Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 36



Mới tờ mờ sáng ngày mùng một, rất nhiều chủ quán đã đóng cửa về nhà dành thời gian cho gia đình. Bà chủ Tống đã dọn quán từ sớm, nồi lớn nấu bánh trôi đang bốc khói, một số hàng xóm lười tự nấu bánh trôi ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, trò chuyện về sự kiện náo nhiệt đã xảy ra vào đêm giao thừa.

 

“Bà chủ Tống, cho chúng ta chín chén bánh trôi.” Ngọc Kính dẫn tám hậu bối ngồi quanh bàn. Tối hôm qua nhận được tin tức của lão rùa đồi mồi, bà đã dùng tông chủ lệnh để cầu cứu Thu Hoa tông chủ, sau đó không ngừng vừa bấm đốt ngón tay vừa tìm tám đứa trẻ nghịch ngợm này.

 

Bên ngoài ngôi miếu đổ nát bị đỉa yêu dựng kết giới rất mạnh, bà nóng lòng lao vào, khi nhìn thấy sáu sư điệt đều nằm yên ổn trong kết giới mai rùa mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

 

Về phần hai đồ đệ Cửu Hồi và Chỉ Du ……

 

Bà quay đầu nhìn hai người, Cửu Hồi ngáp dài, đầu gục xuống, dáng vẻ yếu ớt. Chỉ Du thành thật ngồi, tựa như nếu không ai nói chuyện với hắn, hắn sẽ không mở miệng.

 

Bánh trôi nóng hổi nhanh chóng được bưng ra, Ngọc Kính gõ mặt bàn: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi về ngủ.”

 

“Sư phụ.” Cửu Hồi cầm chén, “Tối hôm qua lúc người cầm kiếm xông vào, đặc biệt có khí thế.”

 

“Ăn bánh trôi của con đi, đừng nịnh nọt vi sư.” Ngọc Kính tức giận nói: “Vọng Thư Các chỉ có các ngươi là cây giống, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, các sư phụ sẽ không chịu nổi. Tuy nhiên ta không ngờ Thu Hoa tông chủ dễ nói chuyện như thế, chạy tới cứu các ngươi trong thời gian ngắn như vậy.”

 

Chuyện này quan trọng, bà không quan tâm liệu mình có bị Thu Hoa từ chối hay không, nhiều con đường là nhiều hy vọng.

 

“Gần đây có lẽ hơi không yên ổn. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi ở trong tông môn lo tu luyện, tạm thời đừng đi ra ngoài.” Trước đây có ma tu định làm tổn hại Trấn Hà đỉnh, sau đó có đại yêu 5000 năm xuất hiện ăn thịt người, đây không phải là điềm lành.

 

“Đặc biệt là hai đứa.” Ngọc Kính nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, chậm rãi nói: “Các con gia nhập tông môn đã vài tháng, nên tĩnh tâm lại, tăng cảnh giới lên.”

 

“Vâng, sư phụ.” Cửu Hồi đáp: “Đồ nhi nhất định sẽ giám sát việc tu luyện của Chỉ Du.”

 

“Con vừa vào tông môn một tháng đã quen thân với cá dưới đáy hồ, không biết là con giám sát Chỉ Du, hay là Chỉ Du giám sát con.” Ngọc Kính nhìn phàm nhân đi trong sương sớm mờ mịt: “Chỉ mong phàm nhân trên đời này không bị liên lụy.”

 

Ăn bánh trôi xong, Ngọc Kính đưa tám người về tông môn. Vừa đến cổng lớn, đám Cửu Hồi đã nhìn thấy Ô thừa tướng đang lén lút ở phía sau cửa.

 

Thấy bọn họ bình an trở về, Ô thừa tướng từ sau cột bò ra: “May mắn ta kịp thời chạy thoát, tìm được các chủ tới cứu các ngươi. Các ngươi đều không sao, tốt quá.”

 

Trường Hà: “Sau này nếu ai nói rùa chậm chạp, ta sẽ là người đầu tiên không tin. Ô thừa tướng của chúng ta lanh tay lẹ chân, ngay cả đại yêu có tu vi 5000 năm cũng không đuổi kịp, các ngươi thấy đúng không?”

 

Ô thừa tướng cũng biết hành vi ném đồng đội bỏ chạy của mình không tốt lắm, nó rút đầu vào mai rùa, ồm ồm nói: “Phải có người đi báo tin chứ, nếu không nhờ lão rùa ta đây, làm sao các chủ chạy tới kịp lúc.”

 

“Ô thừa tướng.” Cửu Hồi ngồi xổm xuống, gõ vào mai của Ô thừa tướng, “Lần này nhờ có pháp khí phòng ngự mà ngài cho chúng ta mượn, chúng ta mới bình an không sao.”

 

“Không cần khách sáo.” Nghe thấy đồ mình đưa có ích, Ô thừa tướng ló đầu ra khỏi mai, nhìn mai rùa nhỏ trong lòng bàn tay Cửu Hồi, có chút đắc ý nói: “Đồ mà lão rùa ta đây lấy ra, làm sao có thể là vật bình thường được.”

 

“Đúng vậy, tất cả là nhờ tổ tiên của Ô thừa tướng phù hộ.” Cửu Hồi cười tủm tỉm gật đầu: “Hiện giờ chúng ta đã bình an trở về, vật này sẽ trở về với nguyên chủ.”

 

“Thôi, ta ở trong hồ của Vọng Thư Các hàng ngày, không cần thứ này.” Ô thừa tướng dùng đỉnh đầu đẩy mai rùa trong tay Cửu Hồi: “Cho ngươi mượn thứ này trước, khi nào ngươi…… khi nào ngươi phi thăng thành tiên thì trả lại cho ta.”

 

Ngọc Kính hơi ngạc nhiên, bà biết lão rùa sợ chết đến mức nào, pháp khí phòng ngự bằng mai rùa này là vật tốt hiếm có trong toàn bộ giới tu tiên, vậy mà nó sẵn sàng đưa cho Cửu Hồi.

 

Không thể tặng người ta mai rùa của tổ tiên, nhưng bảo người ta trả lại sau khi phi thăng, chẳng khác gì tặng người ta.

 

“Cảm ơn Ô thừa tướng, ta nhất định sẽ bảo quản mai rùa của tằng tổ phụ ngài.” Cửu Hồi không ngượng ngùng từ chối, nàng cất kỹ mai rùa, lấy một chén bánh trôi đậu phộng bốc hơi nghi ngút trong nạp giới ra: “Đây là bánh trôi chúng ta mang cho ngài, ngài nếm thử nhé.”

 

Ô thừa tướng nhét bánh trôi vào mai rùa, cảm thấy hài lòng bò đi, lại tiếp tục bộ dạng chậm rãi thường ngày.

 

Tiểu cô nương rất có lương tâm, biết mang đồ ăn về cho nó.

 

Ngọc Kính nhìn bóng lưng lão rùa chậm rãi bò đi, nói với đám Cửu Hồi: “Tất cả trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày tới ta và sư phụ các ngươi sẽ tương đối bận rộn. Ngạn Bách và Tịch Nguyên sẽ vất vả một chút, chăm sóc cho các sư đệ và sư muội không bớt lo này. Nếu không có mệnh lệnh của ta, tám người các ngươi không được rời khỏi tông môn.”

 

“Vâng, sư bá chưởng môn.” Ngạn Bách và Tịch Nguyên trịnh trọng hành lễ.

 

Ngọc Kính không nói thêm gì nữa, bỏ lại tám người vội vàng rời đi.

 

“Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy, bảo vệ được mạng sống, may mắn, may mắn.” Trường Hà chắp tay trước ngực lạy trời, nói với mọi người: “Giải tán, giải tán, về phòng ngủ.”

 

Cửu Hồi che miệng ngáp vài cái, trở lại viện của mình, thấy Bạch Kỳ đang nằm ngủ trên ghế, dùng chân đá nhẹ vào ghế: “Ngủ ngon không?”

 

“Ngươi ở bên ngoài trắng đêm không về, trở về còn không cho ta ngủ?” Bạch Kỳ sợ tới mức nhảy xuống ghế, mở mắt thấy Cửu Hồi, tức giận nói: “Nhìn bộ dạng bơ phờ của ngươi kìa, cùng với mấy tu sĩ kia đi lêu lổng ở đâu?”

 

“Còn không bằng đi lêu lổng.” Cửu Hồi đẩy cửa ra, ngồi lên giường, Bạch Kỳ nhảy vào phòng theo. Thấy Lâm Si đã để nước nóng ở trong phòng chờ Cửu Hồi rửa mặt, Bạch Kỳ trợn mắt nhìn nó, đồ con chim nịnh bợ, không biết xấu hổ!

 

“Tối hôm qua trên đường trở về, chúng ta gặp một con đỉa yêu có tu vi gần 5000 năm.” Cửu Hồi rửa mặt xong, nằm lên ghế quý phi.

 

“Đỉa yêu…… 5000 năm?” Bạch Kỳ không thể tin nổi: “Sao con đỉa có thể tu luyện đến 5000 năm?”

 

Có yêu quái với tu vi 5000 năm,cũng có con đỉa may mắn trở thành yêu, nhưng một con đỉa yêu muốn trở thành đại yêu 5000 năm lại là điều viển vông.

 

Nếu nói rằng tu tiên chia thành tư chất, Ma tộc chia thành huyết thống, thì Yêu tộc chia thành cân cước, những thứ nhỏ giống đỉa, gặp cơ duyên ngàn năm một thuở mới có thể biến thành hình người, nhưng bởi vì sự hạn chế của cân cước, có thể sống mấy trăm năm đã là may mắn, làm sao có đỉa yêu 5000 năm?

 

Nếu những lời này không phải từ miệng của Cửu Hồi nói ra, nó căn bản sẽ không tin.

 

“Đúng vậy, làm sao có đỉa yêu 5000 năm?” Cửu Hồi nhắm mắt lại: “Tuy con yêu này có tu vi 5000 năm, nhưng hành xử lại nông cạn và kiêu ngạo, thật sự không nhìn ra có tâm cảnh 5000 tuổi. Hơn nữa……”

 

“Hơn nữa nếu thực sự có một con đỉa yêu 5000 năm, nó đã nổi tiếng khắp toàn bộ Yêu giới, tại sao lại vô danh nhiều năm qua.” Bạch Kỳ lắc cái đuôi: “Tiểu yêu nữ, chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp. Hay là ngươi đi hỏi xem, làm sao nó có được tu vi 5000 năm?”

 

“Không thể hỏi.” Cửu Hồi ngáp một cái, dịch chuyển từ ghế quý phi qua giường, biến ra một chậu nước ấm bắt đầu ngâm chân, nàng cười như có như không với Bạch Kỳ: “Tro cốt của nó bị ta rải rồi, nếu ngươi muốn biết, có thể đi xuống lòng đất hỏi nó.”

 

“Thật ra ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải đặc biệt muốn biết.” Nhìn nụ cười của Cửu Hồi, Bạch Kỳ không khỏi rụt rè: “Có khi nào nó có kỳ ngộ gì đó mới khiến cho nó đột nhiên có tu vi 5000 năm?”

 

Thật sự sợ tiểu yêu nữ này không vui sẽ hất nó đi luôn.

 

“E rằng nó không phải là con yêu đầu tiên đột nhiên có kỳ ngộ, cũng không phải là con yêu cuối cùng có kỳ ngộ.” Cửu Hồi thở dài, so sánh với Nhân tộc và Ma tộc, Yêu tộc tu luyện khó khăn nhất, làm sao có kỳ ngộ tăng vọt tu vi mấy ngàn năm như vậy. Nếu Yêu tộc tốt số như vậy sẽ không đến nỗi sa ngã như thế này.

 

Sẽ không có bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, chỉ có bẫy mà thôi.

 

“Bây giờ ngươi định làm gì?” Bạch Kỳ cũng trở nên căng thẳng.

 

“Ta?” Cửu Hồi nhẹ nhàng dẫm chân lên nước ấm: “Ta chỉ là một đệ tử nhỏ bé của một tiểu tông môn, ta có thể làm cái gì?”

 

Bạch Kỳ:……

 

“Tiểu yêu nữ, vì sao ngươi trà trộn vào tông môn chính đạo?” Bạch Kỳ trầm mặc một lát, nhảy lên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

 

“Không phải đã nói với ngươi rồi à, bái sư học nghệ.” Cửu Hồi thổi nhẹ, chân lập tức khô, bồn ngâm chân cũng biến mất.

 

“Mấy sư huynh và sư tỷ đó có thể đánh thắng được ngươi à, còn bái sư học nghệ.” Bạch Kỳ tức giận lắc đuôi, nó thấy Cửu Hồi không tin nó, phùng mang trợn mắt nhảy xuống ghế, chạy đến góc cách xa Cửu Hồi nhất ngồi xổm.

 

Thấy nó thật sự tức giận, Cửu Hồi cười: “Vì để ta không bị hại khi tới nhân gian, từ lúc năm tuổi, các trưởng bối đã cùng ta chơi đủ loại trò chơi giả vờ, các âm mưu có thể xảy ra, đủ kiểu nói dối, thậm chí là các tai nạn, bọn họ chịu khó dạy ta cách đối phó.”

 

“Trước khi rời thôn, thôn trưởng gia gia nói với ta, tất cả pháp thuật và tu vi đều không bằng lòng người.” Cửu Hồi đứng dậy đi đến cạnh Bạch Kỳ, sờ đầu mèo của nó: “Ta quả thật tới đây để bái sư học nghệ, tới học cách làm người.”

 

Bàn tay trên đầu ấm áp và mềm mại, Bạch Kỳ dần dần bớt giận, nó meo meo hai tiếng: “Nhưng ngươi rõ ràng là yêu, vì sao phải học làm người.”

 

“Ngươi rõ ràng là yêu, vì sao phải tới nhân gian kiếm ăn?” Cửu Hồi hỏi lại.

 

Bạch Kỳ không cách nào phản bác, ở nhân gian có nhiều món ngon và bao điều thú vị, thế giới đầy màu sắc, con yêu trẻ tuổi nào không bị cám dỗ?

 

“Ngoại trừ học làm người, ta vốn muốn đến lấy vài thứ.” Cửu Hồi nhéo tai mèo, thở dài.

 

“Lấy được chưa?” Bạch Kỳ ngẩng cái đầu bù xù, vô thức cọ vào lòng bàn tay Cửu Hồi: “Có cần bổn đại gia giúp không?”

 

“Ta đổi ý, không lấy nữa.” Cửu Hồi bật cười, “Dù sao…… cũng không phải đặc biệt quan trọng.”

 

“Thật sự không quan trọng à?” Bạch Kỳ không tin lắm.

 

Cửu Hồi lấy một cuốn sổ ra, tùy tiện lật một trang, trong đó viết người nào đó ở Cửu Thiên Tông nợ Tiêu thẩm thẩm một hộp ngọc trai đã quá hạn 983 năm, ai đó ở Vạn Hỏa Tông nợ Vương đại gia một miếng sắt thiên thạch đã quá hạn 1003 năm chưa trả……

 

“Tất cả đều quá hạn nhiều năm, xương cốt thiếu nợ đã thành tro bụi.” Bạch Kỳ đặt một chân lên cuốn sổ, nhìn Cửu Hồi đầy thương cảm: “Cuốn sổ này không phải toàn là nợ nần đó chứ?”

 

“Người chết thì xóa sạch nợ, không còn cách nào khác.” Cửu Hồi cất cuốn sổ vào nạp giới: “Đôi khi làm chủ nợ, cần phải nghĩ thoáng một chút mới có thể vui vẻ hơn.”

 

“Ngươi biết tự an ủi bản thân.” Bạch Kỳ dùng chân trước gãi tai: “Tuy tông môn này không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, các sư phụ, sư thúc, sư tỷ và sư huynh của ngươi đều không tệ, thảo nào ngươi bỏ qua biết bao nhiêu đại tông môn, cố tình bái Ngọc Kính làm vi sư.”

 

“Tu luyện chú trọng đến duyên phận, đại tông môn có gì tốt đâu. Tuy nhiên câu này của ngươi nói rất đúng, các sư trưởng của ta rất tốt.” Cửu Hồi cười tủm tỉm đứng dậy, “Ngươi và Lâm Si đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.”

 

“Hừ, dùng xong là ném.” Bạch Kỳ nhảy lên cửa sổ, lách qua khe cửa sổ đi ra ngoài.

 

Nó vẫy đuôi đi ra sân, bắt gặp ánh mắt của Chỉ Du ở viện bên cạnh.

 

“Meo.” Nó lùi lại hai bước, cúi đầu xuống.

 

Không biết sao, nó có cảm giác sợ hãi khó tả đối vị tiểu tu sĩ tên là Chỉ Du này.

 

“Mèo con.” Chỉ Du lấy một con cá khô ra: “Ăn không?”

 

Bạch Kỳ không dám từ chối, thành thật nhảy qua rào hoa, ngậm con cá khô trên tay Chỉ Du.

 

“Khi nào Cửu Hồi ngủ, ngươi và con chim kia có thể ở trong viện của ta, đừng quấy rầy nàng.” Chỉ Du lại lấy một con cá khô đặt lên bàn: “Được không?”

 

Bạch Kỳ liên tục gật đầu, Lâm Si vừa bay qua cũng thành thật gật đầu.

 

Vì thế có cả một đĩa cá khô ở trước mặt chúng nó.

 

Không quan tâm đến hai con tiểu yêu nữa, Chỉ Du quay vô viện, lấy áo choàng trong nạp giới ra. Áo choàng dính nước tuyết và bụi đất, hắn dùng khăn cẩn thận lau sạch, sau khi chắc chắn tất cả đều sạch sẽ mới đặt nó lên kệ trên cùng của tủ quần áo.

 

*******

 

“Sư phụ.” Nam Phong đi theo sau Bộ Đình: “Đồ nhi muốn đi đến Vọng Thư Các.”

 

Bộ Đình dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

 

“Ta quên đưa hồ lô cho Chỉ Du đạo hữu.” Nam Phong cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Bộ Đình: “Đồ nhi sẽ gấp gáp trở về trước khi trời tối.”

 

“Bản thân là đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, ngay cả kết giới của đỉa yêu mà ngươi cũng không phá được, còn có tâm tư suy xét những chuyện nhỏ nhặt này?” Giọng Bộ Đình thờ ơ: “Từ giờ trở đi, ngươi luyện kiếm phải vung kiếm năm vạn lần, tu vi chưa đạt Hóa Thần cảnh thì không thể rời khỏi tông môn nửa bước.”

 

“Vâng, đồ nhi nhận lệnh.” Ánh mắt Nam Phong hơi tối, hành lễ với Bộ Đình.

 

Bộ Đình xoay người sải bước rời đi, Nam Phong lấy hồ lô trong nạp giới ra, nhẹ nhàng thở dài, quay vô nhà viết một lá thư xin lỗi Chỉ Du, triệu hồi tiên hạc phụ trách truyền tin cho tông môn, giao đồ cho nó.

 

“Hy vọng hai vị đạo hữu Chỉ Du và Cửu Hồi sẽ không trách ta thất lễ.” Hắn cầm kiếm, xoay người đi về phía luyện kiếm phong.

 

Tin tức đỉa yêu 5000 năm nổi loạn nhanh chóng lan truyền khắp các đại tông môn. Vô số phủ của các thành chủ đều dán thông báo đề phòng đám ác yêu gây rối, người dân hoảng sợ, hầu như không ai dám ra ngoài vào ban đêm.

 

Tin tức truyền tới Yêu giới, các yêu quái cực kỳ tức giận.

 

Nhân loại đang nói cái gì, đỉa yêu 5000 năm? Tuy rằng nhân loại chán ghét và sợ hãi yêu tu là sự thật không thể chối cãi, nhưng không thể bịa đặt tin đồn để bôi đen Yêu tộc.

 

Xem cái thông báo này viết gì?

 

Đỉa yêu có tu vi 5000 năm ăn thịt người, cướp đệ tử của các tông môn ……

 

Nhìn toàn bộ Yêu giới, có bao nhiêu con đỉa có thể khai mở linh trí? Ngay cả con chó cũng không thèm nhìn một cân cước gãy, nó có thể tu luyện 5000 năm?

 

Có thể sống 500 năm đã quá sức.

 

Có rất nhiều cách để làm nhục họ, nếu nhân tu nói là con gián tinh thì có thể tin một chút, ít nhất đám gián có mặt ở khắp nơi, còn nấp rất giỏi.

 

“Thông báo nói đỉa yêu 5000 năm gì đó, còn nói yêu đã đền tội, dù sao cũng không có bằng chứng, chẳng phải nhân tu muốn nói gì thì nói hay sao.”

 

“Nếu thật sự là yêu tu 5000 năm, chẳng lẽ nó để cho bọn họ tùy tiện giết chết như vậy?”

 

“Nhân tu đúng là không coi trọng Yêu tộc chúng ta, ức hiếp quá đáng!”

 

“Yêu tộc chúng ta không nên ngồi yên chờ chết, chúng ta phải phản kháng!”

 

“……”

 

“Sao các ngươi không nói gì?”

 

Các đại tông môn và phủ thành chủ phái người điều tra khắp nơi, quả thật đã bắt được một số tiểu yêu làm chuyện ác, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết của bất kỳ đại yêu nào.

 

Đông đi xuân tới, tuyết tan, trăm hoa đua nở. Sau gần một trăm ngày, nhân loại dần dần bớt sợ hãi yêu quái, quay lại thói quen sinh hoạt cũ, bận rộn cày bừa vụ xuân và cuộc sống đời thường.

 

Các tông môn lại không dám thả lỏng cảnh giác, rất nhiều tiểu tông môn ít người thậm chí còn đóng chặt cửa, trốn trong tông môn để tu luyện, cầu mong yên ổn.

 

Tới bây giờ, ngay cả các tiểu tông môn không biết tin tức cũng nhận ra điều gì đó không ổn, đủ loại thư từ bay đến mười đại tông môn như bông tuyết chỉ để yên tâm.

 

Bên ngoài xáo trộn và hỗn loạn, nhưng vẫn chưa truyền vào Phù Quang điện.

 

Ở giữa Phù Quang điện, một pháp trận thật lớn sáng lên, mười cánh cửa cùng mở ra.

 

Con rối đẩy cửa điện ra, đứng ngay ngắn ở hai bên pháp trận, đôi mắt trống rỗng nhìn bên trong điện Phù Quang: “Xin mời tiên quân vào trận.”

 

Phù Quang nhìn mười cánh cửa, mỗi cánh cửa đại diện cho một tiên đỉnh cần linh lực của hắn.

 

Trấn Sơn, Trấn Hà, Trấn Thiên, Trấn Địa, Trấn Phong, Trấn Nhật, Trấn Nguyệt, Trấn Can, Trấn Khôn, Trấn Cực.

 

Mười cánh cửa càng ngày càng tỏa sáng hơn, tựa như đang vội vàng thúc giục hắn.

 

Hắn chậm rãi đi đến giữa trận pháp, ngồi xếp bằng……

 

Mười tia sáng xuyên qua bầu trời, bay đi khắp đất trời. Bất kể là người, yêu, ma, chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.

 

“Cha, có ánh sáng.” Một đứa trẻ hai ba tuổi giơ tay chỉ lên trời.

 

“Chớ sợ chớ sợ, ba ngày sau ánh sáng sẽ biến mất.” Người đàn ông ôm đứa trẻ nhẹ nhàng vỗ lưng bé: “Vào thời điểm này mỗi năm đều có ánh sáng, sau này con sẽ quen.”

 

Tuy rằng bọn họ không biết ánh sáng này là cái gì, nhưng mỗi lần ánh sáng chiếu rọi, hoa màu trong đất sẽ phát triển nhanh hơn, có lẽ đó là sự phù hộ của thần tiên.

 

Hắn đặt đứa trẻ xuống, chắp tay cúi đầu hành lễ với ánh sáng rực rỡ trên trời: “Nào, hãy cùng cha cảm tạ thần tiên.”

 

Những người khác trên cánh đồng cũng cúi lạy trời giống nam nhân đó.

 

Đứa trẻ bắt chước phụ thân, thực hiện động tác hành lễ bất thường.

 

Thói quen này đã được duy trì rất nhiều năm, tổ tiên của bọn họ như thế, bọn họ như thế, con cháu của bọn họ cũng như thế.

 

Hành lễ xong, mọi người nên làm gì thì tiếp tục làm gì, tiếp tục những ngày bình thường.

 

“Hoa đào đã nở rộ, thật đẹp.” Cửu Hồi ngồi trên lưng Ô thừa tướng, đưa tay khảy cánh hoa đào nổi trên mặt hồ, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, bắn nước lên mặt Cửu Hồi.

 

Cửu Hồi dùng cần câu gõ đầu cá chép, cá chép trốn xuống đáy hồ. Nàng lấy khăn tay lau mặt, quay đầu lại thì thấy Chỉ Du đang ngồi xếp bằng ngủ, nàng giơ tay nhặt cánh hoa giúp hắn.

 

Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu mệt mỏi, mùa hạ nóng bức, mùa đông lạnh giá, nàng hiểu.

 

Không đánh thức Chỉ Du, nàng lặng lẽ ngửa đầu nhìn những bông hoa trên cây, nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Ô thừa tướng cử động tứ chi từng chút từng chút, thấy hai đứa trẻ trên lưng không có động tĩnh, lên tiếng: “Sao các ngươi không nói lời nào.”

 

“Suỵt.” Cửu Hồi cúi người tới gần đầu Ô thừa tướng: “Chỉ Du ngủ rồi.”

 

“Buổi tối không ngủ được, ban ngày không thể thức dậy, đó là vấn đề phổ biến của giới trẻ các ngươi.” Ô thừa tướng hạ giọng, tiếc nuối nói: “Lúc hai ngươi mới vừa vào tông môn, Chỉ Du là người dậy sớm nhất trong tông môn mỗi ngày. Chưa đến một năm, hắn đã bị các ngươi dạy hư.”

 

Từ trên xuống dưới trong toàn bộ Vọng Thư Các, không có ai ngủ sớm và dậy sớm để chăm chỉ luyện tập, dù đứa trẻ có tự giác đến đâu, tới nơi này cũng học cái xấu của bọn họ.

 

“Tại sao gọi là học cái xấu, cái này gọi là cuộc sống nhàn hạ.” Cửu Hồi phản bác: “Ô thừa tướng, không phải ngài cũng thường xuyên đến bếp phía đông để trộm đùi gà à?”

 

Con rùa đồi mồi đứng đắn của nhà ai thích ăn đùi gà?

 

“Ta đã sống hơn một ngàn năm, cả đống tuổi rồi, buổi tối đến bếp đông ăn đùi gà, sao gọi là trộm được.” Ô thừa tướng chột dạ nói: “Hơn nữa, cá mà các ngươi bán ở Đào Lâm thành là do ta bắt cho các ngươi.”

 

Nó đã vất vả vì Vọng Thư Các, đã đổ mồ hôi vì Vọng Thư Các, ăn thêm vài cái đùi gà thì có vấn đề gì?

 

“Nhìn xem đây là cái gì?” Cửu Hồi đưa một cái đùi gà to tới miệng Ô thừa tướng: “Đặc biệt để lại cho lão nhân ngài đó.”

 

Ô thừa tướng lập tức vui vẻ, nó nhai đùi gà, nhìn ánh sáng dần dần mờ mịt phía chân trời, lắc đầu: “Phù Quang tiên quân thật là một nhân vật phi thường.”

 

“Sao nói vậy?” Cửu Hồi hỏi.

 

Hai người hạ giọng, nói khe khẽ giống như đang nói xấu người khác.

 

“Mười đại tiên đỉnh trấn giữ sự bình an khắp chốn, tiêu hao vô số linh khí. Hắn sống trong núi sâu nơi tuyết không bao giờ tan, dùng lực của bản thân duy trì sự vận hành cho mười đỉnh, hàng năm đều làm như thế, chưa bao giờ dừng lại.” Ô thừa tướng giòn giã nhai xương đùi gà: “Phải có nghị lực và tài năng kiểu gì mới có thể chống đỡ nhiều năm như vậy.”

 

Cửu Hồi ngửa đầu nhìn ánh sáng rực rỡ dần dần mờ đi, cuối cùng chậm rãi biến mất, thở dài: “Trong thư viện của tông môn có sách ghi chép, từ lúc 6 tuổi, Phù Quang tiên quân đã dùng linh lực của mình để bảo vệ các đỉnh……”

 

500 năm là một khoảng thời gian dài đối một đứa trẻ mới vài tuổi.

 

“Vì vậy, không chỉ nhân tu, ngay cả yêu và ma tu cũng tôn xưng hắn là tiên quân.” Nhắc tới Phù Quang tiên quân, trong giọng nói của Ô thừa tướng tràn đầy tôn kính: “Mọi sinh linh trong thiên hạ đều nhận ân huệ của hắn.”

 

“Nhưng theo ta, hắn là vật hy sinh cho thiên hạ.” Cửu Hồi nhớ lại Phù Quang điện cô đơn dưới ánh hoàng hôn vào lúc chạng vạng hôm ấy: “Hắn vừa ra đời đã bị vận mệnh định sẵn làm vật hy sinh, phải gánh sự sinh tử của thiên hạ, vận mệnh căn bản không cho hắn một sự lựa chọn nào cả.”

 

Chỉ Du từ từ mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn cánh hoa rơi trên góc áo, mí mắt khẽ run.

 

“Chỉ Du, ngươi tỉnh rồi à?” Cửu Hồi kết thúc thì thầm với Ô thừa tướng: “Chúng ta đã quấy rầy ngươi hay sao?”

 

“Không có.” Sắc mặt Chỉ Du tái nhợt, hắn nhìn Cửu Hồi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Không có quấy rầy ta.”

 

Nắng xuân vừa chớm, một con hạc tiên bay qua mặt nước.

 

“Chúc mừng!”

 

“Môn chủ của Thanh Lam Môn, Thu Hoa tiên tôn, đã độ kiếp Đại Viên Mãn, bước nửa bước vào tiên cảnh.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Yêu tộc: Lời nói dối hoang đường của nhân loại các ngươi khiến yêu cảm thấy vô cùng ghê tởm!

 

Rau hẹ bé bỏng: Khó đòi nợ lắm

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.