Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 54



Cửu Thiên Tông.

 

“Tiên tôn, đệ tử bất tài, không thể tìm ra địa bàn của Yêu tộc, nhưng đệ tử nghe thấy một tin tức rất hữu ích.”

 

“Nói đi.”

 

“Thiếu chủ của Yêu giới đã rời khỏi Yêu giới một năm trước, tới nhân gian, thậm chí có lẽ đã xâm nhập vào tông môn.”

 

Bộ Đình nhìn đệ tử, lông mày khẽ nhúc nhích: “Tin tức được nghe từ đâu?”

 

“Có một tiểu yêu làm ác ở thế gian, bị đồng loại phát hiện, nó sợ bị Yêu tộc đuổi giết, vì thế ẩn nấp ở trong thành trì của loài người. Lần này chúng ta ra ngoài, tình cờ bắt gặp hắn bán thuốc giả lừa gạt người ta nên đã bắt hắn.” Đệ tử giải thích: “Con yêu này tham lam và nhát gan bẩm sinh, để giữ tính mạng, hắn đã kể hết những gì hắn biết.”

 

“Hắn đang ở đâu?”

 

“Đệ tử đã áp tải hắn về tông môn. Tiên tôn, ngài muốn thẩm vấn hắn không?”

 

Bộ Đình khẽ gật đầu: “Mời các trưởng lão đến.”

 

Các trưởng lão không bế quan được mời tới chính điện, bọn họ nhìn yêu quái đang quỳ dưới đất, không hiểu ý định của Bộ Đình gọi mọi người đến làm gì.

 

“Việc thiếu chủ của Yêu giới lẻn vào nhân gian là thật hay giả?” Bộ Đình ngồi trên vị trí tông chủ ở trên cao, nhìn xuống yêu quái xấu xí trên mặt đất.

 

“Tiểu nhân không dám nói dối, đây tuyệt đối là sự thật.” Bị nhiều người tu tiên có tu vi cao nhìn chằm chằm, yêu quái run rẩy: “Thiếu chủ của Yêu tộc hành động vô cùng bá đạo và kiêu ngạo, toàn bộ Yêu tộc nhìn thấy nàng đều cực kỳ sợ hãi. Nghe đồn, ngay cả một con thực thiết thú con dễ thương đi ngang qua trước mặt nàng cũng bị nàng tát hai cái.”

 

“Nói trọng điểm.” Bộ Đình cắt ngang lời miêu tả vô dụng về thiếu chủ của Yêu tộc: “Địa bàn của Yêu tộc ở đâu?”

 

“Tiểu nhân không biết.” Yêu quái sợ đám tu tiên bất mãn, vội vàng giải thích: “Muốn đi vào địa bàn của Yêu tộc, cần phải có lệnh bài của Yêu tộc. Rất nhiều yêu sinh sống trong vùng đất Yêu tộc từ khi ra đời, chưa bao giờ rời khỏi nơi đó. Nếu những con yêu mở trí và tu luyện ở ngoài Yêu tộc có hành vi xấu xa cũng không được Yêu tộc chấp nhận.”

 

“Nếu nói như thế, Yêu tộc không có ý làm hại Nhân tộc.” Một vị trưởng lão hài lòng gật đầu: “Thảo nào mấy năm nay, Yêu tộc làm ác ở bên ngoài đã ít dần.”

 

Bộ Đình hỏi: “Ngươi không thể tiến vào Yêu tộc, vì sao biết tin về thiếu chủ Yêu tộc?”

 

“Vài ngày trước tiểu nhân gặp một con yêu từ trong Yêu tộc ra, hỏi thăm hắn mới biết.” Yêu quái vô cùng hối hận: “Nếu không lừa bạc của con yêu kia, tiểu nhân sẽ không bị cùng tộc truy lùng.”

 

Các trưởng lão giờ mới hiểu, hóa ra con yêu này không những làm ác ở nhân gian, mà còn lừa tiền của Yêu tộc.

 

Đại trưởng lão hỏi: “Thiếu chủ của Yêu tộc là nam hay nữ, tu vi như thế nào, cân cước là gì?”

 

“Làm sao tiểu yêu bình thường như tiểu nhân biết mấy thứ như cân cước.” Yêu quái vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Tiểu nhân chỉ biết thiếu chủ là nữ tử, tu vi cao, thiếu chủ của các tộc khác không phải là đối thủ của nàng. Nghe đồn nàng có ngoại hình xấu khiếp đảm, có thể ngăn trẻ con Yêu tộc khóc vào ban đêm.”

 

“Nếu nàng thật sự xấu xí như thế, khi đi ra ngoài, chẳng phải sẽ dễ dàng khiến cho người khác chú ý hay sao?” Đại trưởng lão không tin những lời này: “Tiểu yêu, ngươi chớ bịa lời nói dối hoang đường như vậy.”

 

“Không phải tiểu nhân nói dối, rất nhiều yêu đều nói vậy.” Yêu quái vội la lên, hắn muốn giữ tính mạng nên cần cung cấp tin tức có giá trị: “Mỗi khi thiếu chủ Yêu tộc xuất hiện, đám yêu đều hoảng loạn tránh né, đây là chuyện ai trong Yêu tộc cũng biết, nếu tiểu nhân nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh.”

 

“Mấy năm nay Yêu tộc luôn kín đáo và yên phận, thiếu chủ của Yêu tộc lại lẻn vào nhân gian năm ngoái.” Đại trưởng lão nhớ tới lời tiên tri về thảm họa trong thiên hạ ở Trấn Tinh Lâu năm ngoái, chẳng lẽ Yêu tộc đến là vì lời tiên tri này?

 

“Trong biển người mênh mông, có thể tìm kiếm vị thiếu chủ Yêu tộc này ở đâu?” Các trưởng lão khác cũng có đủ loại suy đoán.

 

“Nếu thiếu chủ Yêu tộc muốn lấy được tin tức hữu dụng, tất nhiên sẽ lẻn vào đám đệ tử trong đại tông môn.” Bộ Đình giơ tay ngăn cản cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người: “Trước hết hãy bắt đầu từ các đại tông môn. Thiếu chủ của Yêu tộc có thân phận cao quý, nhất định sẽ không nén giận để ở trong các tông môn yếu kém.”

 

Các trưởng lão lần lượt gật đầu: “Tông chủ nói có lý, thiếu chủ kiêu ngạo và ương ngạnh khiến đám yêu quái sợ hãi đến mức này, tất nhiên sẽ không muốn uất ức ở trong tiểu tông môn.”

 

“Chỉ Du, Chỉ Du, phía trước có người thành thân, chúng ta mau đi giật kẹo mừng!” Cửu Hồi và Chỉ Du mới vừa tiến vào Thiên Hạc thành đã nhìn thấy đội đón dâu đi ngang qua, nàng nhanh chóng kéo Chỉ Du chen vào đám đông, ké không khí vui mừng của cặp đôi.

 

Nàng có nhiều kinh nghiệm giật kẹo mừng, nhanh chóng chộp được một nắm kẹo. Bởi vì nàng có vẻ ngoài ưa nhìn, người đón dâu còn tặng thêm cho nàng một bì lì xì.

 

Tuy trong bì lì xì chỉ có 12 văn tiền, nhưng ai sẽ ghét tiền xu đáng yêu?

 

Cửu Hồi nói vài câu chúc phúc, kéo Chỉ Du rời khỏi đám đông, cầm 12 văn tiền đến quán bánh bên cạnh đường để mua hai cái bánh đường, nàng và Chỉ Du mỗi người ăn một cái.

 

“Ngon quá.” Cửu Hồi trợn to mắt, kéo Chỉ Du trở lại quán bán bánh đường: “Bà chủ, bán cho ta thêm hai cái nữa.”

 

“Được.” Bà chủ vớt bánh đã chiên ra khỏi chảo dầu, gói trong lá sen rồi đưa cho Cửu Hồi: “Nghe giọng của cô nương, không phải là người của Thiên Hạc thành phải không?”

 

“Bà chủ thật thính tai.” Cửu Hồi thanh toán tiền, cầm bánh cắn một miếng to: “Nhưng tay nghề của ngươi giỏi hơn.”

 

Người bán đồ ăn, ai lại không thích được thực khách khen ngợi tay nghề khéo léo?

 

Bà chủ cười hớn hở khi nghe lời khen của Cửu Hồi: “Đây là tay nghề được tổ tiên truyền lại, ai ăn cũng khen.” Bà lật bánh trong chảo dầu một cách gọn gàng: “Cô nương tới Thiên Hạc thành thăm người thân hay là thăm bạn?”

 

“Ta có việc cần đi ngang qua đây, bạn ta nhờ ta đưa một phong thư giúp hắn.” Cửu Hồi nở nụ cười ngoan ngoãn: “Bà chủ, ngươi có biết gia đình La Lão Thất làm đậu hủ trong thành không?”

 

“Bạn ta đã xa nhà mấy chục năm, không nhớ La Lão Thất ở phố nào. Hắn chỉ nhớ gia đình La Lão Thất làm đậu hủ, đậu hủ của họ rất nổi tiếng.”

 

Nếu một nam tử xa lạ hỏi thăm chỗ ở của một gia đình địa phương, hầu hết mọi người chắc chắn sẽ che giấu trước khi hiểu ý định của đối phương. Nhưng người đặt câu hỏi là một tiểu cô nương có bề ngoài dễ thương, hầu hết mọi người sẽ vô thức hạ thấp cảnh giác.

 

Bà chủ trả lời không hề nghĩ ngợi: “Biết biết, nhưng La Lão Thất đã bị bệnh lâu nay, người bán đậu hủ là con trai và con dâu của ông ấy. Quán đậu hủ của bọn họ ở trên phố Ngô Đồng, cô nương đến phố Ngô Đồng hỏi đi.”

 

“Cảm ơn bà chủ, ngươi đã giúp ta rất nhiều, không biết nhà ông ấy có trẻ con không?” Cửu Hồi hỏi: “Ta tùy tiện tới nhà, đi tay không cũng không tốt lắm. Nếu nhà ông ấy có trẻ con, nhờ ngươi chiên mấy cái bánh đường, ta sẽ mua thêm chút trái cây khô, tới nhà cũng không thất lễ.”

 

“Có có có, nhà của La Lão Thất có đứa cháu nội khoảng bảy tám tuổi.” Bà chủ lại chiên vài cái bánh bán cho Cửu Hồi.

 

Cửu Hồi đã biết tin tức của gia đình Thập Nhất, bà chủ đã kiếm nhiều tiền từ việc bán bánh, mọi người đều hài lòng.

 

Cách xa quán bán bánh, Cửu Hồi nhỏ giọng nói với Chỉ Du: “Đã học được cách hỏi thăm tin tức của người thường chưa?”

 

Chỉ Du ngẫm nghĩ: “Trao đổi lợi ích?”

 

“Loại giao dịch nhỏ này không phải là trao đổi lợi ích.” Cửu Hồi lắc ngón tay, “Đầu tiên khẳng định bản lĩnh nền tảng của đối phương, sau đó hỗ trợ bằng hành động thiết thực là cách nhanh nhất để giảm bớt sự đề phòng của đối phương.”

 

“Mọi người đều là người bình thường kiếm sống trong thế giới phàm trần, một câu khẳng định đơn giản của người khác cũng đủ mang lại niềm vui.” Cửu Hồi dùng khăn tay lau vết đường trên khóe miệng: “Tuy lợi ích động lòng người, nhưng tình cảm cũng chạm đến trái tim.”

 

“Tuy nhiên bà chủ quán chiên bánh đường rất ngon.” Cửu Hồi sờ bụng: “Lần sau tới đây, chúng ta mua nhiều hơn, bỏ vào hộp đựng, mang về cho người trong thôn nếm thử.”

 

“Ừ.” Chỉ Du quay lại nhìn về phía quán bánh đường, tình cảm cũng chạm đến trái tim?

 

Hai người hỏi đường đến phố Ngô Đồng, tìm thấy một cặp phu thê trung niên ở quán đậu hủ. Đậu hủ đã bán hết, nhưng sắc mặt bọn họ hơi buồn bã, không thấy nét vui vẻ trên mặt.

 

Nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du đứng trước quán, phụ nhân miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô nương, lang quân, đậu hủ đã bán hết, ngày mai hai vị lại đến nhé.”

 

“Chúng ta không mua đậu hủ.” Cửu Hồi lắc đầu: “Ta tới đưa thư giúp bạn.”

 

“Đưa thư?” Phụ nhân bối rối quay lại nhìn phu quân, gia đình bọn họ đều ở Thiên Hạc thành, ai sẽ gửi thư cho bọn họ?

 

Nam nhân trung niên nhìn nam nữ ăn mặc sang trọng đầy cảnh giác: “Các ngươi là ai, đưa thư giùm ai, ai gửi thư?”

 

“Ta chuyển thư của Thập Nhất, người nhận là La Thất và Ngô Trân.” Cửu Hồi lấy một phong thư trong nạp giới ra, đưa cho nam nhân trung niên.

 

Nam nhân và phụ nhân không đọc thư, bọn họ thấy Cửu Hồi lấy một phong thư từ trong hư không, liên tục xin lỗi: “Tiểu nhân không biết thân phận của tiên nhân nên đã xúc phạm, xin tiên nhân thứ tội.”

 

“Đứng dậy đi.” Thấy bộ dạng thận trọng của bọn họ, Cửu Hồi đưa tay đỡ phụ nhân đang hoảng sợ: “La Thất và Ngô Trân là thân nhân của các ngươi phải không?”

 

“Bẩm tiên nhân, đó là tên huý của gia phụ và gia mẫu.” Nam nhân đã đi học vài năm, đánh bạo nhìn vào phong bì, thấy tên của cha mẹ trên đó, không nhịn được nên hỏi: “Tiên nhân, không biết vị Thập Nhất này là cao nhân nào?”

 

Cửu Hồi nhìn nam nhân trung niên, nhẹ nhàng thở dài: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

 

“Tiểu nhân…… Tiểu nhân 31.” Nam nhân không biết vì sao Cửu Hồi hỏi như vậy, hắn sợ hãi nhìn Cửu Hồi, không dám nhiều lời.

 

“Đi thôi.” Cửu Hồi bỏ phong thư vào nạp giới: “Chắc cha mẹ của ngươi vẫn còn nhớ Thập Nhất là ai.”

 

Cặp phu thê không dám từ chối, ngoan ngoãn dẫn Cửu Hồi và Chỉ Du về nhà mình.

 

Mới vừa bước vào sân, Cửu Hồi đã ngửi thấy mùi thuốc đắng nghét.

 

Nam nhân rụt rè giải thích: “Tiên nhân, gia phụ bị bệnh, đang dưỡng bệnh ở trong nhà.”

 

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

 

Tiếng chó sủa ở trong phòng truyền ra, một con chó lớn màu vàng nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng. Nhảy được nửa chừng, nó đột nhiên cứng đờ, ngay cả đôi chân chó giơ trên không trung của nó cũng bị đình trệ.

 

“Ủa, Đại Hoàng phải không?” Cửu Hồi nhìn con chó đang cứng đờ, cười khẽ: “Một năm không gặp, lớn hơn rất nhiều rồi, mút mút mút mút mút, lại đây.”

 

“Hừ……” Đại Hoàng bước chậm rãi từng bước một đến trước mặt Cửu Hồi, dang bốn chân dưới đất, thực hiện tư thế nằm rạp xuống một cách khó khăn.

 

Cặp phu thê thấy Đại Hoàng nghe lời như thế, tưởng sự xuất hiện của tiên nhân khiến Đại Hoàng bị sốc, không khỏi thầm cảm khái, quả nhiên là tiên nhân, ngay cả chó của bọn họ cũng tôn kính như thế.

 

“Xem ra đứa trẻ đã nuôi ngươi rất khá, thân thể mập mạp này.” Cửu Hồi xoa đầu chó, nói với nó: “Ta tới tìm La Lão Thất, chuyển thư giùm một người.”

 

Đại Hoàng vẫy đuôi, đứng dậy khỏi mặt đất, đưa Cửu Hồi và Chỉ Du vào trong phòng.

 

Viện của La gia được dọn dẹp sạch sẽ, đi vào trong phòng mới thấy hơi tối. Một lão phụ nhân ngồi ở mép giường, lặng lẽ khóc.

 

“Ba mươi năm……”

 

“Không biết Thập Nhất của ta, Thập Nhất của ta…… có sống tốt không……”

 

Lão nhân trên giường có mái tóc thưa thớt, nói chuyện có chút lóng ngóng, chắc do bệnh tật nên ngớ ngẩn.

 

“Gâu gâu.” Đại Hoàng sủa, cuối cùng cũng khiến lão phụ nhân đang khóc chú ý tới Cửu Hồi và Chỉ Du.

 

“Không biết hai vị là……” Lão phụ nhân lau nước mắt đứng dậy.

 

“Ta là bạn của La Thập Nhất.” Cửu Hồi đi đến mép giường, giơ tay bắt mạch cho La Lão Thất, truyền một chút linh lực vào cơ thể ông: “Chỉ là cảm lạnh bình thường, không có gì nghiêm trọng. Thập Nhất nhờ ta mang thuốc bổ cho các ngươi, uống một viên là ổn thôi.”

 

“La Thập Nhất, ý ngươi là Thập Nhất?” La Lão Thất đang bị bệnh đến mức ngớ ngẩn chợt mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sáng vô hạn, ông cố gắng nắm tay áo Cửu Hồi: “Cô nương đang nói đến Thập Nhất nhà ta phải không?”

 

“Đúng rồi, là La Thập Nhất của các ngươi.” Cửu Hồi không rút tay áo khỏi tay lão nhân, nàng lấy lá thư Thập Nhất viết cho cha mẹ bằng tay kia, cùng với bạc, thuốc men, đan dược, vải vóc, sách mà Thập Nhất đã chuẩn bị, lần lượt giao cho hai lão nhân.

 

“Những thứ này…… đều là của Thập Nhất cho chúng ta à?” Lão phụ nhân lau nước mắt: “Ngày đó, tiên nhân của tông môn nói rằng, sau khi gia nhập tông môn, không thể liên lạc với thân nhân ở phàm trần, Thập Nhất gửi mấy thứ này cho chúng ta có bị phạt không?”

 

“Tiên tử, ngài mang mấy thứ này về đi, chúng ta không thể để Thập Nhất gặp rắc rối.” Phụ nhân nắm chặt lá thư: “Cầu xin tiên tử.”

 

“Hai vị đừng lo lắng, không ai biết chuyện hôm nay.” Cửu Hồi biết hai người muốn nghe điều gì nhất, vì thế kể tình hình gần đây của Thập Nhất cho họ biết.

 

Ví dụ như hắn có tài, tu vi tiến bộ rất nhanh, có mối quan hệ thân thiết với tông chủ tiếp theo của Cửu Thiên Tông.

 

“Hắn hiện tại cao, béo hay gầy?” Lão phụ nhân không nhịn được hỏi: “Đồ ăn của Cửu Thiên Tông có ngon không, mấy năm nay có ai bắt nạt hắn không?”

 

“Hắn tuấn tú, cao ráo, ăn uống tốt, mỗi bữa có thể ăn ba chén cơm lớn.” Cửu Hồi không nói với bọn họ, đệ tử của Cửu Thiên Tông say mê kiếm đạo, phần lớn đều ăn Tịch Cốc Đan, chỉ kể cho bọn họ nghe cuộc sống của Thập Nhất ở Đào Lâm thành: “Tính tình của hắn cũng tốt, chính trực và tốt bụng, rất đáng yêu.”

 

“Vậy là tốt, vậy là tốt.” Lão phụ nhân vuốt phong thư, không ngừng lẩm bẩm: “Chỉ cần hắn trưởng thành khỏe mạnh, ăn uống được là tốt rồi.”

 

“Thập Nhất có việc quan trọng phải làm, tạm thời không thể rời đi, sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn hắn về thăm các ngươi.” Cửu Hồi nói với hai vị lão nhân: “Các ngươi phải giữ gìn sức khỏe, khi Thập Nhất trở về, hắn mới không lo lắng cho các ngươi.”

 

“Lão nhân, có nghe không, ông phải lo chăm sóc bản thân nhé.” Lão phụ nhân bật khóc vì mừng rỡ: “Cô nương, Thập Nhất thật sự có thể trở về à?”

 

“Đương nhiên.” Cửu Hồi hạ giọng: “Nhưng không thể công khai chuyện này. Sau này nếu có người hỏi, các ngươi cứ nói đã từng cứu một lữ khách xuýt chết đói, hôm nay ta tới là thay mặt vị lữ khách kia cảm tạ các ngươi.”

 

“Đa tạ tiên tử, đa tạ tiên tử.” Lão phụ nhân nghẹn ngào định quỳ xuống lạy Cửu Hồi, bị Cửu Hồi nâng dậy.

 

Ở bên kia, Chỉ Du đè lão nhân muốn đứng dậy khỏi giường để lạy.

 

“Chúng ta là bạn của Thập Nhất, hai vị là cha mẹ của Thập Nhất, làm sao để các ngươi quỳ lạy chúng ta được.” Cửu Hồi đỡ lão phụ nhân đến mép giường ngồi: “Chúng ta phải rời khỏi Thiên Hạc thành trước khi trời tối, nếu hai vị có gì cần ta mang cho Thập Nhất, hãy giao cho ta.”

 

Lão phụ nhân vuốt lá thư, bà và lão nhân đều không biết chữ, không biết Thập Nhất viết gì trong thư.

 

“Gia gia, nãi nãi.” Có tiếng gào của trẻ con vang lên ngoài sân.

 

“Tiểu Bảo, có khách quý tới tìm gia gia và nãi nãi, con không thể quấy rầy.”

 

“Khách quý nào? Vì sao cha mẹ đứng trong sân mà không đi vào?”

 

Cửu Hồi đứng dậy mở cửa sổ, vẫy tay với đứa trẻ: “Nhóc, một năm đã trôi qua, chữ của ngươi như thế nào rồi?”

 

Đứa trẻ nhìn nữ nhân sau cửa sổ, sợ tới mức siết chặt túi đựng sách: “Ngài, sao ngài ở đây?”

 

Không phải nàng đến bắt Đại Hoàng đó chứ?

 

Hắn vội quay đầu tìm Đại Hoàng, thấy nó kẹp chặt đuôi trốn sau cửa mới yên lòng.

 

“Các ngươi vào đi.” Cửu Hồi liếc nhìn Đại Hoàng đang co ro sau cửa: “Đại Hoàng cũng vào luôn.”

 

Ba người và một chó xếp thành hàng, thành thật bước vào phòng.

 

“Phụ thân, người có khỏe không?!” Nam nhân trung niên nhìn thấy sắc mặt phụ thân đã trở nên hồng hào, không hề ho khan, vui mừng, liên tục cảm tạ Cửu Hồi: “Cảm ơn tiên tử, cảm ơn tiên tử!”

 

“Nhị Lang, con từng đi học, con đọc lá thư này cho chúng ta nghe đi.”

 

Cửu Hồi đứng dậy đưa bức tranh được cuộn tròn giấu trong tay áo cho lão phụ nhân, Thập Nhất đã nói, nếu cha mẹ hắn đọc thư, mới đưa cuộn tranh vẽ Thập Nhất cho họ.

 

Nàng kéo tay áo Chỉ Du, cùng hắn rời khỏi phòng. Dây bầu ngoài sân leo lên trên giàn, hai người ngồi xuống bàn đá dưới giàn.

 

Nhà của La gia được xây kiên cố, nhưng Cửu Hồi và Chỉ Du có tu vi nên vẫn có thể nghe thấy tiếng Nhị Lang của La gia lắp bắp đọc thư.

 

“Ngày đó chia tay, cha mẹ có bị ngã khi đuổi theo thuyền bay từ xa không?”

 

“Cha mẹ đừng lo lắng cho con, con rất ổn, nhưng ngoại hình đã thay đổi so với năm tám tuổi, không biết cha mẹ còn nhận ra con không? Con nhờ người ta vẽ một bức chân dung, nếu cha mẹ nhớ con thì mở ra xem……”

 

“Con không mong điều gì cả, chỉ ước cha mẹ khoẻ mạnh, không bệnh tật hay lo âu, an hưởng tuổi già……”

 

Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn những trái bầu đã lớn trên giàn, nhẹ nhàng thở dài.

 

Tuổi thọ của người tu tiên khác với người thường một trời một vực. Khi dấn thân vào con đường tu tiên, phải lần lượt tiễn người thân đi xa, cuối cùng trở thành “Tiên nhân” cao quý và vô cảm trong mắt người thường.

 

Nàng bày ra kết giới, ngăn cản giọng nói của người La gia ra khỏi kết giới.

 

Khoảng nửa canh giờ sau, Nhị Lang của La gia dẫn thê tử và con trai bước ra với đôi mắt đỏ hoe, cả ba đều cầm một tay nải thật lớn.

 

“Tiên tử, tiên trưởng.” Nhị Lang của La gia đặt tay nải lên bàn đá: “Lúc trước tiểu nhân không biết Thập Nhất là đại ca, xin tiên tử thứ tội.”

 

Hắn chỉ biết mình có một người anh, nhưng người ngoài đều nói, khi hắn một tuổi đại ca đã chết trong một vụ tai nạn. Không ngờ, đại ca đã gia nhập môn phái tu tiên.

 

Thập Nhất là tên huý của đại ca.

 

“Mẹ ta may mấy bộ quần áo này theo kích cỡ của ta, dùng loại vải tốt nhất trong nhà, nếu đại ca không chê, có thể mặc làm đồ ngủ.” Nhị Lang của La gia không biết  môn phái tu chân kiêng kị cái gì, cho nên mở tay nải ra cho Cửu Hồi kiểm tra.

 

Cửu Hồi nhìn vào trong tay nải, ngoài quần áo, còn có khăn tay, giày, tất, không biết sau khi làm xong, lão phụ nhân đã cất bao lâu.

 

“Mẹ nói, khi còn nhỏ đại ca thích ăn đậu hủ đỏ của nhà làm, hũ đậu hủ đỏ này……” La Nhị Lang đại khái cảm thấy nhờ tiên tử mang theo những thứ tầm thường này có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Làm phiền tiên tử.”

 

“Thơm quá.” Cửu Hồi để sát vào ngửi: “Khi nào trở về, ta sẽ bảo Thập Nhất chia cho ta.”

 

Nghe thấy vậy, sự bất an trên mặt La Nhị Lang dần dần biến mất, mở hai tay nải khác ra, bên trong là một ít thức ăn và đồ lặt vặt, và một phong thư thật dày.

 

“Tiểu nhân không biết phải đền đáp ơn nghĩa của tiên tử như thế nào, xin tiên tử nhận một lạy của tiểu nhân.” La Nhị Lang quỳ xuống đất, dập đầu với Cửu Hồi, lúc chuẩn bị lạy cái thứ hai thì bị Cửu Hồi ngăn lại.

 

“Ta và Thập Nhất là bạn bè, trước khi tới đây, hắn đã cảm tạ ta.” Cửu Hồi nâng La Nhị Lang từ dưới đất lên, nàng cất mấy thứ này vào nạp giới, giơ tay sờ đầu đứa trẻ: “Thằng nhóc viết chữ xấu, nhớ lo học hành và luyện chữ, lần sau ta đến sẽ kiểm tra chữ của ngươi.”

 

Đứa trẻ buồn bã nhưng không dám phản bác.

 

Bị khuôn mặt nhăn nhúm của cậu bé chọc cười, Cửu Hồi đứng dậy: “Được rồi, đã đến lúc ta phải đi.”

 

“Đại Hoàng.” Nàng vẫy tay với Đại Hoàng, đợi nó đến gần, duỗi tay sờ đầu nó, rồi sờ thẻ chó trên cổ nó, cười như có như không: “Ngươi phải ngoan ngoãn, hiểu không?”

 

Đại Hoàng vội vẫy đuôi, lắc đuôi ra dư ảnh.

 

“Thật là một con chó ngoan.” Cửu Hồi khẽ cười, nàng liếc nhìn về phía căn phòng của lão nhân: “Các ngươi hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giao mọi thứ cho Thập Nhất, cáo từ.”

 

Nàng và Chỉ Du xoay người đi đến cửa sân, phía sau truyền đến tiếng gọi dồn dập của lão nhân: “Tiên tử, xin dừng bước.”

 

Cửu Hồi dừng lại, xoay người nhìn về phía họ, thấy hai người đỡ nhau đi ra khỏi phòng, đi đến dưới giàn, nhón chân cẩn thận chọn một trái bầu đẹp nhất rồi hái xuống.

 

“Năm ấy Thập Nhất muốn hái bầu, ta thấy bầu chưa lớn nên không cho hắn hái.” Lão nhân cẩn thận lau bụi trên trái bầu bằng đôi tay run rẩy, cầm trái bầu đi đến trước mặt Cửu Hồi: “Nếu biết sau khi hắn gia nhập tiên môn, ba mươi năm không thể gặp nhau, ta nên để hắn hái.”

 

Ba mươi năm sau, trái bầu đã lớn và hoàn hảo này cuối cùng được đưa cho Cửu Hồi.

 

“Xin nhờ tiên tử đưa nó cho Thập Nhất.”

 

“Được.”

 

Cửu Hồi nhận trái bầu bằng hai tay, trịnh trọng bỏ trái bầu vào nạp giới, cúi người chắp tay chào bọn họ: “Xin hai vị hãy bảo trọng nhiều hơn, Thập Nhất sẽ quay về thăm các ngươi.”

 

“Không thể trở về cũng không sao, hắn khỏe mạnh là được.”

 

Rời khỏi La gia, Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du đang im lặng, giơ tay nắm cổ tay của hắn: “Chỉ Du.”

 

“Hở?” Chỉ Du ngoan ngoãn quay qua nhìn, đôi mắt sáng ngời và trong veo.

 

“Đi thôi, tiểu sư tỷ dẫn ngươi đi chơi với thực thiết thú con.” Cửu Hồi nắm cổ tay hắn không buông ra: “Thực thiết thú con thú vị lắm.”

 

“Ừ.” Chỉ Du cảm nhận được hơi ấm chỗ cổ tay.

 

“Đi nào.” Cửu Hồi và Chỉ Du nhảy lên phi kiếm, “Tiểu sư tỷ đưa ngươi đi xem non sông gấm vóc khắp thiên hạ.”

 

Trấn Tinh Lâu.

 

Bốn vị trưởng lão nhìn ngọc bài đang hỗn loạn của các đại tông môn, đột nhiên thấy hình chó dữ ở trong góc biến mất.

 

“Chó dữ ở phương bắc đã biến mất……”

 

Trưởng lão áo trắng kinh ngạc nhìn cảnh này: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Trưởng lão áo đen liếc nhìn, thản nhiên nói: “Có lẽ con chó đã bị giết, đây là chuyện tốt.”

 

“Thảm họa đã xảy ra, lời tiên tri lại đại loạn.” Trưởng lão áo trắng ngơ ngác nói: “Có lẽ thiên mệnh…… đã rối loạn từ lâu rồi.”

 

“Như vậy không tốt hay sao.” Trưởng lão áo đen nói với gương mặt vô cảm: “Thiên mệnh muốn chúng sinh bị diệt vong, hiện giờ thiên mệnh hỗn loạn, chúng sinh mới có một tia hy vọng.”

 

“Làm sao có chuyện đơn giản như thế.”

 

“Chẳng qua là cái chết mà thôi.” Trưởng lão áo đen giơ tay phủi những ngọc bài của các tông môn: “Nếu chơi bài không tốt thì đừng ra bài.”

 

Ngọc bài phát ra tiếng va chạm leng keng, tựa như một đống ruồi mất đầu đụng nhau loạn xạ.

 

“Cửu Thiên Tông truyền tin tới.” Trưởng lão áo đỏ cầm một miếng ngọc giản tiến vào: “Thiếu chủ của Yêu tộc đã lẻn vào nhân gian, mười đại tông môn hy vọng chúng ta có thể đoán được vị trí.”

 

Bốn vị trưởng lão hao hết linh lực để bấm đốt ngón tay, nhưng kết quả khiến cho tâm trạng của bọn họ cực kỳ phức tạp.

 

Không phải thiếu chủ của Yêu tộc đang ở Yêu tộc hay sao, Cửu Thiên Tông lan truyền tin đồn gì thế này?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Gấu trúc con: Được rồi, ngươi muốn dỗ tiểu sư đệ vui vẻ nên tới kéo ta đúng không?

 

Thiếu chủ của Yêu tộc trong truyền thuyết: Có thể ngăn cản em bé khóc đêm, thân phận cao quý, kiêu ngạo, ra tay tàn nhẫn.

 

Rau hẹ bé bỏng: Hả?!

 

Chỉ Du: Tuy người khác có cha mẹ, nhưng ta có tiểu sư tỷ

 

【Tiểu rau hẹ thân thiện nhắc nhở: Đứa trẻ và Đại Hoàng xuất hiện ở chương 5 và 6, lời tiên tri có liên quan đến chó dữ ở chương 9】


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.