Thay vì leo thẳng một mạch, hai người cẩn thận di chuyển từng đoạn ngắn, luồn lách qua những khe đá cao ba trăm mét để tìm lối lên.
Sau một hành trình gian khổ, cặp đôi suýt đối mặt với một con cuốn chiếu khổng lồ, may mắn thay Đổng A đã nhanh chóng làm thịt nó.
Cuối cùng, họ cũng đặt chân lên mặt đất, chính thức bước vào khu rừng nguyên sinh rậm rạp.
Nhờ có điểm tham chiếu, cả hai xác định được hướng đi chính xác rồi bắt đầu hành trình xuyên rừng, vừa đi vừa nghỉ ngơi.
Theo như thông tin chi tiết về địa hình, con đường, sông suối và các điểm dừng chân an toàn, hai người có thể đề phòng nguy hiểm và thuận lợi di chuyển hơn.
So sánh với vùng đồng bằng Tây Nam quen thuộc, khu rừng nguyên sinh này ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Đổng A cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết như dấu vết động vật biến dị, thực vật kỳ lạ và bẫy địa hình, đồng thời đối chiếu với thông tin trong tư liệu và phân tích kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, cả hai vẫn không tránh khỏi những đợt t·ấn c·ông bất ngờ của các loài quái vật, sinh vật biến dị trong rừng.
Hệ thống săn mồi hoàn thiện của những sinh vật này khiến chúng có thể ẩn núp và t·ấn c·ông hiệu quả, lẩn tránh phần nào trạng thái quan sát của Đổng A.
Là người mới đặt chân vào khu rừng rậm, các giác quan của Đổng A chưa hoàn toàn thích nghi, não bộ cũng chưa thu thập đủ dữ liệu, do đó việc bị ăn vài cái thua thiệt là điều khó tránh khỏi.
Nhận thấy khu vực này không có gió, Đổng A quyết định đánh bạo sử dụng Flycam để do thám.
Ban đầu, Flycam mang lại hiệu quả khá tốt, tuy nhiên sau đó lại thu hút sự chú ý của quái vật bay.
May mắn thay, số lượng quái vật không nhiều, cả hai đã nhanh chóng tiêu diệt chúng, tránh được những rắc rối khác.
Sau sự việc này, Đổng A không dám sử dụng Flycam nữa.
Ban đầu, Đổng A cho rằng khu rừng rậm với cây cối tươi tốt sẽ có thời tiết ôn hòa hơn. Tuy nhiên, hắn đã hoàn toàn sai lầm.
Thời tiết nơi đây khắc nghiệt không thua kém gì những nơi khác.
Đặc biệt, càng đi sâu vào rừng, sấm chớp càng xuất hiện dày đặc.
Âm thanh sấm sét như muốn xé toạc cả không gian. Bầu trời lúc ấy thế mà vẫn có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, đủ thấy quỷ dị.
Đổng A buộc phải điều chỉnh độ nhạy thính giác xuống mức bình thường, còn Sở Tuyết phải nhét bông gòn vào tai để tránh bị tiếng sấm sét làm phiền.
Mưa xuất hiện bất chợt mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Nhiều lúc, mưa không chỉ đơn giản là nước rơi từ trên trời xuống mà như thể cả bầu trời bị thủng lỗ, trút nước xuống tạo thành những vũng nước lớn, bất ngờ biến một mảng rừng thành khu rừng ngập nước. Đất bằng nhanh chóng biến thành hồ nước.
Để thoát khỏi những "hồ nước bất chợt" này, cặp đôi buộc phải trèo lên cây, tháo balo siêu trọng xuống và nhún nhảy qua các cành cây như khỉ trước khi kéo balo theo sau.
Thảm thực vật nơi đây cũng ẩn chứa nhiều điều kỳ lạ. Cây cối ở đây có sức sống mãnh liệt hơn hẳn so với bình thường.
Đổng A từng bắt gặp một khu rừng với tán lá xanh um, ướt át ở trên cao nhưng mặt đất bên dưới lại khô cằn, nứt nẻ như sa mạc.
Thật khó hiểu làm sao chúng có thể sinh trưởng tốt đến vậy trong điều kiện khắc nghiệt như thế.
Ngay cả ở những khu vực đất cằn cỗi nhất cũng mọc đầy dây leo xanh mướt, tạo nên khung cảnh vô cùng kỳ ảo và có phần phi thực tế.
Sở Tuyết từng nghi ngờ rằng những loại cây này là giả, được làm từ nhựa tổng hợp.
Tuy nhiên, khi thử hái một cành cây, cặp đôi nhận ra đây là sinh vật sống thật sự.
Điều kỳ lạ là nhựa cây ở đây có đủ mọi màu sắc, khiến chúng càng thêm bí ẩn.
Có lẽ vì đang ở ngoại vi khu rừng rậm nên cả hai không thường xuyên gặp phải thực vật biến dị.
Ngoại trừ một số loại dây leo có gai nhọn hút máu, hầu hết các loài thực vật biến dị ở vùng ngoại vi đều không có khả năng chủ động t·ấn c·ông con người mà chỉ chờ con mồi tự động mắc bẫy. Do đó, mức độ nguy hiểm của chúng cũng không cao.
Đáng chú ý hơn, Đổng A còn để ý tới hầu hết các sinh vật "bình thường" trước đây, đều đã ít nhiều biến dị, không còn gặp phải một sinh vật bình thường nào.
Bọn chúng có hình dáng thiên kỳ bách quái, không biết từ loài vật nào diễn biến thành, hoặc không biết từ kẽ đất nào chui ra, chúng có xấu có đẹp, phần lớn là lành tính, tính công kích không cao, hoặc linh tính mười phần, đoán được đối thủ khó chơi, ẩn tránh đi, do đó tạm thời không tạo nên quá nhiều uy h·iếp.
Chỉ cần không phải thời điểm tập trung cao độ, đề phòng quái vật t·ấn c·ông, như đi trên băng mỏng, Đổng A đã tạ ơn trời đất.
Vùng rừng rậm phía đông không có núi cao, cao nhất chỉ là các ngọn đồi thấp.
Tất cả mặt đất đều bị cây cối mọc v·út lên cao che phủ, dẫn đến không gian phía dưới không được sáng sủa cho lắm.
Phần tăm tối đó là thiên đường của những loài cây có lá rộng khổng lồ, gốc của các loại dây leo biến dị đan chằng chịt vào nhau, dai và chắc chắn không thua dây thép, cùng với những loài côn trùng sặc sỡ.
Đổng A lấy ra quân đao đã được sửa chữa, sử dụng để mở đường, quân đao sắc bén nhưng thực vật khá quái dị, vung chặt khá tốn sức.
Hắn đã so sánh cải tạo chiến sĩ mạnh hơn rất nhiều còn khó khăn đi lại như thế, không biết những người khác làm thế nào để vượt qua.
Sở Tuyết đi sau, cầm đao hỗ trợ mở đường, tay kia cầm khúc xương thằn lằn bay chế thành gậy chống. Đổng A đã mài nhọn một đầu, vừa làm gậy, vừa làm lao khi chiến đấu.
Nửa tháng im lặng thoát khỏi căn cứ Long Tuyền, cả hai tận dụng thời gian nghỉ ngơi để sửa lại gậy xương và đao.
Càng gần mục tiêu, Đổng A càng cẩn trọng, giữ tốc độ ổn định và liên tục cập nhật bản đồ điện tử.
Hắn đi rồi dừng, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không đi sai đường, đến mức có phần chu đáo thái quá.
Lần này mà còn có thể lạc đường nữa, hắn cũng hết chỗ nói, chỉ có thể trách hoang dã quá quỷ dị.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, giữ cho thể trạng tốt nhất. Càng thâm nhập khu rừng, địa hình càng hiểm trở, nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Những điểm an toàn được đánh dấu trên bản đồ dần trở nên vô nghĩa, cho thấy khu rừng cũng đang biến đổi không ngừng.
Một tháng sau, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy dấu vết của con đường nhựa D21 xuyên rừng.
Cây cối mọc um tùm, che khuất con đường, khiến người ta khó mà hình dung nổi những rễ cây kia đã len lỏi qua lớp nhựa đường dày cộm như thế nào.
Dọc theo con đường D21, họ sẽ đến được bến phà sông Soca. Bên kia bờ sông là một thị trấn nhỏ nhưng sầm uất.
Sau t·hảm h·ọa tận thế, giống như mọi nơi khác, zombie bùng phát c·ướp đi sinh mạng của hầu hết cư dân.
Nhưng sau một thời gian ngắn, nơi ấy lại không hề xuất hiện bóng dáng zombie, quái vật hay thực vật biến dị, trở thành một vùng đất quái dị mà không ai dám đặt chân đến.
Thoạt đầu, khu vực xung quanh thị trấn chỉ là nơi trú ẩn tạm bợ sau khi bị quái vật truy đuổi, bất đắc dĩ lắm người sống sót mới phải tiến đến gần.
Tuy nhiên, điều kiện trong rừng ngày một khắc nghiệt, nó dần trở thành điểm dừng chân an toàn như hiện nay. Nhiều người sống sót khác cũng tìm đến đây hội tụ.
Qua đêm trong thị trấn là một ý tưởng tồi. Ban đêm, con người ở lại trong khuôn viên thường bị ảo giác chi phối, dẫn đến những hành động điên rồ.
Do đó, người sống sót chọn cách xây dựng căn cứ ở gần để sinh sống, và chỉ trốn vào khi bị quái vật t·ấn c·ông quá áp đảo.
Vì sao nơi đây lại an toàn đến vậy? Đó vẫn là một bí ẩn.
Người sống sót bận rộn với việc kiếm ăn và sinh tồn nên không có thời gian để tìm hiểu. Họ chỉ cần biết rằng đây là nơi có thể bảo vệ bản thân là đủ.