Cô gái nghe xong không tin tưởng hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn dùng nó để đổi củi?”
Sở Tuyết: “Là thật! Chúng ta chắc phải dừng lại đây cho đến khi hết mưa, nên cần rất nhiều củi.”
Cô gái: “Củi chỗ này ta bán 6 tiền S.A một bó, Lon Thịt hộp đó từng nghe lính S.A đề cập là 30 tiền S.A một hộp nhưng có tiền cũng không mua được, ta liền tính giá chợ đen là 45 tiền S.A một hộp, ngươi có thể đổi lấy 7 bó củi và 3 S.A tiền hoặc thêm nửa bó củi.”
Sở Tuyết nghe vậy sửng sốt một chút chốt đơn nói: Vậy ta lấy 7,5 bó củi. Nhưng mà lều của bọn ta rất nhỏ, không có nhiều chỗ cất giữ, ngươi có thể cho ta gửi ở đây một thời gian được không?”
Thấy giao dịch hoàn thành, nàng mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Ok. Chốt đơn. Ta sẽ giữ lại số củi này giúp ngươi. Cảm ơn.”
Cô gái buôn bán coi như thành thật, Đổng A và Sở Tuyết giao dịch xong đều vui vẻ rời đi.
…
Người mẹ nhìn hai vị khách lạ mặt đi xa, khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp, bên tai lại vang lên tiếng nói non nớt của con gái:
“Mẹ! Tối nay chúng ta được ăn thịt hộp phải không?”
Nhìn ánh mắt mong đợi của đứa con đã bị suy dinh dưỡng gầy còm, trái tim không nhịn được quặn đau, hít sâu một hơi cô đáp:
“Không! Thứ này rất quý giá! Có thể đổi được nhiều thức ăn khác. Ngoan! đợi lần sau, khi nào ổn định lại, chúng ta sẽ ăn thịt hộp có được hay không?”
Ánh mắt cô bé không giấu được vẻ thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ! con biết rồi.”
Con gái hiểu chuyện, không đòi hỏi, lại càng làm cho cô gái đau lòng, nàng thầm nghĩ: “Đã từ bao giờ, chỉ một lon thịt hộp thôi lại trở nên trân quý như thế? Trước kia cố gắng lắm mới thi đỗ công chức nhà nước, lấy một người chồng biết yêu thương mình, gia đình không phải khá giả nhưng cũng xem như ổn định và hạnh phúc. Thế rồi cả hai cùng đón con gái đầu lòng, tự nhủ sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho con.
Bỗng dưng đùng một cái zombie bùng phát, những gì tự cho là bền vững, ổn định,... giống như bong bóng xà phòng, khoảnh khắc vỡ tan. Bây giờ ngồi đây nghĩ lại, ký ức trước tận thế phảng phất giống như kiếp trước, sao mà mờ mịt xa xôi.”
Sau đó hai mẹ con bưng lên bát cháo bột rau rừng, qua loa giải quyết bữa tối. Dường như lon thịt hộp làm cho bữa ăn hôm nay chẳng còn ngon nữa.
…
Sở Tuyết vừa đi vừa phàn nàn, Đổng A thì vác theo hai bó củi lớn theo sau:
“Chúng ta đổi tiền trước là một quyết định sai lầm. Nếu cô gái đó không nói giá chợ đen là 45 tiền S.A thì em không nghĩ nó lại quý giá như vậy. Tên khốn ở quầy đổi tiền đổi 1 lon thịt hộp lấy 28 tiền SA. Đồ gian thương!”
Đổng A đi theo cũng có chút xấu hổ nói:
“Trong đây không có ai lấy thịt hộp ra trao đổi vật tư cả, anh không có dữ liệu nên không đoán được số tiền…Nhưng mà không sao, chúng ta còn thiếu chừng ấy điểm đồ hộp hay sao?”
Sau đó nàng lại vui vẻ nói:
“Mẹ con cô bé nhận được thức ăn sẽ rất vui đi. Còn đổi thêm được nhiều củi hơn nữa chứ. Anh thấy em xử lý chuyện này có tốt hay không?”
Đổng A khi rời đi vẫn chú ý lấy hai mẹ con kia, kể cả lời đối thoại. Hắn có thể suy đoán được, cảm xúc của bọn họ không tốt giống như Sở Tuyết tưởng tượng, nhưng vẫn giả bộ tán đồng với người yêu nói:
“Em làm rất tốt, hy vọng gia đình cô bé sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
…
Trở lại nơi cắm trại, lều đã được Liên dọn dẹp hoàn tất, củi khô mang về không được che chắn nên bị ướt một chút, nước chưa kịp ngấm vào nên vẫn đốt được như thường, chỉ là khi nhen lửa hơi khó khăn.
Nồi nhanh chóng được lấy ra, bắt đầu nấu ăn. Một cái xe điện, 2 cái lều kín, một cái lều trống, xung quanh như được phủ lên tấm màn mưa thật dày, để cảnh vật trở nên mông lung, khó mà quan sát lều gần đó đang làm gì.
Trong lúc chờ thức ăn chín, Liên và Trần Dũng nắm tay nhau nhìn ra mưa thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đổng A vẫn loay hoay vài thiết bị mang theo, Sở Tuyết thì canh lửa, cuộc sống của cả đoàn như trôi chậm đi rất nhiều.
Đổng A đang loay hoay thiết bị nhìn lấy bản đồ điện tử, giống như suy nghĩ tới điều gì cũng không ngại Trần Dũng nghe được, bỗng dưng hướng về Sở Tuyết hỏi:
“Anh cảm thấy thật kỳ quái, về chuyện lạc đường. Đến bây giờ anh vẫn không tìm ra được mình đã đi sai ở đâu. Có khi nào Người Trợ Lý cố tình đưa sai bản đồ cho chúng ta hay không? Nếu thực sự là như vậy, hắn ta làm điều đó với mục đích gì?
Có thật là chúng ta phải tới El Dorado hay không?”
Sở Tuyết nghe xong, không trả lời ngay mà trầm tư một lát nói:
“Anh Tính toán luôn luôn rất tốt, chuyện lạc đường rất khó, không loại trừ khả năng đã bị đưa sai bản đồ. Nhưng hắn ta làm vậy với mục đích gì? Chúng ta trong mắt người đó hẳn chỉ mạnh hơn cải tạo chiến sĩ bình thường mà thôi, không đến mức đặc biệt nhằm vào chứ?
Với sức mạnh đang nắm trong tay, hắn ta cần gì phải làm việc này, Suy nghĩ lại các chi tiết, cũng không thấy có gì bất thường. Anh thử suy nghĩ kỹ lại xem, trước khi đi, người trợ lý có ám chỉ gì với anh không?”
Đổng A sau một hồi trầm tư liền quả quyết trả lời: “Không có! Chắc có lẽ anh đã quá đa nghi? Như thế, chúng ta liền tìm đường đến El Dorado trước. Tư liệu đề cập Dược Nhân không đơn giản, không dễ c·hết, nhưng ai có thể biết trước điều gì, chỉ hy vọng Tô Dự vẫn còn sống sót. Cậu bé rất đáng thương phải không? Một mình sinh tồn bên ngoài quá nguy hiểm.”
Sở Tuyết thở dài nói:
“Em cũng rất nhớ tiếng đàn guitar của cậu bé. Những giờ phút chúng ta sống cùng bên nhau, ngắn ngủi nhưng thật đẹp.”
Nhắc tới Tô Dự, nàng bỗng dưng nhớ đến điều gì hỏi:
“Lúc trước cái thẻ nhớ người trợ lý đưa cho chúng ta, trong tư liệu bảo là cắm vào thiết bị hiển thị bản đồ điện tử, có thể xác nhận vị trí Dược Nhân, anh có thử dùng qua chưa?”
Đổng A nghe vậy liền nói:
“Chưa dùng, theo tư liệu, thẻ nhớ này có chút đặt biệt, kể từ khi kích hoạt chỉ hoạt động trong vòng 3 tháng, yêu cầu tới gần El Dorado mới được sử dụng.”
Sở Tuyết: “Anh quan sát thẻ nhớ thấy điểm gì bất thường hay không?”
Đổng A: “Ngoài trọng lượng nặng hơn thẻ nhớ bình thường thì không có gì khác biệt.”
Sở Tuyết: “Công nghệ cũng thật thần kỳ, làm sao có thể xác định vị trí của người khác? Làm sao Tô Dự có thể biết được có kẻ đang truy đuổi mà chạy trốn trước một bước kia chứ? Chúng ta còn nhiều thứ chả biết gì.”
Đổng A: “Hẳn là trong cơ thể của cậu bé bị gắn chip định vị gì đó, lúc trước quái vật căn cứ S t·ấn c·ông chúng ta cũng có thiết bị định vị, có lẽ có thể cảm ứng lẫn nhau. Nghe nói căn cứ S đối với lĩnh vực này rất chuyên nghiệp. Càng suy nghĩ càng thấy chán, anh chỉ muốn hai ta yên ổn sống qua ngày thôi…”
…
Âm thanh hai người trò chuyện rất nhỏ, lại có tiếng mưa q·uấy n·hiễu, Liên và Trần Dũng ở một bên loáng thoáng nghe được một ít nhưng không hiểu gì, biết hai vị ân nhân lai lịch thần bí, liền rất thức thời giả bộ cái gì cũng không nghe được.
Thức ăn chín mang theo mùi thơm nức mũi, Liên chưa ăn ngay mà bón cho Trần Dũng trước, cặp đôi này so với Sở Tuyết và Đổng A càng giống một cặp vợ chồng.
Ăn uống xong, Sở Tuyết vào lều ngủ trước, Đổng A ở lại bên ngoài canh gác, sau đó tương tự thay ca.
Liên và Trần Dũng cũng muốn chia sẻ công việc canh gác này, nhưng bị hắn lấy lý do hai người còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, từ chối. Cặp đôi trẻ bất đắc dĩ phải trở về lều của mình với khuôn mặt tràn đầy áy náy.