Ở lại nơi đây thêm một tuần, mưa không có chút nào giảm bớt, từ trên núi cao nhìn xuống, phía dưới chân núi đã chìm trong dòng n·ước l·ũ. Dòng nước đục ngầu cuốn theo vô số zombie, rất ghê người.
Trên trời bị mây đen dày đặc che kín, không có ánh nắng trực tiếp, mọi thứ đều ám mờ đi, thỉnh thoảng zombie sẽ thoát ra khỏi dòng lũ bò lên chỗ cao.
Bị mắc kẹt tại đây một tuần, sống chậm lại, tâm trạng gấp gáp và lo lắng của Đổng A và Sở Tuyết đều được làm dịu đi nhiều. Chỉ có điều quá mức nhàm chán, mưa mãi không ngừng, ánh mặt trời bị mây mù che kín khá ngột ngạt, có một điều kỳ quặc là zombie dưới chân núi rất nhiều lại không có con nào t·ấn c·ông lên trên.
Trải qua lo lắng ban đầu, bây giờ ai cũng quen thuộc, sinh hoạt ổn định hơn nhiều.
Đổng A rãnh rỗi, có lôi cuốn sổ viết đầy ký hiệu kỳ lạ của người lính cứu thế quân ra đọc xem, hắn chỉ có thể thống kê từng loại ký tự, số lượng ký tự, số lần lặp lại. Nếu để tâm đi nhớ, muốn ghi vào trong đầu cũng không tốn quá nhiều thời gian. Đổng A tính toán siêu cường, nhưng thiếu dữ liệu đối chiếu nên không giải mã ra được.
Có thời gian, hắn cũng suy nghĩ lại quá trình đánh g·iết tinh thần thể, nhớ lại lúc đó giống như có lực lượng gì đó không ngừng theo hai mắt dật tán ra ngoài, bởi vì đang lâm vào cuồng nộ nên đem chuyện này không để ý tới, bây giờ mới phát hiện được.
Đổng A đang cố gắng tái hiện lại quá trình đó nhưng tạm thời còn chưa có đầu mối.
…
Cùng thời gian, Thiên Thủy Trại, cửa hàng của cứu Thế Quân đã đóng cửa từ lâu, người bên trong không biết rút đi đâu, kể cả tên trại chủ cũng biến mất không thấy.
Mặc dù trại chủ đã không còn nhưng cuộc sống của cư dân nơi đây không bị ảnh hưởng mấy.
Đây cũng không phải là mùa mưa đầu tiên, mọi người đều có biện pháp ứng đối. Thiên Thủy Trại lại nằm trên đồi, nước khó mà ngập được.
Bỗng dưng từ tháp canh thổi lên còi hiệu cực kỳ chói tai, cư dân đã lâu không được nghe, theo sau đó là từng tiếng chạy vội lõm bõm trong mưa của đội thủ vệ, rồi nhân viên của các đoàn đội lớn cũng bị điều động.
Tiếp theo là từng người cầm loa chạy khắp trại hô lớn:
“Zombie t·ấn c·ông! Zombie t·ấn c·ông! Tráng nam khỏe mạnh nhanh chóng tập trung trước cổng trại để chống cự. Người nào kháng lệnh b·ắn c·hết không cần hỏi…”
Phản ứng đầu tiên của cư dân là ngơ ngác. “Đã bao lâu zombie không t·ấn c·ông rồi? 1 năm hay 2 năm?
Cứ nghĩ zombie sẽ không còn đến đây nữa, đang yên đang lành không biết vì sao bị t·ấn c·ông trở lại.
Những người sống sót hầu hết đều đã từng chung sức chống cự zombie, nên rất nhanh tập hợp một chỗ, người có súng dùng súng, nếu không thì tên nỏ, giáo mác đủ cả. Nhanh chóng tiến về tường rào chi viện.
“Xem ra mùa mưa năm nay trải qua sẽ không yên bình.”
...
Thiên thủy trại, một căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, căn hầm này được đào bằng tay, có rất nhiều phòng, chứa nhiều vật tư, người của cứu thế quân và lão Trại Chủ đều có mặt tại đây.
Mấy người chụm lại một góc tối, thỏa thỏa một bộ nhân vật phản diện, châu đầu ghé tai bàn tán:
“C·hết tiệt, tại sao ngay vào lúc bắt đầu mùa mưa, nó lại bị phá hủy? Là ai làm? Không có nó ẩn giấu, chúng ta làm sao có thể chống chọi zombie.”
“Ta nghĩ mãi mà không rõ, không biết đã đắc tội ai? Hắn có thể ra tay ác độc như thế, sau mùa mưa này, Thiên Thủy Trại sẽ tổn thất bao nhiêu người?”
“Ngươi nói như vậy làm ta còn tưởng là người yêu nước thương dân cơ đấy! Nhưng mà cũng đúng, đó đều là lương thực của chúng ta! Mọe nó thật đáng tiếc.”
“Đồ ăn trong hầm còn đủ không?”
“Đủ ăn 3 tháng. Nếu người trên mặt đất chống chọi zombie được càng lâu chúng ta cũng có thể tồn tại được càng lâu. hắc hắc…”
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi! Đối phương hẳn không phải người bình thường, nếu không làm sao có thể vô thanh vô tức giải quyết “vệ binh” như vậy chứ!”
“Ta nghe nói, tại Cứu Thế Thành có cải tạo chiến sĩ có thể trực tiếp dùng ăn lợn hai chân để tăng sức mạnh, không cần quá trình chuyển hóa phiền phức như chúng ta, bọn họ còn có nhiều khả năng phi thường nữa, lực chiến so với “vệ binh” chỉ có hơn chứ không có kém. Thật ước ao!”
“Có khi nào ngươi đắc tội cải tạo chiến sĩ hay không?”
“Không thể nào! Ta chỉ quanh quẩn ở đây, làm sao lại đắc tội những đại nhân vật đó?”
…
Quay lại khu trại mà 4 người đang ở lại (Trại khí tượng) ở vòng tường số một có trạm khí tượng bị bỏ hoang, đã được cứu thế quân tu sửa. Trong một căn hầm, nếu Đổng A ở đây sẽ sớm phát hiện ra được một quả cầu thịt giống y hệt như cái mà hắn đã phá hủy ở Thiên Thủy Trại.
Hôm nay, quả cầu thịt như gặp phải vấn đề gì đó, hương vị phát ra không còn là mùi sữa mê người mà có phần tanh nồng, quái vật “vệ binh” phụ thuộc vào nó cũng rất bất an, đang điên cuồng gào thét.
Lê Quyền là chỉ huy cao cấp nhất ở đây, đứng ở ngoài phòng, thông qua cửa kính cường lực quan sát tình hình bên trong, sắc mặt cũng dần chuyển sang lo lắng.
Kể từ 2 ngày trước, “Thiết bị” bảo đảm an toàn của trại bỗng dưng có trạng thái rất bất thường, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy trước đây.
Khổ nỗi sớm không trục trặc, muộn không trục trặc lại trục trặc đúng lúc mưa lớn, l·ũ l·ụt bên ngoài. Lực lượng trấn thủ kể từ khi có thiết bị đã rút đi 7 phần, quá mỏng để thủ, hơn nữa chẳng ai muốn chiến đấu với zombie trong thời tiết như thế này cả.
Ngay sau khi phát hiện, hắn liền dùng mạng lưới liên lạc nội bộ báo tin cho Cứu Thế Thành, nhưng bên kia hình như xảy ra biến cố gì đó, phải 3 ngày nữa mới cử trực thăng mang chuyên gia tới. Cuối cùng chỉ biết cầu trời, cũng may đây là căn cứ quan trọng của Cứu Thế Quân mới có đặc ân như vậy, nếu là các trại khác dễ gì mời được.
Lê Quyền nhìn lấy thiết bị, hai mắt có chút phức tạp. Thứ này là kỳ tích công nghệ của bọn họ, hắn vừa yêu vừa hận, yêu thích bởi vì có nó không còn phải lo lắng zombie t·ấn c·ông, hận vì nuôi nấng quá tốn protein rồi.
Nuôi nấng thiết bị cần một loại nấm đặc biệt chỉ có thể mọc trên t·hi t·hể người. Bào tử có thể ký sinh gây bệnh với người sống. Thể quả của nó khá lớn, thường mọc ra trên bụng của t·hi t·hể, viền của thể quả có một đường màu xanh dương yêu dị, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng kim tuyến lấp lánh, nuôi trồng không tính quá khó khăn. Cũng vì loài nấm mà t·hi t·hể người bỗng dưng trở thành tài nguyên không thể thiếu.
Trong Cứu Thế Thành có rất nhiều phái hệ, có cấp tiến, có bảo thủ,...có phái hệ vẫn còn vì một đường ranh giới cuối cùng, vì một điểm lương tri mà đau khổ kiên trì; có phái hệ thì triệt để điên cuồng, tự biến mình trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, lại xem đó làm vinh, không ngừng mê hoặc kẻ khác đi theo.
Lê Quyền tất nhiên là nằm trong nhóm bảo thủ, vẫn còn cố gắng gìn giữ lấy ranh giới cuối cùng, vì vậy không có đi hại người để kiếm nguyên liệu nuôi nấm. Giải pháp của hắn là công khai ghi giá mua cơ thể người với lý do phục vụ khoa học.
Theo hắn biết, Cứu Thế Quân có hơn 30 hệ phái lớn nhỏ, không ngừng tranh đấu, loạn thành một đoàn. Cứu Thế Thành tiền thân là viện nghiên cứu sinh học BSA 209. Từ S.A trước kia để chỉ Science Academy, về sau lại đổi thành Salvation Army.
Cứu Thế Thành so với căn cứ lớn như căn cứ Long Tuyền hay căn cứ Bắc Hải đều đã lép vế hơn nhiều, chứ đừng nói tới những căn cứ lớn hơn như căn cứ S, căn cứ C, hoặc mạnh mẽ nhất như căn cứ T và căn cứ Z.
Lê Quyền trước kia cũng là một thành viên cấp cao của Cứu Thế Quân, nhờ đó mới có cơ hội tiếp xúc với những “sứ giả” từ những căn cứ khác tới, đại khái nắm được thế cục đất nước. Chỉ là hắn vẫn chưa thể nào giải thích được vì sao một vùng rộng lớn như Thủ Đô lại không có một căn cứ lớn nào được lập nên, điều này kỳ quái, rất không hợp lý…Có lẽ thông tin cơ mật như thế chỉ có những thành viên chóp bu nhất mới có thể biết được.
Do phái hệ đấu đá quá lợi hại, hắn bị đá ra khỏi Cứu Thế Thành, dừng chân ở Trại Khí Tượng cũ kỹ. Thiên tai càng ngày càng phức tạp, không đoàn kết với nhau thì chớ, lại còn "gà nhà đá nhau" cứ thế này mãi sớm muộn đều phải c·hết sạch. Lê Quyền nhìn lấy tổ chức mà bản thân, đồng đội cùng các giáo sư mất hơn 3 năm xây dựng biến thành bộ dạng này, trong lòng cực kỳ buồn bã.