tội ác của hắn.
Người có tội phải sống trong sự hối hận cả đời, không đạt được điều mình mong muốn, không được giải thoát trong suốt quãng đời còn lại.
“Bọn họ…… không đánh nữa hả?” Trong giọng nói của Chỉ Du có chút tiếc nuối.
“Nhỏ giọng chút đi, hai vị tiên tôn nghe được đó.” Cửu Hồi kéo tay áo của hắn, nói nhỏ: “Đây là tâm cảnh quyết đấu của cao thủ, chúng ta không thể quấy rầy.”
“Ta tưởng ngươi muốn nghe chuyện xưa.” Chỉ Du xẹp dù, “Dựa theo quy luật phát triển của chuyện xưa mà Trường Hà sư huynh kể, bọn họ nên đánh một trận nữa.”
Cửu Hồi: “……”
Ngươi rất am hiểu cách đổ thêm dầu vào lửa.
“Khụ!” Cửu Hồi đặt tay lên dù: “Xin hỏi hai vị tiên tôn còn đánh nữa không?”
Nếu muốn đánh tiếp thì báo trước cho nàng biết, để nàng mở pháp khí phòng ngự, tránh bị liên lụy.
Trong bầu không khí và tâm cảnh đau buồn, đoạn đối thoại giữa Cửu Hồi và Chỉ Du có vẻ…… xấu hổ và đột ngột.
Hai đứa nhỏ này không có vẻ tới khuyên nhủ, mà giống như đứng bên cạnh xem náo nhiệt và la hét.
Điều khiến cho Thu Hoa khó hiểu là, bà lại không tức giận hai người bọn họ, chỉ cảm thấy bất lực.
Bà cất kiếm, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại: “Yên tâm, có các ngươi ở đây, không thể đánh thêm nữa.”
“Cảm ơn Thu tiên tôn khen ngợi.” Cửu Hồi cười tươi: “Đây là chuyện các vãn bối nên làm.”
“Đây không phải là lời khen.” Thu Hoa vẫy tay: “Các ngươi đã không có việc gì, ta cần phải trở về.”
“Vậy đỉa yêu……” Cửu Hồi chỉ đỉa yêu đang co ro trong lồng trên bãi đất trống: “Nếu ngài muốn giết nó, vãn bối tình nguyện làm thay tiên tôn.”
“Thôi, mọi việc đều giao cho các ngươi giải quyết.” Thu Hoa có chút không quan tâm, bà chợt cảm thấy mọi hận thù và tình thương đều vô nghĩa. Có lẽ mọi niềm vui và ký ức của bà đã chôn cùng sự ra đi của Mộc Tê.
“Kể từ hôm nay, ta sẽ ở trong Thanh Lam Môn một thời gian dài, chỉ rời núi khi có chuyện lớn.” Thu Hoa nhìn Bộ Đình: “Thảm họa đã đến, hy vọng Bộ tông chủ tự giải quyết cho tốt.”
Thu Hoa đi đến trước mặt Cửu Hồi, đưa tay phủi tuyết trên đầu nàng: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ta cho rằng đôi mắt của ngươi có chút giống nàng. Nhưng giờ ta đã biết, ngươi và nàng không hề giống nhau.”
“Như vậy cũng tốt.” Thu Hoa nhàn nhạt mỉm cười, bà nhìn Cửu Hồi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Cửu Hồi biết, không phải Thu Hoa đang nhìn nàng, mà nhìn một người khác thông qua nàng.
“Lúc Mộc Tê mới đến nhân gian, nàng gặp phải người xấu và chuyện xấu. Ngươi khác với nàng, nhất định sẽ không giống nàng.” Thu Hoa gỡ cây trâm trên tóc mai ra, đặt vào tay Cửu Hồi: “Cây trâm này là một pháp khí phòng ngự thượng hạng, hy vọng nó có thể bảo vệ ngươi khỏi bệnh tật và tai họa.”
“Thu tiên tôn……”
“Đừng từ chối.” Thu Hoa lau sạch tóc cho Cửu Hồi, “Nếu sau này tiểu hữu tới Thanh Lam Môn, ta sẽ quét dọn nghênh đón.”
“Hai vị tiểu hữu, núi xanh mãi còn đó, nước xanh sẽ luôn chảy, hãy bảo trọng nhé.” Thu Hoa cười lớn, xoay người rời đi.
“Thu tiên tôn.” Cửu Hồi đuổi theo hai bước, nắm tay áo bà, thì thầm bên tai: “Khi còn bé ta từng nghe nói, nếu cam mộc oán hận trong lòng, ai ăn quả của nó thì thất khiếu sẽ bị chảy máu và chết.”
Thu Hoa ngơ ngác nhìn nàng.
“Ta nghĩ, có lẽ nàng chưa từng oán hận ngài, cũng không hận bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ.” Cửu Hồi lui ra sau một bước: “Có lẽ thảm họa 500 năm trước là kết quả của việc dân chúng ăn trái oán nên đã chết, biết đâu được.”
Thu Hoa thất thần nhìn Cửu Hồi, bà ngơ ngẩn nói: “Ngươi thật sự…… chưa từng hận ta?”
Cửu Hồi biết bà nghĩ mình là Mộc Tê, nàng lùi ra sau một bước, hành lễ: “Thu tiên tôn, xin hãy bảo trọng.”
Thu Hoa phục hồi tinh thần, bà nhìn Cửu Hồi trước mặt, muốn nói thêm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Bảo trọng.” Bà cẩn thận nhìn Cửu Hồi từ đầu đến chân: “Cửu Hồi, ngươi phải khỏe mạnh.”
Cuối cùng bà đã nhận ra rõ ràng, không còn Mộc Tê trên thế gian này, Mộc Tê sẽ không bao giờ trở lại.
Đêm trăng ấy là lời vĩnh biệt của bà với Mộc Tê.
Thu Hoa xoay người đi vào trong gió tuyết, nhanh chóng biến mất, bà không hề quay đầu lại nữa.
“Tuyết nhiều quá.” Chỉ Du lại bung dù, che trên đầu Cửu Hồi, hắn xoay qua nhìn Bộ Đình vẫn đứng bất động: “Bộ tiên tôn, ngài muốn xử lý con đỉa yêu này như thế nào?”
Vừa dứt lời, càn khôn kiếm của Bộ Đình bay ra khỏi vỏ, làm cho đầu của đỉa yêu rơi xuống đất.
Cửu Hồi: “……”
Vài canh giờ trước Thu tiên tôn muốn giết con yêu này, ông ta không cho, hiện giờ Thu tiên tôn không quan tâm, ông ta lại đâm chết con yêu này.
Suy nghĩ của cọng rau già thật khó hiểu.
“Nam Phong.” Bộ Đình liếc nhìn Cửu Hồi, kêu ba người trong góc: “Về tông môn.”
“Vâng, sư phụ.” Nam Phong nhìn Cửu Hồi, bà cô ơi, xin ngươi đừng nói nữa, hãy để cho bọn ta yên tĩnh rời đi.
Thấy Thu tiên tôn đã thấu hiểu mọi thứ, buông bỏ hết thảy, hắn sợ sư phụ cũng bị vạch ra tật xấu.
Cửu Hồi hé miệng, Nam Phong hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Đạo hữu, ngươi mau im miệng.
“Bộ tiên tôn đi từ từ thôi, hẹn gặp lại ba vị đạo hữu.” Cửu Hồi nở nụ cười hiền lành và ngây thơ, cắm cây trâm mà Thu tiên tôn cho lên búi tóc ở trước mặt Nam Phong.
Đợi người của Cửu Thiên Tông rời đi, Bào tông chủ ở trong bụi cỏ đã lâu bò ra, lao về phía Viên Qua: “Đồ đệ, con sao rồi?”
“Chờ chút……” Cửu Hồi chưa nói hết câu, Bào tông chủ đã đụng vào kết giới mai rùa, bị văng ra xa hai trượng.
Nàng thầm thở dài, có phải đầu óc của người Thần Cực Môn không tốt lắm hay không?
Khi Viên Qua tỉnh lại, nhìn thấy sư phụ có vết bầm tím trên trán, hắn xấu hổ nói: “Sư phụ, đồ nhi vô dụng, đã khiến cho người lo lắng.”
“Không có gì giỏi giang mà còn để sư phụ tới đón con về.” Bào tông chủ từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ, chắp tay sau lưng, triệu hồi thuyền bay, kiêu ngạo nhìn Ngọc Kính: “Ngọc các chủ, có cần ta đưa các ngươi không?”
“Đa tạ Bào tông chủ, chúng ta cung kính tuân lệnh.” Ngọc Kính xách tám vãn bối nhảy lên thuyền bay: “Đúng là Thần Cực Môn, thuyền bay vừa đẹp vừa hoành tráng.”
"Đương nhiên.” Bào tông chủ nhướng cằm: “Các ngươi không cần ghen tị, bởi vì cho dù ghen tị, các ngươi cũng không có.”
“Chờ chút.” Cửu Hồi nhảy xuống thuyền bay, nhìn thi thể của đỉa yêu tách ra, nàng triệu hồi vô số liệt hỏa chú, bao đỉa yêu lại: “Lửa!”
“A!!!” Đỉa yêu mở mắt, phát ra tiếng kêu không cam lòng cuối cùng.
Nhìn đỉa yêu bị liệt hỏa chú đốt thành tro, ngay cả tro cũng bị gió lạnh thổi bay, Cửu Hồi hài lòng phủi bụi không tồn tại trên tay: “Sách không lừa ta, hóa ra đỉa bị chém đầu sẽ không chết ngay lập tức.”
Nhìn cảnh này, đầu gối Viên Qua hơi mềm nhũn, hắn nên cảm tạ Cửu Hồi đã không giết hắn hôm đó.
Cửu Hồi trở lại thuyền bay, ánh mắt lấp lánh nhìn Bào tông chủ: “Bào tông chủ, con thuyền bay này xịn như thế, nhất định có thể đưa chúng ta tới Đào Lâm thành trong vòng một canh giờ phải không?”
“Đương, đương nhiên có thể.” Bào tông chủ luôn muốn mạnh mẽ và tham hư vinh lập tức thẳng lưng: “Đừng nói một canh giờ, nửa canh giờ là đủ.”
“Quào, thật tuyệt vời.” Cửu Hồi chắp hai tay, ánh mắt càng sáng hơn: “Đa tạ Bào tông chủ giúp chúng ta ăn được bánh trôi nóng hổi sau nửa canh giờ.”
“Không cần……” Bào tông chủ sửng sốt, ông nói sẽ đưa bọn họ đến Đào Lâm thành trong vòng nửa canh giờ khi nào?
Nhưng đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ của Cửu Hồi, ông cắn răng: “Chuyện nhỏ.”
Tốn chút linh thạch thôi mà, ông không đau lòng.
Không hề!
Để người của Vọng Thư Các có thể tới Đào Lâm thành trong nửa canh giờ, Bào tông chủ đã đổ hai túi linh thạch lớn vào pháp trận của thuyền bay, tuy ông mạnh mẽ mỉm cười bề ngoài, nhưng nội tâm đang đau đớn rỉ máu.
“Cảm ơn Bào tông chủ.” Cửu Hồi nhảy xuống thuyền bay, hành lễ với Bào tông chủ: “Vãn bối mời ngài vào thành ăn bánh trôi……”
“Không cần, cáo từ.” Bào tông chủ xoay thuyền bay rời đi, không hề quay đầu lại.
“Bào tông chủ, xin hãy bảo trọng, hẹn gặp lại lần sau.” Cửu Hồi vui vẻ vẫy tay với thuyền bay.
Thuyền bay của Thần Cực Môn rời đi càng nhanh hơn.
Bào tông chủ: “……”
Tốt nhất là đừng gặp lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Bào tông chủ: Ta muốn mạnh mẽ cả đời……
Viên Qua: Cảm tạ Cửu Hồi đạo hữu đã không giết, ta sẽ quỳ xuống trước mặt ngươi.