Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 124: Đại tiệc



Chương 124: Đại tiệc

Đổng A cuộn dây cáp lại, cất cán thương phục hợp vào vỏ, đồng thời thay thế mũi thương mới. Sở Tuyết cũng dọn dẹp chiến trường, nhặt nhạnh những vỏ đạn vương vãi. Sau trận chiến cam go với năm con thằn lằn bay, họ đã tiêu diệt được ba con, buộc hai con còn lại phải tháo chạy. Thành quả thu được khá ấn tượng, nhưng tình cảnh tiếp sau đó để cả hai khắc sâu được quái vật bay quá khó chơi.

Hai con thằn lằn chạy thoát không những không chịu buông tha mà còn "hô bằng gọi hữu". Một đàn quái vật bay hùng hậu gồm 14 con, trong đó có con đầu đàn to gấp ba lần những con khác, ập đến t·ruy s·át hai người không ngừng nghỉ.

Đổng A và Sở Tuyết cũng là phần tử hiếu chiến, đương nhiên không thể cứ mãi cắm mặt chạy trốn, thế là một đường truy đuổi phản kích, lũ thằn lằn bị diệt đi hơn phân nửa mà không thể tổn thương 2 nhân loại nhỏ bé mảy may.

Con thằn lằn đầu đàn hung hãn lao xuống định cắp Sở Tuyết đi. Đổng A nhanh trí tóm lấy một chân trảo. Tuy nhiên, con quái quá khỏe, tính cả trọng lượng của balo siêu trọng và cơ thể, Đổng A vẫn không thể nào triệt để kéo xuống đất mà bị nó nhấc bổng lên không trung. Gió từ đôi cánh khổng lồ của quái vật quật mạnh khiến bụi mù bay mù mịt.

Sở Tuyết đang bận chiến đấu với những con thằn lằn khác, không thể hỗ trợ Đổng A ngay lập tức.

Con thằn lằn đầu đàn toan dùng chiếc mỏ nhọn mổ vào đầu Đổng A. Đòn t·ấn c·ông nhanh và mạnh đến kinh người. Hiểu rằng mình không thể chống đỡ, Đổng A buộc phải buông tay trái ra để né tránh. Tuy nhiên, hắn không quên tặng cho con quái một nhát dao, chặt đứt một bên chân của nó.

Lực đạo được sử dụng mạnh tới nỗi, quân đao đã biến dạng một phần. Chiến lợi phẩm là tinh phẩm của Cứu Thế Thành, lúc trước đánh với Sở Tuyết cả buổi không có làm sao, lại hỏng như vậy, đủ thấy xương chân của quái vật cứng đến khó tin.

Đánh nhau một đường, hai người Đổng A bị chúng truy đuổi có chút hụt hơi, nhưng thành quả không tệ, c·hết, b·ị t·hương một đống lại cộng thêm con đầu đàn suýt c·hết, từ đó quái vật bay không dám sà xuống t·ấn c·ông nữa, chúng thét lên một tiếng rung trời, rồi mới xám xịt rời đi.

Đổng A nhìn lấy lũ thằn lằn bay đi, không nhịn được dưa lên ngón giữa, mắng thầm:



“Thấy đối thủ khó chơi biết điều rút sớm đi chứ, cứ dây dưa không ngừng.”

Sau đó hắn hướng Sở Tuyết hỏi:

"Còn bao nhiêu viên đạn sniper nữa?"

Sở Tuyết kiểm tra một chút nói:

"Còn 27 viên thôi, phí đạn quá!"

Đổng A thở dốc một chặp, lấy lại hơi nói tiếp:

"Mang balo siêu trọng chạy nhảy thế này đúng là t·ra t·ấn mà! Lâu rồi mới mệt mỏi đến thế này."

Sở Tuyết cũng tham lam hít thở, hai má nàng đỏ lừ lừ:

"Lần sau gặp quái vật bay, tốt nhất tiêu diệt sạch sẽ, không thì sớm muộn cũng bị chúng mài c·hết. Nhanh lên tìm chỗ ẩn núp đi. Nếu chúng quay lại, chúng ta sẽ nguy hiểm đấy."



"…"

Đổng A nhặt lấy chiếc chân gãy của con thằn lằn bay, ngẫm ngợi một chút. Vật liệu nhẹ và cứng đến kinh ngạc này quả là một chiến lợi phẩm không tồi.

Lưỡi dao của quân đao đã bị biến dạng sau trận chiến, không thể sử dụng được nữa. Đổng A đành mượn dao của Sở Tuyết, cẩn thận gọt sạch phần thịt trên chiếc chân thằn lằn, rồi xịt thuốc khử mùi rồi treo nó lên balo siêu trọng.

Sau khi bổ sung nước cho cơ thể đang kiệt sức, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Họ đi trong khoảng một tuần, băng qua vùng hoang vu cằn cỗi, hoàn toàn thoát khỏi khu vực Đồng Bằng Tây Nam. Số lượng zombie giảm đi đáng kể, thay vào đó là sự xuất hiện dày đặc của quái vật. Đổng A buộc phải giảm tốc độ di chuyển để đảm bảo an toàn.

Vượt qua một chặng đường dài, những ngọn núi hùng vĩ dần hiện ra trước mắt. Khu vực này ít nứt nẻ hơn, dù mặt đất đã bị phong hóa nặng nề, tuyến đường tỉnh lộ số 213 vẫn còn sót lại. Cả hai cẩn thận di chuyển theo con đường nhựa nứt nẻ, sau vài ngày, họ cuối cùng cũng phát hiện ra dấu hiệu của người sống sót tại một thị trấn hoang tàn ven đường.

Đoàn người này có cách tổ chức tương tự như nhóm của Đình Trung mà Đổng A từng gặp trước đây. Bọn họ dừng chân tại phía bắc thị trấn, Đổng A thì ẩn núp trong một căn nhà ở phía tây. Đám người không hề biết có hai người đang âm thầm quan sát.

Ngồi trên sân thượng, Đổng A sử dụng thị giác siêu phàm để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh. Nhìn từ cử chỉ và hành động, có vẻ như những người đó đang rất vội vã, như thể đang chạy trốn khỏi điều gì đó.

Họ vội vã thu dọn hành lý, chất lên xe, nhanh chóng khởi hành về hướng tây nam. Đổng A quan sát, lắc đầu thầm nghĩ:



"Đây là đang tự tìm đến c·ái c·hết. Hướng tây nam chính là con đường mà hai người mình đã đi qua. Không có đường, xe ô tô sẽ không thể sử dụng được lâu nữa. Quái vật ở đó nhiều vô kể. Nếu gặp phải quái vật bay thì thực 'thập tử vô sinh'."

Đổng A không có ý định tiếp xúc với bọn họ. Dù sao hành trang cả hai đem theo vẫn còn đầy không cần mạo hiểm tiếp tế vật tư.

Hắn cũng không muốn lên tiếng cảnh báo những người xa lạ kia. Sau những bài học xương máu, Đổng A đã cẩn trọng hơn nhiều. Trong thế giới hoang dã, bên mình chỉ có hai người, tốt nhất nên tránh tiếp xúc với những người lạ mặt. Việc tiếp xúc đột ngột có thể dẫn đến những nguy hiểm khôn lường cho cả song phương.

Đúng như dự đoán của Đổng A, sự việc nguy hiểm nhanh chóng xảy ra. Khi đoàn người khoảng 30 người đó vừa rời khỏi thị trấn, họ đã bị một đoàn xe từ hướng đông tiến tới chặn đường.

Trên xe bước xuống không phải con người, mà là 120 con quái vật hình người. Chúng không mặc quần áo, trên thân có vảy giáp màu xanh lục của bò sát. Kỳ lạ thay, chúng mang theo balo và súng liên thanh MMG của q·uân đ·ội.

Cách thức hoạt động nhóm thuần thục thế kia, rõ ràng đã được huấn luyện bài bản.

Đổng A nhìn lấy hết thảy, cảm thán quyết định không tiếp xúc của mình thật quá chính xác. Nếu đụng độ với hơn 100 tên da xanh, người không ra người, quái không ra quái, còn có v·ũ k·hí nóng kia thực rất nguy hiểm.

Những người trong đoàn xe cố gắng chống trả, nhưng nỗ lực của họ hoàn toàn vô nghĩa. Những kẻ cứng đầu nhất đã phải bỏ mạng trước tiên, còn những người đầu hàng, quỳ gối ôm đầu van xin tha mạng, cũng không được tha thứ. Bọn quái vật tàn nhẫn s·át h·ại tất cả họ.

Đổng A và Sở Tuyết vô cùng hoảng hốt trước hành động man rợ của lũ quái da xanh. Bọn chúng tiết kiệm đạn, dùng những phương thức dã man để xử tử tù binh, không cho một ai sống sót.

Sau khi tàn sát xong, bộ mặt dã thú càng lộ rõ. Chúng vứt bỏ v·ũ k·hí, không đi bằng hai chân nữa mà cúi người xuống, dùng bốn chân di chuyển như những con thú hoang, và bắt đầu "thưởng thức" bữa tiệc buffet kinh hoàng. Nạn nhân của chúng bao gồm cả phụ nữ, trẻ em và người già.

Đổng A vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, quan sát toàn bộ sự việc. Sở Tuyết thì không thể nào nhìn nổi cảnh tượng tàn khốc đó nữa, hai tay siết chặt thành nắm đấm, mắt nhắm nghiền rúc vào lòng Đổng A, cả người đang run rẩy vì phẫn nộ. Nàng không sợ hãi lũ quái vật, ngược lại, đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ và mong muốn trả thù đang dâng trào.

Sắc mặt của Đổng A cực kỳ âm trầm, theo dõi diễn biến từ sáng đến trưa, nhìn lũ quái vật thỏa sức ăn uống cho đến khi bụng chúng no căng. Sau đó, chúng nhặt súng lên, trèo lên xe rời đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.