Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 102: Kẻ cướp đoạt



Chương 102: Kẻ cướp đoạt

Trở lại với mục đích chính, thu thập thông tin, Đổng A có thể nghe lén được các cuộc nói chuyện của nhiều người, từ trong đó tổng hợp ra không ít tình báo hữu dụng. Hắn cũng chỉ cần đi dạo quanh tòa biệt thự một vòng là có thể đại khái xác định được vị trí của thủ vệ. Sở Tuyết thì đi điều tra đoạn tường rào nào canh gác sơ hở nhất để thuận lợi rút lui, tiến triển của cả hai phi thường thuận lợi.

Sau một lần hội ý, quyết định không chần chờ thêm nữa, tối nay sẽ hành động. Trước đó, Đổng A đi đới trụ sở của Phạm Minh hỏi thăm tin tức thêm một lần, nhưng thời gian quá ngắn không có kết quả gì.

Trở lại lều của mình, Trần Dũng vẫn còn nằm đó, ánh mắt vô thần không biết đang suy nghĩ gì, Đổng A đem sự tình lúc sáng kể lại một lần, rồi nói tiếp:

“Xem ra, chị em kết nghĩa bỏ rơi ngươi rồi, sắp tới có tính toán gì?”

Trần Dũng nghe xong giống như hiểu ra, ánh mắt trở nên tuyệt vọng:

“Ta thật quá ngu xuẩn, tin tưởng kẻ xấu, hại cả Liên, thật đáng c·hết…”

Đổng A nghe thấy đối phương lại lâm vào tự trách, không đưa ra được chủ ý gì hay liền chán hẳn, bỏ mặc cho nằm đó. Hắn phải chuẩn bị một chút cho cuộc đột nhập tối nay, thế là gọi lên Sở Tuyết ăn hết số lương thực đổi được, bổ sung thêm năng lượng.

Đổng A có đem thức ăn bón cho Trần Dũng, nhưng chàng trai nhất quyết không ăn. Sở Tuyết đang định mỉa mai liền bị ánh mắt của Đổng A ngăn lại.

Sau đó cả hai bắt đầu kiểm tra, bảo trì thiết bị một phen. Pin hydro đầy bình, đao siêu tần, súng taser, lựu đạn, thương phục hợp đã tháo rời, đao, 2 khẩu súng trường bị tháo dỡ thành linh kiện, đang lắp ráp trở lại, 1 khẩu súng lục của lão viện trưởng. Súng bắn tỉa không đem theo đặt ở chỗ balo siêu trọng.

Đổng A hướng Sở Tuyết hỏi:

“Em đối với STV quen thuộc chưa? Có bộ tích hợp ngắm bắn điện tử dễ dùng hơn AK nhiều, đổi lại súng đã bị cải tạo, sức giật sẽ lớn hơn.”

Sở Tuyết:

“Chưa bắn lần nào, nhưng cảm giác không khó lắm, khẩu AK đối với chúng ta đã thừa thãi rồi, biết vậy để lại căn cứ cho mọi người.”

Đổng A: “Tối nay đột nhập, anh sẽ đi tra hỏi, em thì tìm kiếm lương thực, tận lực không dùng súng.”



Sở Tuyết: “Ok!”

Trần Dũng bị Đổng A không để ý tới, vẫn nằm ở nơi đó chứng kiến hết thảy. Hoảng hốt nhìn lấy hai người kia lôi từ trên thân mình và Balo xuống cơ số v·ũ k·hí, nhất là thiết bị hiện đại trên hai cánh tay, để hắn không hiểu.

Trần Dũng không ngờ tới dưới tấm vải rách nát ngụy trang lại ẩn giấu từng loại đại sát khí, thầm nghĩ:

“Bằng cách nào bọn họ mang theo nhiều v·ũ k·hí như vậy tiến vào trong trại?”

Trần Dũng cuối cùng không nhịn được nữa, run run hỏi:

“Các ngươi là k·ẻ c·ướp đoạt hay sao? Các ngươi đang muốn làm gì?”

Sở Tuyết nghe thấy lời của Trần Dũng, liền cười nói: “Yo! Tưởng ngươi c·hết rồi chứ, không chịu ăn uống gì kia mà, thức ăn có bao nhiêu trân quý có biết hay không?”

Nàng nói tiếp:

“Nếu chúng ta là k·ẻ c·ướp đoạt, sẽ còn cứu ngươi sao, thật ngu xuẩn.”

Đổng A thu thập tình báo có biết tới một lực lượng mới: Kẻ c·ướp đoạt - những người không muốn bị Cứu Thế Quân áp đặt quyền bảo hộ. Cách gọi k·ẻ c·ướp đoạt được Cứu Thế Quân đặt cho. Tên gọi k·ẻ c·ướp đoạt cũng có phần đúng, bởi vì đám kia chủ yếu lấy c·ướp đoạt vật tư mà sống. có tin đồn chúng lấy cả người làm thức ăn, để cho người sống sót vùng này dị thường sợ hãi.

Bọn họ xấu có, tốt cũng có, đều lấy tôn chỉ chống lại sự tàn bạo của Cứu Thế Quân. Còn thực sự bên nào tàn bạo hơn thì chưa biết được rồi.

Nếu Cứu Thế Quân là quân triều đình, thì k·ẻ c·ướp đoạt càng giống sơn tặc. Lực lượng song phương khó mà so sánh nổi. Bù lại k·ẻ c·ướp đoạt lại giống như những con chuột ẩn giấu khắp nơi, chờ cho người ta sơ hở liền đi cắn trộm, làm cho Cứu Thế Quân rất đau đầu.

Đổng A cũng hướng Trần Dũng nói:

“Chúng ta không phải k·ẻ c·ướp đoạt. Hôm nay sẽ rời đi trại này. Không phải ta lãnh khốc, nhưng ta cũng không có ý định giúp đỡ thêm nữa. Trước khi đi chúng ta sẽ để lại một số thức ăn, còn có thể sống sót tiếp hay không, ngươi cầu trời đi thôi.”



Trần Dũng giống như không để tâm tới lời nói của Đổng A, vội vàng cắt ngang:

“Xin hãy cứu Liên! các ngươi rất mạnh mẽ, xin hãy cứu Liên!”

Đổng A nghe được vẫn bình thản hỏi ngược lại:

“Dựa vào cái gì? Chúng ta cùng ngươi cũng chẳng quen.”

Trần Dũng co chút kích động hỏi:

“Vậy tại sao lại cứu ta?”

Đổng A liếc nhìn Sở Tuyết, trong mắt biểu hiện hàm ý:

“Người là em mang về, phiền phức em tự tìm, mau trả lời đi.”

Sở Tuyết bị ánh mắt của Đổng A làm cho bực bội, hướng Trần Dũng nói:

“Đừng có đem đạo đức b·ắt c·óc ra đối phó ta. Lúc đó chỉ cảm thấy ngươi dũng cảm, c·hết có chút đáng tiếc, ai dè đem cứu xong mới biết là cái phế vật ngây thơ, chỉ biết lâm vào bản thân tự trách, không thể nghĩ ra chủ ý hay gì. Ta cứu ngươi xong cũng rất hối hận đây.”

Trần Dũng nghe được lời nói đầy bạo kích của Sở Tuyết, vẫn chưa hết hi vọng, vội vàng nói:

“Ta có người thân ở Cứu Thế Thành, chú của ta là một người phi thường, không gì làm không được, ta và Liên đang tìm cách tiến về. Cứu nàng! Nếu chúng ta có thể gặp được Chú ấy, nhất định sẽ báo đáp các ngươi.”

Sở Tuyết nghe có chút không kiên nhẫn chỉ ra trong lời nói kẽ hở:

“Ngươi có bị làm sao không vậy? Cửa hàng của Cứu Thế Quân ở đây cũng có, mỗi tháng đều có một đoàn xe tiến về Cứu Thế Thành, ngươi chỉ cần mua lấy một phần truyền tin, chú của ngươi có thể đã sớm nhận được.”



Trần Dũng vội vàng nói:

“Chúng ta vốn không phải là người vùng này, cũng mới đến Thiên Thủy Trại chưa lâu. Ta đã từng làm y theo lời ngươi nói nhưng không có hồi âm.”

Đổng A bị lời nói khơi lên hứng thú hỏi:

“Ngươi không phải người vùng này, vậy từ đâu tới?”

Trần Dũng: “Từ vùng duyên hải phía nam tiến về phía tây, đi tới bên này.”

Đổng A: “ Ngươi từng nghe tới căn cứ Long Tuyền hay chưa?

Trần Dũng: “Có nghe nói qua, hình như ở phía bắc. Duyên hải gặp được quái vật biển tràn lên bờ tàn phá, lúc đó chúng ta chia thành 2 đoàn người, một tiến lên phía bắc tìm đường tới căn cứ Long Tuyền, một đi về phía tây. Bọn ta theo đoàn người tây tiến. Ban đầu rất đông người, nhưng sau đó đều bị zombie, t·hiên t·ai phá tan hết cả, ta và Liên trên đường gặp nhau, một đường đùm bọc giúp đỡ mới đi tới bên này, vậy mà…”

Đổng A: “Ngươi làm sao biết chú của mình đang ở Cứu Thế Thành?”

Trần Dũng giống như trút bầu tâm sự, nói một tràng dài:

“Chính chú ấy nói cho ta biết, lúc zombie bộc phát không bao lâu, chú liền thu xếp cho người nhà xong xuôi về sau, bảo là đi theo tiếng gọi của lý tưởng, cùng đồng đội cũ tây tiến gia nhập cứu thế quân, muốn thành lập Cứu Thế Thành. Ban đầu đều bị người nhà cực lực phản đối. Thấm thoát đã sắp 4 năm không gặp, không nghĩ tới Cứu Thế Thành thực sự xuất hiện.”

Đổng A nghe được rất hứng thú nói:

“Chúng ta cũng giống như ngươi, không phải người vùng này, đang tìm đường an toàn đến căn cứ Long Tuyền. Nhưng ít nhất ngươi cũng đã thể hiện giá trị của mình, dù không biết có thật hay không. Ta sẽ cố gắng cứu người yêu ngươi, đổi lại ta muốn biết lộ tuyến đã đi từ vùng duyên hải tới đây .”

Trần Dũng: “Ta thề với trời, những điều ta nói hoàn toàn là sự thật, nếu không c·hết không chỗ chôn.”

Đổng A nghe xong nhịn không được cười lên: “Hahaha, Thật đúng là ngây thơ mà, thật giống ta trước kia, nhóc con, người lớn không tin vào lời thề đâu. Ngươi cứ nằm đây hồi tưởng lại lộ tuyến đi.”



Cả hai mặc dù trao đổi nhiều, nhưng Trần Dũng nói rất nhanh nên không tốn quá nhiều thời gian. Đợi trời tối xuống, Đổng A và Sở Tuyết rời khỏi lều, tiếp tục hành động.

...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.