Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 116: Biến đổi



Chương 116: Biến đổi

Đổng A lái chiếc xe điện cà tàng đến một khoảng sân đỗ xe trống. Đoàn người cùng nhau xuống xe, khuân vác hành lý đi theo Lê Quyền, qua vài lối đi nhỏ tới một tòa kiến trúc.

5 người cùng nhau tiến vào một tòa nhà ba tầng. Bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ, họ bước vào tầng một, nơi chứa đầy những đồ đạc lỉnh kỉnh. Đống đồ cao ngút đầu người, che khuất cả ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài, khiến cho không gian xung quanh có chút tối tăm

Lê Quyền lúng túng giải thích: "Vòng tường thành số 1 chật chội, chỉ có thể tạm bợ thế này."

Đổng A không tỏ ý kiến gì.

Lên tầng hai, họ thấy một khung cảnh hoàn toàn khác. Tầng hai trống trải với vài bộ bàn ghế đơn sơ và một chiếc giường sát vách tường. Gần cầu thang là nhà vệ sinh chung cho cả tầng. Tầng ba cũng được bố trí tương tự.Có vẻ như đồ đạc của hai tầng lầu này đã được dọn xuống tầng một.

Đây sẽ là nơi ở của bốn người trong vài ngày tới. Đổng A nhìn quanh căn phòng trống trải, cảm thấy hài lòng với sự chu đáo của Lê Quyền.

Giờ cơm trưa đã đến. Lê Quyền mỉm cười mời mọi người: "Đi ăn cơm thôi!".

Họ bước ra khỏi tòa nhà. Ánh nắng rực rỡ hiếm hoi chiếu xuống khiến Đổng A có chút lóa mắt. Hắn nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm nhận bầu không khí trong lành sau cơn mưa dài.

Nhà ăn nằm cách tòa nhà không xa. Bên trong rộng rãi, sạch sẽ, được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng. Mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, kích thích vị giác của mọi người.

Bốn người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ăn vừa trò chuyện. Lê Quyền kể cho Đổng A nghe về dự định và công việc sắp tới của hắn.

Bữa ăn trưa chẳng có gì đặc biệt, giống hệt khẩu phần ăn được phát lúc chống cự zombie. Mọi người ăn vội vàng cho xong rồi Trần Dũng và Liên trở về phòng nghỉ ngơi.



Đổng A và Sở Tuyết theo Lê Quyền đi khảo sát một vòng xung quanh để làm quen địa hình, phục vụ cho việc thủ hộ tốt hơn. Họ ghé qua phòng nuôi cấy nấm và phòng chứa vệ binh.

Lê Quyền đã dùng nghiệp vụ để trấn an vệ binh. Đổng A đến nơi, nhìn qua cửa kính thấy cảnh tượng khá tương tự như ở trại Thiên Thủy, nhưng những con bên này ít giống zombie hơn.

Vệ binh không chìm sâu trong khối cầu thịt như con kia mà dính lên mặt ngoài, cố định trên không. Khi Đổng A đến gần, nó đột ngột tỉnh dậy, gào thét về phía cửa kính.

Tiếng gào thét không dọa được Đổng A, nhưng Lê Quyền đứng bên cạnh có chút biến sắc, không giấu giếm nói:

"Tiếng gào thét đó biểu hiện sự sợ hãi. Nó rất sợ ngươi. Ta chưa từng gặp ai có thể khiến vệ binh phản ứng như vậy, kể cả cải tạo chiến sĩ."

Đổng A nghe vậy cũng tò mò, tự hỏi vì sao nó lại sợ mình. Sau một hồi suy nghĩ, nói:

"Có lẽ do ta mạnh hơn cải tạo chiến sĩ một chút."

Đổng A kích hoạt trạng thái quan sát, bóng mờ trong đầu hiện lên. Nó nhạt hơn so với bình thường, nhưng không nhạt như con ở Trại Thiên Thủy.

Lê Quyền giải thích:

"Mùi sữa là tác nhân chính gây nhiễu zombie. Trước khi zombie vây thành, nó tỏa ra mùi tanh nồng một thời gian. Sau khi ta trấn an, mùi tanh biến mất, chỉ còn lại mùi sữa nhẹ. Tuy nhiên, không biết nguyên nhân vì sao, hiệu quả che lấp vẫn không có."

Đổng A khẽ khàng hít hà, cau mày nói thầm:

"Mùi tanh nồng vẫn còn đây, chỉ là người thường không ngửi được. Mùi đang nồng dần lên... Phải chăng là do nó sợ hãi ta?"



Hắn không chia sẻ điều này với ai, chỉ giả vờ bị tiếng thét làm phiền và kiếm cớ rời đi.

Lê Quyền nhìn theo Đổng A, nghi hoặc hỏi:

"Ta đã đo biến động nồng độ mùi trong không khí nhưng không thấy gì bất thường?"

Đổng A nghe vậy không phản bác, chỉ lẩm bẩm:

"Có khi nào máy hỏng rồi?"

Ngay sau khi hau người rời đi, vệ binh liền yên tĩnh trở lại.

"..."

Ngày hôm sau, Đổng A bước vào một căn hầm rộng lớn. Bên trong căn hầm được bài trí đơn giản với ba mươi chiếc giường và một số thiết bị, chủ yếu là thiết bị y tế thông thường. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ những chiếc đèn huỳnh quang trên cao khiến cho bầu không khí căng thẳng và u ám.

Lê Quyền tiến đến một chiếc tủ đông đặt ở góc phòng, cẩn thận mở cửa và lấy ra một vali bạch kim nhỏ.

Vali được mở ra, bên trong là năm bình thuốc gốc màu trắng đục. Đổng A nhìn những bình thuốc đó với ánh mắt tò mò. Hắn tưởng rằng sẽ cần sử dụng toàn bộ số thuốc này cho ba mươi người, nhưng Lê Quyền giải thích rằng chỉ cần một nửa bình là đủ cho tất cả mọi người. Thuốc được pha loãng với nước cất theo một tỷ lệ nhất định trước khi truyền vào cơ thể.



Quá trình truyền dịch diễn ra chậm rãi. Có hai y tá khác cẩn thận thao tác, đôi lúc Đổng A cũng sẽ giúp một tay, đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Ba mươi chiến sĩ, bao gồm cả Lê Quyền, nằm trên giường với tâm trạng lo lắng nhưng đầy quyết tâm. Họ hiểu rằng đây là lựa chọn duy nhất để bảo vệ bản thân và gia đình trước hiểm họa sắp tới.

Trước khi bắt đầu, Lê Quyền đã dành thời gian để giải thích kỹ lưỡng về quá trình truyền dịch và những rủi ro tiềm ẩn. Mọi người đều đồng ý tham gia với tinh thần tự nguyện. Không ai ép buộc ai, nhưng họ đều hiểu rằng nếu không trở thành cải tạo chiến sĩ, họ sẽ khó có thể sống sót trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Căn hầm chìm trong im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của các chiến sĩ. Ánh mắt họ đan xen giữa lo lắng và hy vọng, còn xen lẫn một chút buồn bã. Giữa sức mạnh và tuổi thọ, họ buộc phải làm ra lựa chọn sau cùng.

Thời gian trôi rất nhanh, vài tiếng đồng hồ, quá trình truyền dịch hoàn tất. Các chiến sĩ vẫn nằm tại phòng y tế để theo dõi tình hình. Đổng A nhìn họ với ánh mắt trân trọng. Anh biết rằng họ đã đặt cược cả cuộc đời mình vào hy vọng mong manh này.

Mặc dù tai hại nhiều, nhưng sinh học cải tạo chiến sĩ mang lại lợi ích không nhỏ. Mà có nhiều người muốn cũng không có cơ hội đạt đến, trong đó:

Hồi phục nhanh: Vết thương do dao cắt khó gây nguy hiểm.

Khả năng miễn dịch cao, có thể sống sót nếu được xử lý kịp thời sau khi bị zombie cắn.

Sức mạnh và tốc độ phi thường: Gấp 3-4 lần người thường, cùng với sức bền đáng kinh ngạc.

Giác quan tăng cường: Tai thính, mắt tinh, có thể nhìn trong bóng tối, đánh hơi được mùi.

Hiệu quả chiến đấu:Kết hợp sinh học cải tạo với v·ũ k·hí phù hợp sẽ tạo ra sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Lính tinh nhuệ, hoặc người biến dị trang bị v·ũ k·hí tương đương sẽ khó có thể chống lại.

"..."

Khi được tiêm thuốc, người bệnh chìm vào hôn mê. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là biểu cảm trên khuôn mặt họ lại vô cùng sống động, thể hiện nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau như đau khổ, vui vẻ, mê man,...

Hầm y tế chìm trong im lặng, chỉ có tiếng t·hở m·áy đều đều và tiếng rên rỉ khe khẽ của những người đang hôn mê. Đổng A liên tục di chuyển từ giường bệnh này sang giường bệnh khác, quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt họ, đối với chuyện này cảm thấy hết sức hứng thú.

Hắn quan sát hết thảy, được mở mang không ít kiến thức mới. May mắn tình trạng của Lê Quyền tạm thời xem như ổn định.

Đổng A đã từng hỏi nguồn gốc của thuốc gốc, nhưng không đạt được câu trả lời xác đáng nào. Thuốc gốc chỉ có một loại duy nhất. Lô thuốc này là do phòng nghiên cứu thủ đô cung cấp để viện BSA nghiên cứu, bây giờ còn sót lại. Phải có một nơi nào đó đang sản xuất thứ này, hoặc có cách khác để trở thành cải tạo chiến sĩ, nếu không sinh học cải tạo chiến sĩ ngoài kia sẽ không nhiều như vậy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.