Càng đi đến gần bến phà, những người sống sót bắt đầu xuất hiện. Họ đi thành từng đoàn nhỏ, ẩn núp dưới tán cây. Trên cơ thể được bôi lên đủ thứ kỳ quặc, linh tinh đến mức khứu giác nhạy bén của Đổng A cũng khó mà nhận ra mùi hương con người từ cơ thể đã được tôi luyện ấy.
Giống như Đổng A, mục đích của mọi người đều là bến phà. Không ai nói chuyện với nhau, mỗi đoàn người đều giữ gìn cảnh giác với người xa lạ. Tất cả đều ăn ý giữ khoảng cách nhất định để tránh xung đột.
Thành phần gồm đủ loại người, có cả thổ dân và người di cư, nhưng điểm chung là đều gầy gò, hốc hác như que củi. Da thịt bị thiêu đốt bởi nắng gió nên trở nên đen sạm, những bó cơ tưởng chừng nhỏ bé lại dị thường săn chắc. Nhìn vào những gói đồ được mang vác sau lưng, ta có thể thấy họ là những người mạnh mẽ.
Có thể sinh tồn ở nơi này được gần 4 năm, không ai là kẻ tầm thường.
Ở rừng rậm có một loại công thức có thể làm cho người ta mạnh mẽ, gọi là biến dị thợ săn. Có thể thông qua một loại thuốc đặc biệt, hấp thu tủy xương của quái vật mà mạnh lên.
Trải qua một lần hòa hợp, cùng cấp độ với biến dị tà giáo
Hai lần hòa hợp cùng cấp độ với cải tạo chiến sĩ, cứ như vậy suy ra,...
Nói là cùng cấp độ vậy thôi chứ các hạng chỉ số thì biến dị thợ săn so ra vẫn yếu kém hơn. Mỗi bên có ưu khuyết điểm riêng, cũng rất khó đem ra so sánh được cái nào càng ưu việt.
Trong tài liệu của căn cứ Z từng có đề cập, đừng nhìn v·ũ k·hí trong tay bọn họ thô sơ, yêu cầu tất cả lính đánh thuê chính thức không được khinh thường, khi buộc phải chiến đấu trong rừng núi, họ có khi còn nguy hiểm hơn cả quái vật.
"…"
Bến phà lớn nhất trên sông Soca, cũng được gọi là bến phà Soca. Và thị trấn được gọi là Mesto Soca.
Thị trấn Mesto Soca chủ yếu được xây dựng bằng kiến trúc bê tông, nhưng xen kẽ trong đó là những tán cây tươi tốt màu xanh um, tạo nên một cảnh đẹp tự nhiên và dễ chịu.
Những dãy cây này mang lại bóng mát cho các con phố, giúp che chắn ánh nắng mặt trời và làm cho không gian trở nên thoáng đãng. Với sự kết hợp của gió mang theo hơi ẩm từ dòng sông và tác động của rừng xanh xung quanh, ngay cả vào những ngày nóng nhất của mùa hè, không khí vẫn được làm mát bởi những cơn gió dịu nhẹ.
Trong những nơi muốn đến của mình, Đổng A đã từng liệt kê địa danh này, hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện. Nhìn lấy dòng sông nhỏ có màu nước ngọc bích, và thị trấn ẩn hiện trong bóng cây, khuôn mặt của cặp đôi không nhịn được lộ ra nụ cười mãn nguyện, không bỏ công cả hai lặn lội xa xôi như vậy…
Mesto Soca trước tận thế đã từng là một thắng cảnh được mệnh danh là “Tiểu Trấn trong truyện cổ tích.” Thật may mắn làm sao khi hòn ngọc quý trong rừng vẫn còn tỏa sáng, bây giờ cũng đã trở thành ốc đảo của nhân loại trong hải dương xanh lục cuồn cuộn sóng ngầm.
Thị trấn đẹp như thế nhưng không thể phủ nhận được sự quái dị của nó. Người nào buổi tối ngủ lại bên trong sẽ gặp được đủ loại ảo giác, còn có rất nhiều tranh cãi về nguyên nhân của nó.
Như đã đề cập, trại của người sống sót được xây dựng gần thị trấn cũng được lấy tên của con sông Soca đầy thơ mộng.
Bến phà do người trại chủ trại soca quản lý, có cả đội bảo an, v·ũ k·hí đều là súng liên thanh khá hiện đại. Dựa vào sự quái dị của nó, điểm tập trung Soca là một trong những căn cứ phụ hiếm hoi của thành El Dorado vẫn còn tồn tại.
Mọi người yên lặng xếp hàng leo lên phà tiến về phía bên kia bờ sông, thù lao không đồng nhất, nhưng hầu hết là lương thực, không quan trọng đó là thứ gì miễn là ăn được và đổ đầy một cái bát sứ ăn cơm bình thường.
Phà ở đây không phải là phà máy, nhiên liệu quý giá như vậy, ai lại nỡ sử dụng.
Phương tiện di chuyển qua sông Soca là một chiếc bè gỗ thô sơ được nối cố định với dây tời vận tải. Bè được kéo bằng sức người, trông khá mong manh và có thể chìm xuống bất cứ lúc nào.
Đối với những ai không có đủ lương thực, có thể lựa chọn bơi qua sông. Còn với những người khá giả hơn hoặc có hàng hóa kỵ nước, có thể thuê riêng ghe nhỏ chèo qua.
Lý do khiến những người sống sót chọn đi qua con đường dài và nguy hiểm để đến bến phà là bởi các khu vực khác xung quanh sông quá nguy hiểm, chỉ có nơi đây, nơi mà quái vật không xuất hiện, họ mới có thể an toàn vượt sông.
Sau hai tháng bôn ba vất vả, Đổng A và Sở Tuyết đã đến được bến phà. Lương thực của cả hai đã cạn kiệt, chiếc balo siêu trọng mang theo giờ đây đã nhẹ đi nhiều sau khi được ngụy trang cẩn thận để không gây chú ý.
Cặp đôi quyết định làm theo như những người khác, dùng số lương thực ít ỏi còn lại để đổi lấy vé qua sông bằng bè gỗ.
Điều khiến hai người bất ngờ là quá trình di chuyển diễn ra vô cùng suôn sẻ và yên tĩnh đến mức kỳ lạ. Có lẽ do bản năng sinh tồn thôi thúc, buộc phải giữ im lặng để bảo vệ bản thân, và dần dần họ đã quen với sự im lặng này.
Sau khi thành công vượt sông, Đổng A và Sở Tuyết không đi theo con đường ven sông để đến điểm tập trung mà quyết định đi ngang qua thị trấn Mesto Soca. Vào ban ngày, thị trấn trông vẫn bình thường như bao nơi khác, không có hiện tượng ảo giác nào xảy ra. Điều khiến Đổng A ngạc nhiên hơn cả là bên trong thị trấn có rất nhiều người đang nghỉ ngơi.
Trời hôm nay nắng đẹp, người sống sót giống như lữ khách tìm thấy ốc đảo thỏa thích buông lỏng sau nhiều ngày dài căng thẳng sinh tồn trong rừng sâu.
Tuy nhiều người, lại giống như có luật bất thành văn, vệ sinh trong đây được gìn giữ rất sạch sẽ. Từng nhóm người tụ tập trò chuyện rôm rả nhưng đều cố gắng hạ giọng để không làm phiền đến những người xung quanh. Tràng cảnh này kể từ khi zombie bộc phát đến nay cũng là lần đầu tiên hai người nhìn thấy, ngạc nhiên không nhỏ.
Cặp đôi lang thang trong thị trấn, cố gắng dựa vào siêu thính giác thu thập thông tin từ những người sống sót. Đi đường có chút mệt, cả hai ngồi xuống bên một gốc cây, thả hồn theo dòng nước lững lờ trôi. Dù chìm trong bầu không khí thanh bình, Đổng A và Sở Tuyết vẫn không khỏi cảm thấy một chút bất an len lỏi trong lòng trước sự yên tĩnh đến kỳ lạ của thị trấn Mesto Soca.
Đổng A nắm tay người yêu hết nhìn tán cây lại nhìn dòng sông, đón lấy gió mát,cảm thán nói:
“Nếu như t·hảm h·ọa tận thế không xảy ra, liệu anh có cơ hội được đặt chân đến thị trấn Soca xinh đẹp này? Lúc đó, mới ra trường, chỉ loay hoay kiếm tiền, anh nào có đủ điều kiện để đi du lịch!”
Sở Tuyết cũng cảm thán:
“Em không nghĩ chúng ta có thể đi xa đến vậy hơn nữa còn là trong tận thế. Từ thành phố A đến đây, phải vượt qua bao nhiêu cây số nhỉ? Anh trai em từng đến đây, còn em thì bận rộn thi cử nên không có cơ hội đi cùng. Nhớ lại thật hoài niệm!”
Đổng A có chút buồn cười: “Chúng ta là đang đi làm nhiệm vụ đấy! Nhiều lúc cảm thấy như đi du lịch…Bỏ qua nguy hiểm sang một bên, hành trình này có thể mở mang nhiều kiến thức, chứng kiến nhiều kỳ cảnh hậu tận thế như vậy cũng coi như đáng giá.”
Sở Tuyết: “Chúng ta may mắn hơn người thường, có thể nắm giữ siêu sức mạnh, mới có thể đi xa như vậy. Tâm thái của hai ta cũng biến đổi không giống người thường, kẻ trôi dạt có thể sống đã khó, làm sao có thời gian thưởng thức cảnh đẹp của thế giới bây giờ chứ?”
Đổng A: “Nếu tận thế kết thúc, chúng ta sẽ sống ở đây, có được không?”
Sở Tuyết: “Nơi này quá đẹp rồi! Tại sao lại không?”