“Sau này, nếu không có chứng cứ xác thực, đừng yêu cầu chúng ta bấm đốt ngón tay. Thiếu chủ của Yêu tộc vẫn còn ở trong Yêu tộc, không xuất hiện ở nhân gian! Một câu vô cùng đơn giản của Cửu Thiên Tông các ngươi đã hao phí mấy chục năm tu vi của ta, sau này nếu muốn tính toán loại chuyện không đầu không đuôi thế này thì tự mình làm đi, đừng tìm chúng ta!”
Những lời giận dữ không nể tình của trưởng lão áo đen truyền ra từ ngọc giản, vẻ mặt các trưởng lão xấu hổ, lén nhìn mặt Bộ Đình.
Nhiều năm qua, có rất ít người mắng Cửu Thiên Tông như vậy.
Bộ Đình duỗi tay cầm ngọc giản đang lơ lửng trong không trung, tiếng mắng chửi tức giận của trưởng lão áo đen đột nhiên dừng lại, ông ta ném ngọc giản lên bàn, nhìn mọi người: “Chư vị trưởng lão thấy thế nào?”
“Nếu trưởng lão của Trấn Tinh Lâu nói rằng thiếu chủ của Yêu tộc vẫn đang ở Yêu tộc, chứng tỏ lời nói của tiểu yêu không đáng tin.” Vẻ mặt đại trưởng lão hơi tiều tụy, kể từ khi đồ đệ Ngân Tịch của ông phản bội Cửu Thiên Tông, ông càng ngày càng mỏi mệt kiệt sức, tựa như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn: “Chúng ta không cần tốn sức cho chuyện này nữa.”
“Lời tiên tri của Trấn Tinh Lâu thường xuyên sai, chẳng lẽ bọn họ bấm đốt ngón tay sẽ không bao giờ sai?” Một vị trưởng lão khác phản bác: “Hay là nhờ Vấn Tinh Môn tính một quẻ?”
Trong mười đại tông môn, Vấn Tinh Môn giỏi bấm đốt ngón tay nhất.
“Vấn Tinh Môn chỉ có thể xem chiêm tinh, bói toán, nếu muốn bọn họ bấm đốt ngón tay xem đại sự của hai tộc ma và yêu, e rằng sẽ tốn kém rất nhiều.” Tam trưởng lão phản đối: “Tính một quẻ, sự việc càng lớn thì sẽ càng hao phí linh lực, thậm chí còn tổn hại đến số mạng. Bốn vị trưởng lão của Trấn Tinh Lâu bấm đốt ngón tay tìm tung tích của thiếu chủ Yêu tộc đã hao tổn mấy chục năm tu vi. Yêu tộc cũng không có hành vi nào cho thấy chúng là kẻ thù của giới tu chân, ta cho rằng đại trưởng lão nói có lý, không cần thiết phải huy động nhân lực vì một thiếu chủ Yêu tộc như thế.”
Các trưởng lão có ý kiến khác nhau, nhưng Bộ Đình nghe được một điều từ lời nói của bọn họ, bọn họ không còn tin tưởng bốn vị trưởng lão của Trấn Tinh Lâu như trước.
Trong năm qua, những lời tiên tri từ Trấn Tinh Lâu thường xuyên mắc sai lầm, thật sự rất khó để không nghi ngờ bọn họ.
“Còn một người nữa.” Tứ trưởng lão vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng trong lúc mọi người tranh luận: “Phù Quang tiên quân ở núi Phù Quang, hắn có tu vi rất cao, pháp lực vô hạn, bấm đốt ngón tay giỏi hơn các tu sĩ.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều im lặng, không ai đáp lại. Có người không dám tiếp lời, có người cảm thấy tội lỗi nên không muốn tiếp lời.
“Để đảm bảo cho sự yên ổn của thiên hạ, từ khi Phù Quang tiên quân ra đời đã sống trên núi Phù Quang, truyền linh lực cho mười đại tiên đỉnh hàng năm.” Đại trưởng lão bất mãn nhìn tứ trưởng lão: “Không nên làm phiền tiên quân bằng chuyện tầm thường như vậy.”
“Nay đã khác xưa, thảm họa lại xảy ra, Ma giới liên tục có hành động, nếu Yêu giới có chuyện gì đó thì nên làm như thế nào?” Tứ trưởng lão bình tĩnh nói: “Phù Quang tiên quân quan tâm đến thiên hạ, với tu vi của hắn, bấm đốt ngón tay tìm tung tích của thiếu chủ Yêu tộc chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.”
“Nói thật nhẹ nhàng, vì sao ngươi không tự mình bấm đốt ngón tay?” Đại trưởng lão cười lạnh: “Là do ngươi không học thuật bấm đốt ngón tay, hay là tu vi không đủ, hay là không muốn cống hiến cho toàn bộ thiên hạ?”
“Đại trưởng lão có ý gì?” Tứ trưởng lão trả lời một cách mỉa mai: “Đồ đệ do ngươi dạy dỗ đã phản bội tông môn, tâm trạng ngươi không tốt nên ta có thể thông cảm, nhưng ngươi và ta là đồng môn, không nên nói những lời chế nhạo như vậy với ta.”
“Chư vị trưởng lão.” Bộ Đình dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, cắt ngang cuộc cãi vã: “Phù Quang tiên quân sống trên núi Phù Quang đã nhiều năm, chúng ta quả thật nên đến thăm.”
“Tông chủ……” Đại trưởng lão nhíu mày nhìn Bộ Đình.
Bộ Đình ngẩng đầu ngăn lời đại trưởng lão: “Sáng sớm ngày mai, tam trưởng lão và tứ trưởng lão sẽ đi cùng ta đến núi Phù Quang để bái kiến Phù Quang tiên quân.”
“Lão hủ tự biết tu vi không đủ, cần bế quan để tu luyện một thời gian, cáo từ.” Sắc mặt đại trưởng lão xanh mét đứng dậy, phất tay áo rời khỏi chính điện của Cửu Thiên Tông.
Ánh trăng lạnh lẽo, đại trưởng lão nhìn Cửu Thiên Tông mênh mông, bất lực thở dài.
Năm đó ông đi theo mười vị chưởng môn tiền nhiệm, nhìn bọn họ đưa đứa bé còn quấn tã vào nuôi trong Phù Quang điện trống trải. Sau đó nhìn đứa trẻ chỉ 6 tuổi bị mười đại tiên đỉnh hút sạch linh khí trong người, nôn ra máu, thở thoi thóp nằm trong trận.
Ông…… bị cắn rứt lương tâm.
Dường như không có sự khác biệt quá nhiều giữa buổi sáng và buổi tối trên núi Phù Quang, luôn có gió lạnh xen lẫn tuyết trắng.
Bộ Đình cầm tông môn lệnh, bảo các con rối xung quanh lui ra, ông ta nhìn Phù Quang điện cách đó không xa, tuyết quanh năm không tan, lạnh lẽo, cứng ngắc, trơn trượt, không nhìn thấy một chút màu xanh trên toàn bộ ngọn núi.
“Tông chủ.” Tam trưởng lão đeo mặt nạ, ồm ồm nói: “Không biết Phù Quang tiên quân có đang tu luyện hay không, hay là ta đến tiền điện xin chỉ thị trước?”
Không ai dám gánh chịu hậu quả chọc giận Phù Quang tiên quân, Cửu Thiên Tông cũng không thể.
“Được.” Bộ Đình khẽ gật đầu, ông ta sờ mặt nạ lạnh lẽo trên mặt, nghe tiếng gió lạnh gào thét, nhớ lại cảnh tượng 500 năm trước.
Sư phụ và chín vị tông chủ khác ngã xuống vũng máu, năm ấy Phù Quang được năm tuổi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vô cảm đứng trong trận, im lặng nhìn bọn họ khiêng thi thể của các tông chủ.
Hắn dường như không biết nói, mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng, ngơ ngác nhìn bọn họ, không khóc, không hỏi, không ầm ĩ, tựa như những con rối vô cảm trong Phù Quang điện.
Lần cuối cùng ông ta nhìn thấy Phù Quang là khi Phù Quang 6 tuổi. Đứa trẻ 6 tuổi nằm im lặng trong trận mười đại tiên đỉnh, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Cung chủ của Trường Thọ Cung đút đan dược cho hắn, nói với hắn rằng nếu sau này không đủ linh lực thì có thể dùng Tụ Linh Đan.
Trước khi rời đi, Bộ Đình nói với đứa trẻ không lên tiếng: “Cả thiên hạ không thể mất ngươi.”
Phù Quang ngẩng đầu nhìn ông ta, bàn tay giấu ở trong tay áo, thân hình nho nhỏ gầy gò tựa như có một sức mạnh khó tả.
Cho dù có đeo mặt nạ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ông ta vẫn cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ kia khiến ông ta có cảm giác khó chịu không tả xiết.
Năm tháng trôi qua, ông ta tưởng mình đã quên ánh mắt đó. Hôm nay trở về chỗ cũ, ông ta mới phát hiện, ánh mắt của ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu ông ta.
“Tông chủ.” Tam trưởng lão đi đến trước mặt Bộ Đình: “Tiên quân bảo ngài đi vào.”
Toàn bộ Phù Quang điện được làm bằng vật liệu hiếm có trên thế gian, mỗi tầng được vẽ trận pháp phòng hộ phức tạp, đây hẳn là nơi an toàn nhất trong thiên hạ.
Bộ Đình bước lên những bậc thang như băng, đi vào cửa chính điện.
Dưới tấm rèm lụa đung đưa, ông ta thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi thẳng.
Gió tuyết ùa vào theo cánh cửa mở rộng, rèm lụa tung bay, Bộ Đình nhìn thấy một góc áo màu bạc, ông ta dừng lại, chắp tay hành đại lễ: “Bộ Đình bái kiến Phù Quang tiên quân.”
Trong điện im lặng như chết, yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở. Qua một hồi lâu, bóng người sau rèm lụa mới khẽ cử động: “Tông chủ của Cửu Thiên Tông?”
“Vâng.” Bộ Đình chắp tay cúi xuống, ông ta chỉ có thể nhìn thấy góc áo màu bạc như ẩn như hiện kia.
“Vì sao ngươi đến gặp ta?”
Giọng nói phía sau rèm lụa vừa thần bí vừa nhàn nhạt, Bộ Đình nói: “Tại hạ đến đây vì muôn dân trong thiên hạ.”
Trong điện lại yên tĩnh, một lúc lâu sau, phía sau rèm lụa mới có tiếng vang rất nhỏ. Những tấm rèm lụa cùng mở ra, lộ ra người đằng sau rèm.
Bộ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân xuất trần đeo mặt nạ bạc, khoác áo choàng màu tuyết. Mái tóc hắn đen như mực, trút xuống ghế, đang cầm một quả cầu ngọc thủy tinh.
“Ngươi muốn cầu xin ta làm gì?” Phù Quang cầm quả cầu ngọc, bình tĩnh hỏi ông ta.
Phù Quang tiên quân sẽ không bao giờ vui hay giận, luôn công bằng và chính trực.
“Tại hạ muốn cầu tiên quân bấm đốt ngón tay để tìm tung tích của thiếu chủ Yêu tộc .” Bộ Đình hơi cúi đầu, không nhìn thẳng vào khuôn mặt đeo mặt nạ của Phù Quang: “Có tin đồn, thiếu chủ của Yêu tộc đã lẻn vào nhân gian, cầu xin tiên quân hướng dẫn.”
“Vì sao không để Trấn Tinh Lâu giải quyết việc này?” Phù Quang hỏi.
“Trưởng lão của Trấn Tinh Lâu nói, thiếu chủ của Yêu tộc vẫn còn ở trong Yêu tộc, nhưng tại hạ nghi ngờ trong lòng.” Bộ Đình lại hành lễ: “Việc này liên quan đến sinh linh trong thiên hạ, tại hạ không dám xem nhẹ, xin tiên quân thương xót.”
“Ngươi không tin Trấn Tinh Lâu?” Phù Quang đứng dậy, đi đến chỗ cách Bộ Đình ba bước: “Vị trí của Phù Quang điện cũng được Trấn Tinh Lâu tính toán. Ngươi không tin Trấn Tinh Lâu, vì sao dám tin ta?”
Bộ Đình nhìn Phù Quang tiên quân cao lớn, đoan trang và tao nhã, không tìm thấy dấu vết của đứa trẻ 6 tuổi năm xưa nữa.
“Tiên quân quan tâm đến thiên hạ, chúng sinh đều có thể nhìn thấy.” Bộ Đình chậm rãi nói: “Tại hạ tin tưởng tiên quân.”
Phù Quang trầm mặc một lát: “Được, ta sẽ giúp các ngươi tính toán.”
Hắn xòe bàn tay, vô số hoa văn ngôi sao đan xen trong điện, biến toàn bộ mặt đất thành bầu trời sao mênh mông.
Một lát sau, các ngôi sao biến mất, đại điện trở lại bình thường.
“Trấn Tinh Lâu không lừa gạt ngươi, thiếu chủ của Yêu tộc đang ở trong Yêu tộc.” Phù Quang chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Bộ Đình: “Năm đó sư phụ của ngươi từng nói với ta, ta là tiên quân, không thể thiên vị bất kỳ kẻ nào, ngươi quấy rầy việc tu luyện của ta bằng một vấn đề tầm thường như vậy, đó là vi phạm mệnh lệnh của sư phụ ngươi.”
“Phù Quang điện có quy tắc của Phù Quang điện, ngươi là tông chủ của Cửu Thiên Tông, không nên phạm sai lầm như vậy.” Phù Quang giơ tay lên, vung tay áo quét Bộ Đình ra khỏi Phù Quang điện từ xa.
Bộ Đình có tu vi cao nhưng không chống lại được cái vung tay tùy ý của Phù Quang, ông ta quay cuồng trên không một hồi mới ngã xuống nền tuyết lạnh cứng, ôm ngực phun ra vài ngụm máu.
“Tông chủ.” Hai vị trưởng lão thấy tông chủ bị đánh ra ngoài, vội vàng chắp tay xin lỗi: “Xin tiên quân bớt giận!”
“Là đệ tử, không vâng lời sư phụ thì phải bị phạt.” Phù Quang đi ra cửa điện, đứng trên bậc thang nhìn xuống Bộ Đình đang nằm trên tuyết: “Bộ Đình, ngươi có oán hận không?”
“Là lỗi của tại hạ.” Bộ Đình che ngực đứng dậy, hành lễ với Phù Quang: “Tại hạ không có oán hận.”
“Thiếu chủ của Yêu tộc vẫn còn ở trong Yêu tộc, Trấn Tinh Lâu bấm đốt ngón tay không sai.” Phù Quang nhìn trưởng lão của Cửu Thiên Tông: “Các ngươi là trưởng lão của mười đại tông môn, chắc còn nhớ mệnh lệnh của mười vị tông chủ năm đó. Sau này chớ dùng những chuyện nhỏ như thế quấy rầy Phù Quang điện, nếu không đừng trách ta vô tình.”
“Vâng.” Sắc mặt hai vị trưởng lão tái nhợt, bọn họ đã hiểu, tiên quân bất mãn với Cửu Thiên Tông.
“Lui ra đi.” Phù Quang hờ hững nói: “Phù Quang điện là nơi thanh tĩnh, không cho phép người ngoài quấy rầy.”
“Vâng.” Bộ Đình rời khỏi núi Phù Quang với gương mặt trắng bệch, sau đó nôn mấy ngụm máu.
“Tông chủ, ngài không sao chứ?!” Tam trưởng lão không ngờ Bộ Đình bị thương nặng như vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ ông ta, nhét đan dược vào miệng ông ta.
“Không sao.” Bộ Đình nuốt đan dược, sắc mặt tái nhợt nói: “Tu vi của Phù Quang tiên quân…… thật khó lường.”
“Ngay cả tông chủ cũng nói vậy, tu vi thực sự của tiên quân, chẳng lẽ……” Tứ trưởng lão hạ giọng: “Chẳng lẽ có thể so sánh với thần tiên?”
Bộ Đình che ngực không nói gì, không biết ông ta có ảo giác không, vị Phù Quang tiên quân trông như không buồn không vui này có vẻ không thích ông ta.
“Chỉ Du, Chỉ Du?” Cửu Hồi vỗ vai Chỉ Du: “Ngươi mệt rã rời à?”
Chỉ Du mở mắt: “Tới rồi phải không?”
“Tới rồi.” Cửu Hồi kéo hắn nhảy xuống phi kiếm: “Ngọn núi này là nơi thực thiết thú thường xuyên lui tới, để ta dẫn ngươi đi tìm đàn con của nó.”
Chỉ Du nhìn rừng núi dốc, đi theo Cửu Hồi vào trong núi.
Trong núi có rất nhiều động vật nhỏ, Chỉ Du thậm chí còn nhìn thấy vài con khổng tước xinh đẹp bay ngang qua.
“Bên này nè.” Cửu Hồi chỉ trên cây: “Ngươi nhìn kìa.”
Chỉ Du ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con gấu đen trắng đang nằm trên cành cây, con gấu uể oải nằm sấp, trông nhàn nhã và lười biếng.
“Chúng nó thích người ta gọi chúng nó là thực thiết thú, nhưng bình thường chỉ thích ăn măng, cho nên mọi người lén gọi chúng nó là gấu trúc.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du tiếp tục đi về phía trước, hai người cuối cùng tìm được gấu con trong một cái mương nhỏ.
“A a.” Gấu con không thể bò ra khỏi mương, gấp gáp kêu to đầy lo lắng. Cửu Hồi vớt nó ra khỏi mương, ôm trong lòng, đôi mắt sáng ngời vẫy tay với Chỉ Du: “Mau mau mau, nhân dịp không có cha mẹ nó ở đây, chúng ta mau sờ đi.”
Chỉ Du chưa kịp giơ tay ra đã bị Cửu Hồi chụp tay, ấn vào đầu gấu con. Hắn nhìn mu bàn tay mình bị Cửu Hồi nắm giữ, vành tai lập tức đỏ ửng.
“Có phải chúng mũm mĩm không?” Cửu Hồi cười tủm tỉm hỏi.
“Ừ…… Ừ.” Chỉ Du cảm thấy trong đầu mình còn ầm ĩ hơn phố xá vào đêm giao thừa.
“Đáng tiếc lông chúng hơi cứng, nếu không sẽ sờ thoải mái hơn.” Cửu Hồi nâng gấu con lên: “Nhóc con, sao ngươi đáng yêu thế?”
“Hừ hừ hừ.” Nhóc con duỗi chân.
Cửu Hồi không nhịn được hôn gấu con hai cái, Chỉ Du nhìn chỗ gấu con bị Cửu Hồi hôn, lén nhìn qua chỗ khác, tai đỏ bừng.
“Cửu thiếu chủ!”
Một tiếng kêu khóc từ trong rừng cây truyền ra: “Cửu thiếu chủ, xin ngài buông cháu gái của ta xuống, tộc thực thiết thú rất khan hiếm con nối dõi, nó thật sự không thể làm thú cưng của ngài!”
Một phụ nhân mập mạp từ trong rừng nhảy ra, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, bà quỳ xuống trước mặt Cửu Hồi: “Xin ngài hãy buông tha cho cháu gái của ta!”
Cửu Hồi ngượng ngùng đặt gấu con xuống: “Ta chỉ tới chơi với nó thôi, không muốn mang nó đi.”
Phụ nhân mập mạp ôm gấu con vào lòng, cười lấy lòng: “Lão phụ biết, thiếu chủ chỉ tới chơi với nó thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng bà lại ôm chặt gấu con, sợ Cửu Hồi nhìn cháu gái mình lần nữa, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều biết, bà không tin lời Cửu Hồi.
Cửu Hồi: “……”
Chỉ Du nói: “Lão nhân gia, ta muốn đến xem thực thiết thú, Cửu Hồi mới dẫn ta tới đây. Nàng quả thật không có ý định mang cháu gái của ngươi đi.”
“Ngài là Chỉ công tử?” Phụ nhân mập mạp đặt gấu con xuống, hành lễ với Chỉ Du, sau đó vội vàng ôm gấu con vào lòng lại: “Xin Chỉ công tử thứ lỗi, thiếu chủ nàng……”
Năm đó hình ảnh Cửu thiếu chủ ôm thực thiết thú con không chịu buông ra vẫn còn in sâu trong tâm trí.
“Làm gấu thì đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Cửu Hồi nhân dịp phụ nhân mập mạp không chú ý, sờ gấu con hai cái: “Lúc đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi xem mấy năm nay, ta chỉ thỉnh thoảng sờ lông chúng nó, có bao giờ mang chúng nó đi chưa?”
Phụ nhân mập mạp lặng lẽ nhìn Cửu Hồi, ngài gọi đó là thỉnh thoảng à, rõ ràng ngài mang đủ loại thức ăn ngon tới dỗ dành cháu gái của bà, thực thiết thú con đang tốt đẹp lại bị ngài vỗ béo tròn quay.
“Nhìn này, linh quả tươi không.” Cửu Hồi lấy linh quả ra, quơ quơ trước mặt gấu con, chọc nhóc con giơ móng vuốt chộp tới chộp lui, gương mặt bụ bẫm cực kỳ thèm ăn.
“Cửu thiếu chủ!” Phụ nhân mập mạp vội la lên: “Ngài còn như vậy, ta sẽ nói với Hoang thôn trưởng!”
Cửu Hồi đưa linh quả cho nhóc con: “Được rồi, được rồi, ta đi liền.”
“Ta sẽ tiễn các ngài ra khỏi núi.” Lão phụ nhân không tin lời Cửu Hồi, kiên trì đưa hai người ra phía sau núi. Bà thấy Cửu Hồi thỉnh thoảng nhìn cháu gái mình, thở dài, nhét cháu gái vào lòng Cửu Hồi: “Cho ngài ôm một lát này.”
“Cảm ơn thẩm.” Cửu Hồi tiếp nhận nhóc con, cẩn thận đặt nó trong lòng Chỉ Du: “Xem nè, nó cực kỳ đáng yêu lúc đang ăn phải không?”
Có thức ăn là được, thực thiết thú con không quan tâm ai ôm mình, nó cầm linh quả gặm với vẻ mặt thỏa mãn, cái đuôi ngắn ngủn còn đung đưa.
Chỉ Du ôm thực thiết thú con nho nhỏ, không dám dùng sức, cả người cứng đờ nhìn gấu con, bộ dạng trông rất luống cuống. Thấy gấu con nhìn mình với đôi mắt to tròn xoe ngấn nước, hắn vội vàng lấy linh quả ra nhét vào lòng gấu con.
Lão phụ nhân tức cười trước dáng vẻ của hắn, duỗi tay ôm cháu gái tham ăn: “Thiếu chủ, Chỉ công tử, lần sau lại đến chơi với nhóc con nhé, hôm nay nó thật sự không thể ăn thêm được nữa.”
Nếu ăn sẽ biến thành bánh trôi đen trắng.
“Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến thăm nó.” Cửu Hồi nhéo bàn chân nhỏ của gấu con: “Nhóc con ráng ăn trái cây, cố gắng mở linh trí sớm nhé.”
“Cảm ơn những lời tốt đẹp của thiếu chủ.” Phụ nhân mập mạp cười nói: “Vậy chúng ta đi về trước.”
Nhìn thấy phụ nhân mập mạp biến thành một con thực thiết thú lớn tại chỗ, ngậm nhóc con chạy về rừng, nụ cười trên mặt Cửu Hồi đọng lại thật lâu: “Có phải nhóc con rất đáng yêu không?”
Chỉ Du gật đầu.
“Sao tai đỏ vậy?” Cửu Hồi nhón chân nhìn tai Chỉ Du, thấy tai hắn đỏ như sắp nhỏ máu, kinh ngạc nói: “Ôm nhóc con mà ngươi cũng đỏ mặt?”
Chỉ Du xoay đầu, không dám để Cửu Hồi nhìn thấy sắc mặt của mình: “Có…… Có một chút.”
“Không sao, chỉ cần ngươi đi theo ta, sớm muộn gì cũng sẽ sửa được tật xấu này.” Cửu Hồi nhảy xuống một tảng đá, nàng nhìn về phía xa, những ngọn đồi xanh mướt vô tận cao thấp bị sương mù bao phủ, ai có thể ngờ, một nơi đẹp như vậy là vùng đất huyền thoại của Yêu tộc?
Chỉ Du đứng bên cạnh nàng, yên tĩnh làm bạn cùng nàng.
Một tiếng chim hót xuyên qua bầu trời trong xanh, Cửu Hồi khẽ nhướng mày: “Sao hắn lại tới nữa?”
Lại?
Chỉ Du nhìn thiếu niên xinh đẹp đang bay trên không trung, mí mắt hơi cụp xuống.
“Cửu Hồi, ta biết ngươi lại tới trộm thực thiết thú con của người ta.” Khổng Thương Nam phi thân xuống đất, hắn chống nạnh, ngửa đầu nhìn Cửu Hồi đang đứng trên tảng đá: “Cái loại gấu lười hai màu đen trắng này có cái gì đẹp, làm sao so được với vẻ đẹp rực rỡ của khổng tước?”
Nói xong, hắn nhớ tới bản thể của Cửu Hồi chỉ có một màu, lúng túng bổ sung: “Đương nhiên, màu xanh lá cây cũng đẹp.”
“Lại cái gì?” Cửu Hồi phản bác: “Ngươi đừng bôi xấu sự trong sạch của ta, ta chỉ quan tâm đến sự trưởng thành của chúng nó. Là một thành viên của thôn Thượng Hoang, ta quan tâm tới mọi người thì có vấn đề gì?”
“Sao không thấy ngươi quan tâm đến ta?” Khổng Thương Nam nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn chú ý tới Chỉ Du đang đứng bên cạnh Cửu Hồi, xỏ xiên: “Không những tự mình tới trộm, còn dẫn theo chó săn.”
“Ừm.” Chỉ Du khẽ nhếch khóe miệng: “Ta vui.”
“Không phải.” Cửu Hồi kéo tay áo Chỉ Du: “Vui cái gì vui, chúng ta đến thăm.”
“Ý ta là.” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi, ánh mắt dịu dàng: “Ta rất vui được làm chó săn của tiểu sư tỷ.”
Cửu Hồi: “……”
Chẳng lẽ phong thuỷ của Yêu tộc có vấn đề, đang là một tiểu sư đệ ngoan ngoãn, cùng nàng tới nơi này, tại sao muốn làm chó?
Sắc mặt Khổng Thương Nam thay đổi tới lui, hắn nhìn chằm chằm Chỉ Du với vẻ mặt khó chịu, sau một lúc lâu mới hừ lạnh.
Gió nổi lên, cuốn theo những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Chỉ Du lấy một cái quạt ngọc trong nạp giới ra, che trước mặt Cửu Hồi: “Cẩn thận.”
Nhận ra cái quạt ngọc này là thứ Chỉ Du đã dùng làm vũ khí khi tỷ thí với mình đêm đó, sắc mặt Khổng Thương Nam càng khó coi hơn.
Sau khi gió ngừng thổi, Chỉ Du khép quạt ngọc lại, chậm rãi nhìn Khổng Thương Nam rồi cất quạt ngọc: “Khổng thiếu chủ tới đây là vì chuyện gì? Nghe tiểu sư tỷ nói, ngươi từng tàn nhẫn nhổ lông của thực thiết thú con, chẳng lẽ hôm nay cũng tới……”
“Ai sẽ nhàm chán như vậy, cố ý chạy tới đây để nhổ lông?” Khổng Thương Nam trừng mắt nhìn Chỉ Du: “Ngươi gọi Cửu Hồi là tiểu sư tỷ?”
Khóe môi Chỉ Du khẽ nhếch: “Khổng thiếu quân không có nghe lầm.”
“Ngươi lớn tuổi hơn nàng mà gọi nàng là tiểu sư tỷ.” Khổng Thương Nam hít hai hơi thật sâu: “Ngươi không biết xấu hổ à?”
Chỉ Du quay đầu nhìn Cửu Hồi, ánh mắt khó hiểu: “Tiểu sư tỷ, hắn có ý gì?”
“Khổng Thương Nam, ngươi sắp tiêu đời rồi.” Cửu Hồi rút cây trâm trên tóc ra: “Có phải ngươi vẫn muốn đánh nhau với ta không?”
“Ta…… Hắn……” Khổng Thương Nam tức giận chỉ vào Chỉ Du: “Hắn làm bộ vô tội để dụ dỗ ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hay sao?”
Cửu Hồi nhíu mày, chẳng lẽ nàng không biết tính tình của Chỉ Du như thế nào?
“Càng nói càng kỳ cục.” Cửu Hồi phất tay hất Khổng Thương Nam xuống mương, sau đó nắm tay áo Chỉ Du lắc lắc: “Ngươi đừng để bụng những lời hắn nói, chúng ta về thôn đi.”
Chỉ Du ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
“Hừ.” Khổng Thương Nam từ trong mương đứng dậy, nhìn hai người nắm tay bay đi, tức giận đấm xuống đất: “Đồ nam nhân không biết xấu hổ!”
Miệng lưỡi dẻo quẹo, õng ẹo tạo dáng, lấy sắc thờ người!
Lúc Cửu Hồi và Chỉ Du trở về thôn, các trưởng bối đang xới đất. Nàng thấy cảnh này, xoay người chuẩn bị bỏ chạy.
“Chạy làm gì, lang thang bên ngoài mấy ngày rồi mà còn muốn lười biếng?” Tiêu thẩm vẫy tay ra một đường trắng, kéo Cửu Hồi xuống đất: “Con ngoan ngoãn ở đây gieo hạt đi.”
Cửu Hồi rên rỉ: “Lúc vừa về thì gọi con là cục cưng, mới được mấy ngày đã không quan tâm đến con nữa.”
Chỉ Du muốn giúp Cửu Hồi, kết quả bị Ngô bá gọi, bảo hắn đi phụ chặt cây. Hắn lưu luyến mỗi bước đi, nhận cái rìu Ngô bá đưa, thành thật theo Ngô bá đi chặt cây.
Chờ Chỉ Du và Ngô bá đi xa, Tiêu thẩm cười tủm tỉm nhìn Cửu Hồi: “Chắc Chỉ Du đã phát hiện thân phận của mọi người có gì đó không ổn phải không?”
Cửu Hồi rải hạt giống vào hố đã đào sẵn: “Hắn đã biết thân phận của con có vấn đề từ lâu rồi.”
Người cần nguyệt hoa nhất không phải là tu sĩ của Nhân tộc, mà là yêu.
Đêm giết Xích Tuyền, Chỉ Du thấy nàng bị thương, phản ứng đầu tiên là đút nguyệt hoa chứ không phải đan dược cho nàng, nàng biết, có lẽ Chỉ Du đã đoán được.
“Con kêu chúng ta tổ chức bữa tiệc cho hắn, tặng hắn Yêu tộc lệnh.” Tiêu thẩm cười: “Là bởi vì thấy hắn có nhiều công đức nên thương hại hắn, đau lòng cho hắn hay sao?”
Cửu Hồi lắc đầu, cười cong cả mi mắt: “Bởi vì hắn là tiểu sư đệ của con.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khổng Thương Nam: Lấy sắc thờ người thì được bao lâu? Nam nhân này dùng thủ đoạn đó để dụ dỗ ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
Rau hẹ bé nhỏ: Chỉ Du của nhà ta thuần khiết nhất, ngươi đừng bôi nhọ hắn!
Phù Quang: Cất cánh đi, con quay xoay tròn.