Con đường hai người đi qua thật sự nguy hiểm vô cùng.
Không biết vì nguyên nhân gì, càng tiến xa khỏi Đồng Bằng Tây Nam, quái vật xuất hiện ngày càng nhiều, trái ngược với sự vắng bóng hoàn toàn ở khu vực đồng bằng.
Đến trước một vực sâu khác, không còn đường, chiếc xe điện liền không thể sử dụng được nữa.
Hai người buộc phải cõng theo balo siêu trọng tiếp tục di chuyển bằng đường bộ. Vực sâu này tuy nhỏ nhưng lại kéo dài bất tận.
Cặp đôi đành chọn cách xuống một đoạn và tìm lối vượt bằng cách leo qua vách đá.
Tại một nơi khá hẹp giữa hai vách đá, Đổng A nhanh tay buộc dây cáp vào người, đầu dây còn lại do Sở Tuyết giữ chặt.
Đổng A như vận động viên điền kinh, lấy đà một đoạn, bức tốc, nhẹ nhàng nhảy vọt qua vách đá rộng 20 mét.
Sau đó, hắn cố định dây cáp cẩn thận và vận chuyển hành lý qua trước.
Cuối cùng, Sở Tuyết cũng thực hiện thao tác tương tự để vượt qua.
Hai bóng người nhỏ bé, mang theo balo to lớn, len lỏi qua từng khe đá, nặng trĩu tiến lên mặt đất.
Theo từng bước chân nhấp nhô đều đều, dần dần hai thân ảnh bé nhỏ biến mất giữa những núi đồi trùng điệp.
Càng đi về phía bắc hoang hóa càng nặng, trên trong gió còn mang theo mùi cát nóng hổi quen thuộc.
Ngày thường gặp phải quái vật Đổng A không có xuất thủ, chúng đều bị Sở Tuyết dùng để luyện tay.
Chiến lợi phẩm thu lại, nếu đến được vùng rừng rậm sẽ có tác dụng lớn.
Tối đến cắm trại, cả hai không có đốt lửa mà dùng bếp điện để đun nấu, ăn xong cặp đôi ngồi trên mỏm đá ngắm bầu trời đầy sao.
Sở Tuyết lấy ra một cái Kalimba ngồi xuống tập bấm.
Đi lại đường dài, trong lúc nghỉ ngơi nàng cũng không thể như Đổng A ngồi nhìn bầu trời, nhìn quên cả trời đất, tập chơi kalimba giải trí là một lựa chọn không tồi.
Cây đàn chính là món quà được gói trong giấy tạp chí cũ mà Liên đã tặng lúc chia tay.
Cải tạo chiến sĩ, phản ứng thần kinh nhanh nhạy, học đàn không tính khó khăn, giai điệu ban đầu có chút trúc trắc, sau đó càng lúc càng trở nên du dương.
Tiếng đàn không quá lớn không sợ thu hút quái vật.
Chẳng khó hiểu khi Sở Tuyết, một người mạnh mẽ háo thắng lại có thể kiên nhẫn ngồi đấy bấm đàn, tiếng đàn kalimba nhẹ nhàng, êm dịu và thư thả, đó là sự giải trí tốt nhất mà những người thường xuyên hành tẩu trong nguy hiểm, thần kinh luôn luôn căng cứng cần tới.
Nơi đây đang bị cực nhiệt tàn phá, buổi tối không hề lạnh lẽo, gió nóng khô khốc thổi qua da thịt.
Người bình thường ở trong tình cảnh này sẽ cảm thấy nóng rát, nhưng đương nhiên không ảnh hưởng tới “cải tạo chiến sĩ” chút nào.
Nhờ tiếng đàn của Sở Tuyết, Đổng A còn cảm thấy có chút dễ chịu.
Đường đi dài thì có dài, cũng gặp phải nhiều quái vật, nhưng hầu hết đều không phải là đối thủ, cứ thế hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Nhiều lắm thành quen, cặp đôi liền tận dụng thời gian bên nhau tận hưởng khoảnh khắc bình yên.
Đổng A ngồi nghe Sở Tuyết trúc trắc bấm đàn, không cần nắm tay hay ôm nhau, vẫn có thể cảm nhận được sự kết nối giữa hai tâm hồn.
Cả hai hít thở lấy không khí khô nóng đầy mùi mặn mòi của đất cát, không thể nào ảnh hưởng tới bầu không khí đặc biệt này.
Hắn có chút buồn cười thầm nghĩ:
“Không nghĩ tới có một ngày lại cùng người mình yêu “đi phượt” trong tận thế. Một mục tiêu nhân sinh của ta bất giác đã hoàn thành rồi ư?”
“...Tinh hà lấp lánh, khúc nhạc tiêu yên”
Tiếng du dương, xua tan bao muộn phiền
Ta ở bên nhau, gần gũi an nhiên
Tâm hồn hòa quyện, tình nồng triền miên…”
'Thả lòng mình vào không gian và giai điệu, cũng không cần phải trò chuyện, cứ như cả hai đã hiểu nhau qua từng cử chỉ.
Đây có được coi là chân thành hay không? Hạnh phúc có đôi lúc không cần phải diễn đạt bằng lời, mà cảm nhận qua sự hiện diện của đối phương.
Khoảnh khắc ấy không cần phải quá lãng mạn hay cầu kỳ, nhưng nó lại là điều mà cả hai luôn mong muốn giữ mãi trong tim. Giữa sự thanh thản, cảm nhận được tình cảm nồng nàn như hương hoa thoang thoảng mà đắm say.'
Nắm giữ siêu sức mạnh, để con người ta bất tri bất giác đối đãi với sự vật khác một cách rất thô lỗ, cả trong lời nói lẫn hành động. Chìm vào lời nhạc để tâm hồn trữ tình một ít, sẽ giúp hai "siêu nhân loại" tìm lại bản thân mình, giảm bớt sát khí và sự tàn bạo đang không ngừng gặm nhấm tâm trí.
"............."
Vài ngày trôi qua sau khoảnh khắc bình yên bên nhau, Đổng A và Sở Tuyết buộc phải trở lại với thực tại đầy khắc nghiệt.
Giữ trong tim những phút giây lãng mạn ngắn ngủi, tiếp tục hành trình gian nan của mình.
Cặp đôi đã đi được một quãng đường dài, băng qua những khu vực hoang vu. Lúc băng qua một đoạn đồng bằng, cả hai cuối cùng phải đối mặt với "đối thủ nặng ký" - một bầy gồm năm con thằn lằn bay khổng lồ hung tợn và khát máu.
Hai con người với balo siêu trọng là một một tiêu hết sức bắt mắt. Đổng A là người sống ở gần căn cứ Z, quái vật bay được định kỳ thanh lý, trên cơ bản chưa bao giờ đối mặt với loại quái có cánh đó. Đây cũng là lần đầu tiên đụng độ, tuy vậy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
Sở Tuyết liền lấy ra súng bắn tỉa cấp tốc lên đạn ngắm bắn, Đổng A thì lấy ra thương phục hợp buộc dây cáp vào chuôi thương, chuẩn bị biến mình thành súng phóng lao di động.
Sau khi độ chế cung và mũi tên, mặc dù lực sát thương không tồi nhưng nó quá nặng và cồng kềnh, vì vậy không có mang theo, chỉ mang v·ũ k·hí tối ưu nhất để giảm trọng lượng.
Đổng A đương nhiên sẽ là người phân công chiến đấu, nói:
“Anh lo con lớn nhất, em ngăn chặn 4 con nhỏ hơn.”
Sở Tuyết gật đầu đồng ý.
Kế hoạch rõ ràng, nàng liền nâng lên súng, bắt đầu từ con nhỏ nhất mà bắn.
Uy lực súng bắn tỉa không thể coi thường, con nhỏ nhất chưa biết được súng lợi hại, dưới bụng liền toác hoác ra một cái động rộng lớn.
Con đầu đàn thấy thế liền bay qua che chở, đạn súng bắn tỉa như cũ găm sâu vào da thịt nhưng hình thể nó quá lớn, tạm thời không gây được uy h·iếp.
Đổng A tận dụng cơ hội, mũi thương trong tay đã chuẩn bị sẵn từ lâu, ngắm vào một lỗ đạn trên thân con đầu đàn, phóng mạnh.
Thương phục hợp rời khỏi tay, mang theo tiếng rít chói tai tinh chuẩn cắm sâu vào da thịt.
Thằn lằn bay kêu đau một tiếng, muốn bay lên cao dứt ra mũi thương, nhưng lại bị dây cáp níu giữ trong khoảnh khắc.
Hành động bản năng này đúng ý Đổng A, hắn nhanh chóng giật mạnh dây cáp.
Mũi thương phục bên trong cơ thể con quái “ùng” một tiếng bạo nổ, đem thân hình con đầu đàn tạc thành một đám huyết vũ, từ trên trời rơi xuống.
Bốn con còn lại thét lên một tiếng sợ hãi, không còn dám lượn vòng tìm cơ hội lao xuống nữa, mà thay đổi góc độ, muốn bay trốn đi.
Sở Tuyết cũng không phải ngồi không, nàng ngắm bắn đã lâu, một viên đạn chính xác xuyên qua cái cổ to dài của một con trong số đó, viên đạn gia tốc cực lớn, đem cổ dài của nó xoáy đứt, c·hết thẳng cẳng.
Sau đó nàng nâng chuyển nòng, ngắm vào con bé nhất đã b·ị t·hương đang bay chậm hơn kia, "bùm" một tiếng, bắn gãy một cánh rơi xuống đất.
Đổng A chờ đợi đã lâu, rút ra quân đao - (chiến lợi phẩm từ đám cải tạo chiến sĩ t·ấn c·ông trại Khí Tượng)chạy đến gần, sau vài động tác né tránh liền đem đầu con quái chém xuống.