Lê Quyền chỉ biết một số thành phần pha chế không quan trọng, muốn hiểu sâu hơn, e rằng chỉ có giáo sư của hắn mới nắm rõ.
Ba ngày liên tục, Đổng A không rời khỏi hầm y tế. Người thất bại liên tục được khiêng ra ngoài, tử trạng không giống nhau. Có người như bị hút khô mà c·hết, có người phát phì lên, có người tay chân hoại tử đen như than chì...
Đổng A thầm nghĩ: "Xem ra muốn có siêu sức mạnh cũng không phải chuyện dễ dàng."
Quá trình biến đổi thường tốn khoảng ba đến năm ngày. Nếu nhân loại vượt qua được ba ngày đầu tiên, tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên nhiều lần.
Rạng sáng ngày thứ tư, Lê Quyền cuối cùng tỉnh lại từ hôn mê. Sau chuyến đi một vòng quỷ môn quan, hắn đã thu được sức mạnh mới.
Ngồi trên giường bệnh, Lê Quyền nắm chặt tay thành quyền, vận sức một chút. Sức lực từ từ tăng cường, hắn cảm nhận được sự cường đại. Cảnh vật xung quanh vốn mơ hồ giờ trở nên rõ ràng, những tạp âm trước kia không nghe thấy cũng lọt vào tai.
Dù chứng kiến nhiều hiện tượng kỳ diệu, Lê Quyền vẫn không vui nổi. Hắn chìm vào suy tư: "Bản thân và đồng đội sau khi có được sức mạnh liệu có chống chọi được cám dỗ, không đi ăn người? Nếu không giữ được bản tâm, liệu tương lai trong đội ngũ này có mấy người sẽ đối đầu với mình?"
Đổng A đã sớm chú ý đến Lê Quyền. Thấy hắn biến đổi thành công, tiến đến chúc mừng:
“Ngươi thật là may mắn! Chúc mừng ngươi tân sinh!”
Lê Quyền gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn, nhìn Đổng A cười khổ:
"Đau đớn khủng kh·iếp, tâm trí lạc lối kinh khủng, không hiểu sao ta có thể thoát ra. Vô gian địa ngục trong truyền thuyết chắc cũng chỉ như vậy."
Đổng A ghi nhớ lời đó, vừa định hỏi chuyện, Lê Quyền đã nhìn quanh và hỏi:
"Chỉ còn lại 5 người sao?"
Đổng A: "Không, tính cả ngươi là 12 người. 6 người khác thức tỉnh sớm hơn đã di chuyển đến phòng khác nghỉ ngơi."
Lê Quyền đứng dậy, dạo quanh các giường và đưa ra kết luận:
"Nhìn tình trạng, những người còn lại sẽ thành công. 12 người so với dự đoán tốt hơn rất nhiều. Thật là ông trời phù hộ. Thường thì tỷ lệ thành công chỉ là 1 đến 2 phần mười."
Tỷ lệ thất bại 2/3 là không nhỏ. Nghe nhận xét, Đổng A mới biết thành công 1/3 đã là cao. Hắn âm thầm lẩm bẩm:
“Đối với lĩnh vực nghiên cứu sinh học, mạng sống không đáng tiền như thế hay sao? Các ngươi có phải đã đi vào lối rẽ hay không?”
Đến tối ngày hôm ấy, 5 người còn lại đều tỉnh. Người cuối cùng là một nữ chiến sĩ. Vừa ngồi dậy, nàng đã bịt tai kêu thảm thiết. Máu rỉ ra từ hai lỗ tai. Đổng A đã quen thuộc với cảnh tượng này. Nữ chiến sĩ kêu thảm không phải vì đau đớn mà do âm thanh quá lớn ập vào đầu óc. Não bộ của cô gái chưa thích nghi và xử lý kịp thông tin kịp thời, nên mới biểu hiện như vậy. May mắn là họ đang ở dưới hầm khá yên ắng, không có nhiều tạp âm.
Lê Quyền phản ứng nhanh nhạy. Hắn ra hiệu cho mọi người không được cử động, thậm chí cả tiếng thở cũng phải điều chỉnh. Sau đó, hắn chạy đến cầu giao, cúp điện để máy móc ngừng hoạt động, giảm bớt tiếng ồn.
Hắn chạy lại giường, dùng giọng thều thào xoa dịu nữ chiến sĩ. Nàng đã ngừng kêu thảm nhưng vẫn bịt tai và nhắm chặt mắt. Khi nghe tiếng chỉ huy, hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Đổng A đứng một bên vốn định đứng xem, nhưng thấy cảnh tượng này quá chướng mắt, tiến lên ra hiệu cho Lê Quyền ngậm miệng. Sau đó, hắn dùng kinh nghiệm của mình hướng dẫn nữ chiến sĩ cách khống chế thính giác quá n·hạy c·ảm.
Với sự hướng dẫn của Đổng A, sắc mặt nữ chiến sĩ dần tốt hơn. Mất khoảng một tiếng, nàng mới có thể kiểm soát được thính giác của mình, sắc mặt cũng dần dịu lại.
Để lại cô gái trong phòng tiếp tục rèn luyện khả năng kiểm soát thính giác, Đổng A cùng Lê Quyền bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng y tế, Đổng A đã lên tiếng:
"Thính giác của cô ấy mạnh hơn hẳn so với những chiến sĩ cải tạo khác."
Lê Quyền cũng muốn hỏi gì đó, nhưng thấy Đổng A nói trước nên chỉ đành tiếp lời:
"Đúng vậy! Không ngờ trong đội ngũ của chúng ta lại có người được tăng cường đặc biệt như vậy. Không biết nên mừng hay nên đáng thương cho nàng ấy nữa."
Đổng A tò mò hỏi: "Tăng cường đặc biệt là sao? Ngươi có thể giải thích rõ hơn được không?"
Lê Quyền nhìn Đổng A với ánh mắt kỳ quái, sau đó trả lời:
"Nhiều lúc ta cảm thấy ngươi rất mâu thuẫn, đôi lúc ngươi biết rất nhiều bí văn, đôi lúc với mấy cái cơ bản lại không biết gì."
Hắn nói tiếp: "Có một số trường hợp đặc biệt, chiến sĩ cải tạo sẽ được tăng cường một năng lực nào đó mạnh mẽ hơn hẳn, ví dụ như sức mạnh, tốc độ, hoặc giác quan.
Tuy nhiên, não bộ con người không phải là cỗ máy thần kỳ, nó không có khả năng xử lý thông tin vô hạn. Do vậy, những chiến sĩ cải tạo có năng lực tăng cường không đồng đều sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.
Lấy ví dụ như trường hợp thính giác tăng cường của nàng kia. Dù tạm thời có thể kiểm soát được năng lực, nhưng không thể duy trì trạng thái đó mãi mãi. Phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài mới có thể kiểm soát.
Ta phải đi tìm một nút bịt tai chống ồn, nàng ấy sẽ phải đeo nó suốt đời, chỉ khi nào chủ động muốn sử dụng năng lực mới có thể tháo ra. Tuy vậy, tiếng ồn vẫn có thể truyền qua nút bịt tai và ảnh hưởng đến cuộc sống. Hy vọng cô ấy sẽ sớm quen với điều này."
Lê Quyền tò mò hỏi:
"Ngươi làm sao biết cách khống chế thính giác? Ngay cả ta cũng không biết."
Đổng A không thể nói thật, đành lấy đại một lý do:
"Cấp trên dạy cho ta."
Lê Quyền nghe vậy cảm thán:
"Cấp trên của ngươi quả là không đơn giản."
Đổng A nhân cơ hội hỏi tiếp:
"Ngươi đã từng gặp ai có nhiều hơn một năng lực tăng cường không?"
Lê Quyền nghe xong lắc đầu:
"Chưa từng gặp!"
"..."
Mấy ngày trôi qua trong hầm, ngoài trời đã đổ mưa phùn lất phất. Mưa trở lại, nhưng zombie không t·ấn c·ông trại. Nước lũ cũng đã rút từ lâu.
Do số người thức tỉnh cao hơn dự đoán, Đổng A không cần ở lại trại Khí Tượng. Lê Quyền dự định sẽ mang theo 8 người rời đi, 3 người còn lại ở lại thủ hộ.
Đổng A vui mừng vì tiết kiệm được thời gian. Việc thủ hộ hoàn tất suôn sẻ, không gặp nguy hiểm gì, hắn lấy cớ mệt mỏi quay về phòng nghỉ ngơi, dự định sẽ rời đi sớm.
Lê Quyền cùng đồng đội dành 2 ngày để làm quen với sức mạnh mới. Sau đó, họ lập tức rời khỏi trại Khí Tượng.
Đổng A đi trễ hơn một ngày do phải tích góp thêm hydro và thức ăn cho chuyến đi xa sắp tới.
Đêm khuya hôm ấy, Đổng A vừa đặt chiếc bật lửa tự chế xuống và định đi ngủ thì bỗng dưng vành tai giật giật. Hắn phác giác có điều gì đó không ổn, vội vàng đến bên giường gọi dậy Sở Tuyết.
Sở Tuyết nhanh chóng tỉnh giấc, trong mắt không có chút mơ màng nào, vẫn thanh minh như vậy. Cả hai đều thành thục lấy v·ũ k·hí, đi đến gần cửa sổ khép hờ rồi nhìn ra ngoài, như đang chờ đợi điều gì.
Trong một căn phòng nằm ở vị trí cao nhất vòng thành số một, nữ cải tạo chiến sĩ có thính giác siêu nhạy đang đeo nút tai và đọc sách. Chỉ có những lúc đêm khuya yên tĩnh như thế này, tiếng ồn giảm bớt, nàng mới có thể tập trung đọc sách. Đứng bên cạnh nàng là một lính an ninh bình thường, tay cầm ống nhòm hồng ngoại quan sát xung quanh.
Đây có vẻ là phòng trực ban của họ. Khi rời đi, Lê Quyền đã dặn dò cẩn thận rằng dù là chiến sĩ cải tạo cũng không được chủ quan, việc canh gác càng không thể lơ là.