Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 125: Da xanh



Chương 125: Da xanh

Sở Tuyết run rẩy hỏi, giọng nức nở:

"Chúng là thứ gì? Người hay quái vật?"

Đổng A thở dài:

"Có lẽ trước đây là người. Em có thấy gì quen thuộc không? Nhìn họ, anh lại nhớ đến bọn quái vật ở căn cứ S."

Sở Tuyết gật đầu:

"Rất giống! Nhưng trông giống người hơn."

Đổng A cau mày:

”Chẳng thà nhìn lấy quái vật điên cuồng săn bắt con người, cạnh tranh sinh tồn không gì đáng chê trách. Không hiểu vì sao khi nhìn nhân loại lại đi mở tiệc ăn nhân loại, nó khiến anh uất ức quá!”

Sở Tuyết: “Em thật muốn sống mái với đám súc sinh đó!”

Đổng A:" Anh cũng thế! Nhưng chúng ta không phải siêu anh hùng, cũng không thể cứu vớt cả thế giới. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu có thời gian chuẩn bị, có lẽ anh đã làm được gì đó. Nhưng giờ đây, đã muộn...mọi thứ đã vượt quá tầm tay của chúng ta."

Sở Tuyết cúi đầu, vẻ mặt buồn bã:

"Vậy chúng ta cứ để mặc cho bọn súc vật kia tha hồ tàn phá sao?"



Đổng A nhìn Sở Tuyết, ánh mắt đầy lo lắng:

"Em đừng kích động. Bọn chúng quá đông, lại thông minh lại hung hãn. Chúng biết lái xe, sử dụng v·ũ k·hí, thậm chí còn mang theo cả balo chuyên dụng. Chắc chắn là sản phẩm thí nghiệm hoặc được đào tạo bởi tổ chức tà giáo nào đó.

Chúng ta không biết gì về năng lực, v·ũ k·hí của đối thủ, cũng không có bất kỳ thông tin tình báo nào. Việc t·ấn c·ông liều lĩnh sẽ rất nguy hiểm, có thể m·ất m·ạng bất cứ lúc nào."

Sở Tuyết ngước nhìn lên, ánh mắt đầy quyết tâm:

"Nhưng đây đã gần căn cứ Long Tuyền rồi. Sao họ không đến giải cứu mọi người? Những người dân vô tội kia thật đáng thương! Ít nhất, em cũng muốn chôn cất họ tử tế."

Đổng A nhìn những t·hi t·hể rách nát, gật đầu đồng ý:

“Nên như vậy! Bây giờ đã tận thế, cảnh tượng như vậy hẳn xảy ra hằng ngày đi. Định nghĩa lương thiện phải sử dụng linh hoạt, nếu không sẽ rất đau khổ. Các căn cứ lớn nước rất sâu, đừng trông chờ gì ở bọn họ, em phải kiên cường lên, dựa vào chính bản thân thôi.”

Sở Tuyết siết chặt tay Đổng A, gật đầu:

"Em hiểu rồi."

Nàng cảm thán tiếp:

"Mới 4 năm thôi mà! Thế giới đã biến thành cái dạng gì chứ? Em tưởng mình đã quen với cuộc sống mới rồi, nhưng hóa ra không phải. Những gì em trải qua liên tục vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân. Những giá trị đạo đức mà em được học từ nhỏ, em không thể nào vứt bỏ được..."

Đổng A nghe vậy, thở dài:



"Em muốn làm gì thì cứ làm. Miễn vui là được. Em muốn trở thành người như thế nào, anh luôn ủng hộ hết mình."

Sở Tuyết nhìn Đổng A, mỉm cười dịu dàng:

"Em cũng vậy, anh sẽ luôn ủng hộ anh."

Đổng A gật đầu:

"Nhưng hành động vội vàng lúc này là không nên. Chúng ta nên đợi thêm một chút, anh sẽ đi do thám xem bọn quái vật đó còn ở gần đây hay không. Sau đó, mình sẽ chôn cất họ tử tế."

"..."

Đêm khuya, trời tối như mực, hai bóng người lén lút di chuyển đến một khu đất trống. Họ hì hục đào bới, rồi nhẹ nhàng đặt những t·hi t·hể đã bị quái vật gặm nát vào hố, vội vã lấp đất thành một nấm mộ. Không có bia mộ, cũng không có lời tiễn biệt nào. Đổng A nhìn những nấm đất mới vun cao, lòng trĩu nặng. Hắn không biết nên viết gì lên tấm bia, có lẽ cũng chẳng còn ai đến viếng những kẻ xấu số này nữa...

Gió thổi qua, như mang theo tiếng thở dài não nuột. Hai bóng đen đứng lặng hồi lâu, rồi khuất dần vào màn đêm mịt mù.

"...”

Hai người tiếp tục hành trình, nhưng vì e dè đụng độ đám lính da xanh nên tốc độ di chuyển chậm hơn nhiều. Đổng A buộc phải điều chỉnh lộ trình, tránh xa những con đường lớn và đi theo những con đường nhỏ, gồ ghề hơn.

Sau một tuần di chuyển, màu xanh của cây cối xuất hiện dày đặc, nhưng lại hoàn toàn vắng lặng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, tạo nên bầu không khí u ám, tĩnh mịch như trong một khu rừng c·hết.

Vượt qua vài lần đi lạc và phải quay lại đường cũ, mất khá nhiều thời gian, cuối cùng hai người cũng lên tới đỉnh một ngọn đồi. Từ đây, họ có thể nhìn thấy tường thành cao hơn 30 mét của căn cứ Long Tuyền sừng sững ở đằng xa. Dù trong tầm mắt siêu rộng, nó có vẻ rất gần, nhưng thực tế khoảng cách từ vị trí Đổng A đang đứng đến căn cứ vẫn còn hơn 7 kilomet nữa.



Cặp đôi không có ý định tiến vào căn cứ Long Tuyền, mà chỉ lấy đó làm điểm tham chiếu, đánh dấu trên bản đồ điện tử rồi tìm đường đến khu rừng rậm.

Bức tường thành cao lớn dần hiện ra trong tầm mắt, rồi lại dần khuất sau những tán cây. Đổng A và Sở Tuyết không vội rời đi ngay, họ còn phải thực hiện lời hứa đến viếng mộ cha mẹ của Lê Quyền.

Nghĩa trang ngoại ô nằm cách khá xa cả căn cứ Long Tuyền và thành phố cùng tên, tạo thành một hình tam giác.

Đổng A không gặp nhiều khó khăn khi đến đây, nhưng lại mất khá nhiều thời gian để tìm đúng bia mộ. Hắn lấy ra một số vật phẩm từ chiếc balo siêu trọng, cẩn thận cúng bái rồi lặng lẽ rời đi.

Trên đường trở về, họ không hề gặp bất kỳ quái vật hay kẻ lang thang nào. Gió thoảng qua khe lá, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng cây cối xào xạc.

Khi đang rời đi, ở một góc khuất khá xa về hướng tây, cả hai vô tình nhìn thấy lũ quái vật da xanh một lần nữa. Chúng đang vác những người sống trên lưng như chiến lợi phẩm. Do địa hình đồi núi và cây cối rậm rạp, lũ quái vật không phát hiện ra Đổng A và Sở Tuyết đang ở gần đó.

Đổng A lập tức bật lên trạng thái quan sát, đội ngũ chỉ có 5 người, tất cả đều khuân vác đồ đạc cồng kềnh, đặc biệt là còn khiên theo cả xác người, mục đích để làm gì, không nói cũng biết.

Đã không gặp thì thôi, hôm nay gặp phải, đám súc sinh, số lượng lại ít như vậy, hắn đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội lao lên tập kích bất ngờ. Buông xuống balo siêu trọng, tăng tốc đón đầu, nấp trong bụi cỏ chờ sẵn, như hổ rình mồi chờ đợi.

Khi lũ quái vật di chuyển vào tầm t·ấn c·ông, Đổng A bật người cao khỏi bụi cỏ như một con châu chấu, rút ngắn khoảng cách một cách nhanh chóng. Hắn vu·ng t·hương đâm xuyên tim một tên da xanh.

Tên quái vật b·ị đ·âm thủng tim nhưng vẫn chưa c·hết hẳn. Nó buông đồ đạc xuống định phản kháng nhưng đã quá muộn. Đổng A rút thương ra khỏi cơ thể tên quái vật, đồng thời lao về phía trước tung một cú đấm mạnh vào đầu nó.

Tên da xanh tuy mạnh hơn người bình thường nhưng vẫn không thể so sánh với Đổng A. Bị đấm trúng một cú chí mạng vào đầu, nó gục ngã tại chỗ.

Bốn tên còn lại ngẩn ngơ trong giây lát, không thể tin được rằng ở vùng "an toàn" này lại có người dám t·ấn c·ông bất ngờ. Chúng vội vàng buông đồ đạc và "chiến lợi phẩm" xuống đất, cầm súng lên định phản kích.

Nếu lũ quái vật không quá bất ngờ mà phản ứng nhanh hơn, có lẽ chúng còn có chút cơ hội nhỏ nhoi. Tuy nhiên, Đổng A là bậc thầy trong việc tận dụng sơ hở của đối phương. Hắn di chuyển với tốc độ phi thường, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục 3 tên quái vật nữa. Hai tên còn lại b·ị b·ắt giữ.

Hai tên quái nhất sống sót bị dọa cho sợ hãi vỡ mật bởi những đòn t·ấn c·ông hung mãnh, liên tục cầu xin tha mạng. Nhìn vào biểu hiện không khác gì con người của quái vật da xanh, Đổng A không nhịn được cau mày.

Sở Tuyết lúc này cũng ung dung từ phía sau xuất hiện. Nàng mai phục ở xa hơn một đoạn đề phòng có cá lọt lưới.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.