Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 101: Trần Dũng



Chương 101: Trần Dũng

Đợi cho đám đông giải tán hết, Sở Tuyết mới tiến đến lay nhẹ chàng trai, xem hắn còn sống hay không. Thấy đối phương còn thở nhưng đã ngất xỉu, không còn cách nào khác liền “dìu” trở về lều của mình. Kỳ thực nếu muốn, nàng có thể xách đối phương như xách gà trở về, nhưng không thể làm như vậy.

Hành lý hai người luôn mang theo nên trong lều một mảnh trống trải, Sở Tuyết cứ để cậu thanh niên nằm đó, đi ra ngoài tìm ít củi vụn, nấu nước sôi rồi lau tạm các v·ết m·áu trên mặt, cạy mở miệng, đem răng gãy từ bên trong móc ra để đối phương không nuốt xuống.

Sở Tuyết loay hoay một lát, Đổng A cũng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy thảm trạng của cậu thanh niên, liền biết Sở Tuyết lại kéo phiền phức trở về. Hắn cũng không có lo lắng gì, chỉ mở ra trêu đùa, nhưng mà trêu đùa với cái chất giọng bình thản:

“Ngoại tình rồi!”

Sở Tuyết thấy Đổng A trở về, đang muốn nhờ hắn xem xét v·ết t·hương của chàng trai, nghe được lời đùa giỡn, hai mắt trợn trắng cả lên, giận mắng:

“Anh còn giám đùa? Mau lên xem xét v·ết t·hương, chỉ sợ xuất huyết nội tạng là không sống nổi.”

Đổng A biết mình không có năng khiếu đùa cợt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

“Trò đùa của anh thực sự không có một chút hài hước nào sao?”

Sở Tuyết có chút phát bực nói: “Không những không hài hước, còn vô duyên nữa! Nhanh vào việc đi.”

Đổng A không còn xoắn xuýt khiếu hài hước, tiến lên lột hết y phục, xem xét thương thế của chàng trai. Trạng thái quan sát không thể như mắt tia X của superman nhìn xuyên cơ thể con người, nhưng vẫn cung cấp một ít thông tin nhất định. Não bộ siêu tốc vận chuyển một lần, liền có kết luận.

May mắn, dù b·ị đ·ánh rất thảm nhưng chỉ bị nứt 3 cái xương sườn không chảy máu, không có xuất huyết ổ bụng, xương tay chân vẫn hoàn hảo nhưng bị bong gân, thấy đối phương vẫn thở đều đều, xem ra tạm thời không nguy hiểm gì.

Đổng A có một hộp nhỏ chứa vật tư y tế và kháng sinh, nhưng đối với trường hợp này không có tác dụng lớn, liền không dùng. Hắn băng bó cho đối phương xong, nói với Sở Tuyết:

“Nhìn rất thảm nhưng không có v·ết t·hương chí mạng, mạng tên này rất lớn. Em tìm được hắn ở đâu vậy?”

Sở Tuyết nghe được kết quả nhẹ nhàng thở ra, đem sự tình một năm một mười kể hết lại.

Đổng A nghe xong cười nói:

“Đúng lúc muốn đột nhập vào khu biệt thự tra xét một phen, đã đến lúc mỹ nhân kế của em phát huy tác dụng rồi.”



Sở Tuyết bĩu môi: “Đã nói anh đùa không buồn cười tý nào, hai chúng ta vào ra nơi ấy còn cần phải dùng mỹ nhân kế hay sao?”

Đổng A nghe được lời Sở Tuyết, đối với khiếu hài hước của mình triệt để hết hi vọng, sau đó nói:

“Thời gian của chúng ta không nhiều, phải nhanh chóng tới căn cứ El Dorado. Vốn Sợ em không thích việc lén lút đột nhập vào nhà người khác ai ngờ đối phương cũng chẳng ra gì, bớt đi chướng ngại tâm lý.”

Sở Tuyết có chút bất đắc dĩ:

“Đã bảo là em không để bụng việc lúc trước anh đột nhập vào nhà em rồi mà. Chúng ta không được phép chủ quan, ai biết được đối phương sẽ là thứ gì? Đến một điểm tập trung nhỏ như Bình An còn là cái phòng thí nghiệm của Tịch Diệt giáo đoàn đây này.”

Nói xong cả hai bàn bạc cách thu thập thêm thông tin về khu biệt thự, lên kế hoạch cho thời gian đột nhập và tuyến đường bỏ trốn.

Trời rất nhanh tối xuống, sự xuất hiện của chàng trai, căn lều vốn không cần đốt lửa sưởi ấm, hôm nay cũng xuất hiện ánh than hồng. Hai người đều có siêu sức mạnh, yêu cầu về giấc ngủ không nhiều nhưng nếu có thể ai cũng muốn như người bình thường, cố gắng chợp mắt một lát. Những lúc như vậy sẽ luôn có một người canh chừng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, cậu thanh niên kia đã tỉnh lại. Trùng hợp thay, đúng lúc Sở Tuyết đang trực, thế là cùng hắn chào hỏi:

“Yo, tỉnh rồi à? Ngươi mạng lớn đó, b·ị đ·ánh thảm vậy mà không có c·hết.”

Chàng thanh niên không vội trả lời ngay mà nhìn hết một vòng xung quanh lều, căn lều dị thường đơn sơ, trống trải, người nói chuyện với mình là một cô gái trẻ xinh đẹp đang xếp bằng ngồi đấy, có một người đàn ông đang lấy đùi nàng làm gối đầu ngủ ngon.

Quan sát xong hắn mới trả lời:

“Cảm ơn đã cứu ta! Ta đã hôn mê bao lâu? Không được Liên đã bị Thiếu Trại chủ bắt đi, ta phải cứu nàng.”

Sở Tuyết nghe vậy cười khẽ nói:

“Ta tên Sở Tuyết, còn chưa biết tên ngươi đâu. Hôn mê được một đêm, tỉnh dậy liền lo lắng cho người yêu hơn chính bản thân mình là tốt, nhưng với tình trạng của ngươi làm sao đi cứu?”

Chàng trai nghe xong, thử vận động thân mình một chút, thấy khắp nơi truyền tới đau đớn, trong lòng bất lực, hai dòng nước mắt không nhịn được chảy xuống, hắn mếu máo nói:

“Ta tên Trần Dũng, ta phải mau cứu Liên. Tin đồn là giả, tin đồn là giả! Thiếu trại chủ là tên súc sinh, hắn đang gạt mọi người, những cô gái bị hắn bắt đi không một ai có kết cục tốt,...”



Sở Tuyến nghe được tiếng nức nở của thanh niên, không có chút đồng tình còn hả hê nói:

“ Ây, sao lại khóc rồi? Ta không có ức h·iếp ngươi a. Đã nhận ra chiều hôm đó một mình xô xát với một đám là cỡ nào ngu xuẩn chưa? Hành động xốc nổi không đem lại kết quả gì, còn đổi lại một thân thương tật. Ta chống mắt lên xem ngươi làm sao cứu nàng.”

Trần Dũng đang cố gắng lay động vài lần nhưng tay chân đều bị bong gân hết, không thể nào ngồi dậy. Lại nghe được lời lẽ tràn đầy bạo kích của Sở Tuyết giống như bị thêm mấy nhát đao đâm qua tim, thế là t·ê l·iệt nằm xuống, không còn cố động đậy nữa, nước mắt ào ào chảy ra, tự mình không ngừng lẩm bẩm:

“Huhu. Liên ngụy trang rất tốt, ngày nào cũng bẩn thỉu như vậy tại sao lại bị nhìn ra cơ chứ, tại sao lại đúng lúc này cơ chứ, chúng ta đã tích góp đủ lương thực, sắp rời khỏi nơi đây… Tại sao lại như vậy?”

Sở Tuyết nghe có chút phiền, bực mình nói:

“Yên tĩnh một chút, chồng ta còn đang ngủ đây. Đàn ông con trai kiểu gì, thật là đáng ghét.”

Đổng A kỳ thật đã sớm tỉnh, nhìn thấy Sở Tuyết như vậy liền buồn cười, hắn ngồi dậy hướng nàng nói:

“Có ai an ủi người bệnh giống như em chứ? Để cho hắn bình tĩnh lại một chút đi.”

Nói rồi Đổng A đem lương khô hòa với nước thành cháo, đút cho thanh niên nói:

“Trần Dũng phải không? Ăn một chút đi, mới có sức giải cứu bạn gái. Ngươi chỉ b·ị t·hương “nhẹ” thôi, chẳng mấy chốc có thể khỏi, đến lúc đó nghĩ cách cứu ra nàng.”

Trần Dũng còn bị lời nói của Sở Tuyết xung kích tự chìm đắm trong đau khổ, không để ý tới ăn uống, Đổng A cũng không có giận dữ, chỉ bình thản nói tiếp:

“Chúng ta còn có công việc của mình, chỉ giúp đến đây thôi, ngươi có người thân nào khác hay không?

Trần Dũng lúc này mới mở miệng:

“Cảm ơn đã cứu giúp, ta còn một người chị kết nghĩa, 3 chúng ta ở lều vải xanh lá thuộc khu vực đông nam, trước cửa lều có để một nhánh nguyệt quế khô. Làm ơn báo với nàng một tiếng.”

Đổng A: “OK, ngươi cứ tạm thời nghỉ ngơi đi”

Nói rồi Đổng A và Sở Tuyết mang lên balo ra ngoài tiếp tục thu thập tin tức.



Đi đến góc đông nam, tìm thấy túp lều xanh, trước cửa có nhánh nguyệt quế khô, giống như Trần Dũng đã nói, sau khi kêu gọi, bên trong cũng có người đáp lời, một người đàn ông cởi trần, gạt ra cửa lều xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn liền hỏi thăm về người chị kết nghĩa mà Trần Dũng đề cập, sau một hồi trao đổi, người đàn ông liền lớn tiếng chất vấn:

“Cái gì? Trần Dũng còn chưa c·hết? Hắn cùng ngươi có liên quan gì.”

Đổng A:

“Chẳng liên quan gì? Ta được ủy thác đến đây báo tin cho chị hắn. Sang lều của ta đón về.”

Người đàn ông hỏi tiếp:

“Hắn làm sao không tự về, biến thành tàn phế rồi?”

Đổng A nghe được thái độ của người đàn ông có chút vấn đề, cũng liền gật đầu nói:

“Xem như tàn phế. (một đoạn thời gian- thầm nhủ trong lòng)”

Đúng lúc này một người phụ nữ quần áo xộc xệch vén lều đi ra, khỏi cần nói cũng biết, hai người một nam một nữ đang làm gì trong lều, bị Đổng A cắt đứt, chắc đang cay cú lắm, người phụ nữ nghe đến hai chữ “Tàn Phế” liền nói luôn:

“Trần Dũng tàn phế rồi? Cái thứ bạch nhãn lang, bị như vậy đáng lắm. Liên chính là đi hưởng phúc đâu! Còn Trần Dũng đã đắc tội thiếu trại chủ, ta cùng hắn không còn liên quan gì nữa, ngươi có thể rời đi.”

Đổng A nghe vậy cũng không quá bất ngờ, nói:

“Ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen, các ngươi không qua đón, ta quẳng ra bãi rác đấy.”

Người đàn ông nghe vậy, hai mắt sáng lên nói:

“Cái đó tùy ngươi!”

Nói xong hắn không để ý tới Đổng A kéo vội người phụ nữ vào trong lều.

Dựa vào siêu thính giác, bên tai còn vang lên tiếng nói của đôi nam nữ kia:

“Hô! Cuối cùng kế hoạch đã thành công, giải quyết hai đứa khờ, số lương thực và xe đẩy là của chúng ta rồi….”

Đổng A nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.