Bỗng dưng, một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé đi đến, dùng giọng hết sức lịch sự, nhỏ nhẹ hỏi:
“Xin hỏi có trao đổi trái say sưa không? Ta cần lương thực, chỉ cần no bụng, cái gì cũng được.”
Đổng A đã nhận ra có người tiếp cận từ lâu, nhưng không có hành động gì, đợi người phụ nữ quay lại hắn mới tỉ mỉ quan sát hai người, đồng thời lục tìm tư liệu của căn cứ Z, để trả lời một cách tự nhiên nhất.
Trái say sưa, là một loại trái cây biến dị có độc, người dùng nhiều sẽ thiếu máu mà suy kiệt, nhưng nếu dùng ít sẽ đưa tới n·gộ đ·ộc nhẹ, tác dụng giống như say rượu, được không ít người truy cầu, đáng tiếc, không thể dùng nó no bụng được.
Đổng A đang buồn rầu, vì một số thông tin còn chưa thu thập đủ đây, có người đưa tới cửa, hắn rất vui lòng trò chuyện. Dù sao không thể ỷ lại vào siêu thính giác thu thập tin tức một cách thụ động, cứ chủ động đi hỏi sẽ đơn giản bớt việc.
Đổng A liếc mắt ra hiệu cho Sở Tuyết, nàng hiểu ý, lục lọi trong balô lấy ra một gói lương khô, là sản phẩm của Cứu Thế Thành, đặt vào trong chén gốm, rồi mới lên tiếng:
“Ta không cần trái say sưa, nhưng ta muốn biết một ít tin tức, thế nào?”
Người phụ nữ đã một ngày chưa ăn uống gì, gặp khách hào phóng, nuốt nước bọt ực một phát, nhưng vẫn thành khẩn nói:
“Ta chỉ luôn luôn ở trong căn cứ Soca không dám đi ra ngoài, nên thông tin biết được rất ít. Nhưng nếu cho ta thời gian, ta có thể giúp các ngươi đi hỏi han.”
Đổng A thoải mái nói: “Vậy thì tốt! Ta cũng không hỏi gì cao siêu đâu, chỉ hỏi một ít luật lệ và tình hình dạo gần đây thôi, dù sao đã lâu không có quay trở lại nơi đây.”
Người phụ nữ nghe vậy vội trả lời:
“Ta tên Hoa, người ở đây đều gọi ta chị Hoa. Mấy năm nay luật lệ vẫn vậy, không có thay đổi gì, có khác là thuế lương thực năm nay cao gấp đôi năm ngoái. Các ngươi là người đi cao nguyên trở về hay sao? Ít khi gặp người cao nguyên đi tới bên này.
Chỉ là không nên đi về phía đông nữa, người của căn cứ Long Tuyền thỉnh thoảng sẽ vượt qua vực sâu tiến vào rừng rậm, để bọn họ gặp phải sẽ rất nguy hiểm.
Đổng A nghe xong hứng thú hỏi:
“Ồ! Bọn họ sẽ làm gì những người sống sót chúng ta?”
Người phụ nữ:
“Lũ da xanh ấy, chúng bắt cả người và quái vật, gần đây, ta còn nghe người sống sót khác nói, có xung đột với cả người của căn cứ El Dorado, hai bên đánh nhau một trận, c·hết không ít người.”
Xem ra người ở đây đã nhận ra được bộ mặt thật sự của căn cứ Long Tuyền. Đối với đám phi nhân loại kia dâng lên cảnh giác cũng là điều dễ hiểu.
Đổng A vận dụng thông tin của căn cứ Z, giả vờ hỏi: “Lần trước ta tới, người của căn cứ Soca có vẻ nhiều hơn hiện tại, cuộc sống cũng ít sung túc hơn?”
Chị Hoa: “Thì không phải do đánh nhau với căn cứ Long Tuyền sao. Hơn nữa gần đây, số lượng quái vật tăng lên rất nhiều, thợ săn không dám đi xa, không thể mang về hươu ba mắt và lợn nhím, nên tình trạng lương thực rất khẩn trương.”
Người trong rừng nguyên sinh không ăn thịt quái vật, mà bọn họ ăn động vật bị ảnh hưởng, bị biến dị một phần như nai ba mắt, lợn nhím, các loài cá.
Bọn chúng đương nhiên có độc, ăn vào sẽ cứng lưỡi, nhưng đã tìm ra cách trung hòa, bằng cách sử dụng loại cây biến dị gọi là trái Si chua.
Kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm của thổ dân thật không thể xem thường. Bọn họ không thể bằng nhà khoa học, nhưng có thể dựa vào kinh nghiệm, có khi cả mạng sống, để tìm ra cách sinh tồn mới.
Đổng A nói tiếp: “Ta định ăn thịt lợn nhím nấu với Si chua đây! Nói rồi hắn lấy ra trong balo một gói ớt bột khô lắc nhẹ.”
Chị Hoa nghe xong cười: “Ngươi thật là sành ăn, món đó có mà có ớt cay sẽ thực là tuyệt phẩm. Chỉ tiếc cây ớt chỉ còn có ở vườn gieo trồng, bên ngoài đa số tuyệt chủng. Gói ớt khô đó giá trị lớn lắm đấy, đừng rêu rao để người ta nhòm ngó.”
Đông A nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: “Ồ! Ta đã biết. Chúng ta đang chuẩn bị tiến về El Dorado, đường băng rừng D22 vẫn được dọn dẹp chứ? Đi bộ quá lâu, chúng ta muốn đi nhờ xe một chuyến.”
Chị Hoa: “Đường D22 vẫn được căn cứ El Dorado dọn dẹp định kỳ, thỉnh thoảng sẽ có đoàn thợ săn tiến về, nhưng ta nghe thổ dân nói, dạo này quái vật sinh sôi nảy nở hơn hẳn, tuyến đường D22 bị bọn chúng tập trung t·ấn c·ông, đi lại sẽ rất nguy hiểm.”
Đổng A: “Ngươi có thể giúp ta hỏi thăm gần nhất có đoàn thợ săn nào tiến về được không? Tất nhiên là sẽ có thù lao.”
Người phụ nữ nghe được còn có thù lao liền vui vẻ nói: “Được! Nhưng ta làm thế nào liên lạc với các ngươi?”
Đổng A: “Ta sẽ dựng lều ở khu tây bắc trại, trước lều sẽ cắm ba cây gỗ. Như vậy được chưa?”
Người phụ nữ: “Ngươi hẳn đã đến căn cứ Soca nhiều lần phải không? Đến tiếng lóng của chúng ta cũng hiểu.”
Đổng A chỉ cười không nói gì thêm. Hắn đương nhiên là lần đầu đến, sức mạnh của tình báo, có đôi khi thuận tiện như vậy.
Sở Tuyết mặc kệ Đổng A bận rộn, thấy đứa trẻ đi theo người phụ nữ đứng yên lặng đứng, không nói một lời. Nàng liền lấy ra từ trong túi một cây kẹo vị cam đưa cho bé.
Nhìn thấy kẹo, không giống như những đứa trẻ khác tỏ vẻ thèm thuồng, cậu bé vẫn đứng ngơ ngác ở đó.
Người phụ nữ vội vàng giải thích:
“Mong ngươi thông cảm, đứa bé này bị thiểu năng trí tuệ, lúc nào cũng ngơ ngác như vậy, nhưng nó rất ngoan, một số việc nhỏ vẫn có thể giúp đỡ được ta.”
Sở Tuyết có chút buồn bã:
“Nó là con của chị à?”
Chị Hoa: “Không phải, ta cưu mang nó. Thực sự không đành lòng nhìn nó c·hết đói! Cùng lắm thì ta no nó no, ta đói nó đói, ai cũng cơ cực cả. May mắn chồng và con trai cả của ta có bản lĩnh, mới không để cả nhà c·hết đói.
Nó thích ta gọi nó là Thứ Bảy, chỉ khi gọi như vậy nó mới có phản ứng.
Nơi này rất nhỏ, chúng ta về cơ bản đều nhận biết nhau trước khi tận thế, ai cũng sẽ cố gắng giúp đỡ lẫn nhau để sống sót, chỉ có đứa bé này là ngoại lệ, không biết bị ai bỏ rơi.
Thời gian đầu còn tốt, thực phẩm không quá khó kiếm, nhưng dạo này thực vật biến dị và quái vật tăng quá nhiều, khiến cuộc sống của mọi người trở nên khó khăn hơn. Xin lỗi vì tôi đã nói dài dòng…”
Đổng A không biết nói gì, chỉ cảm thán: “Sống sót thật không dễ dàng.” Nói xong, hắn cũng lấy ra một cây kẹo vị nho từ trong túi của mình và đưa cho cậu bé.
Nói chuyện một hồi, trời cũng dần về hoàng hôn. Đổng A không dám ở lại thị trấn nên theo dòng người rời đi, đến căn cứ Soca.
Tường rào của căn cứ Soca được coi là đúng quy cách nhưng đó cũng chỉ đủ đối phó với quái vật nhỏ thôi. Nếu gặp quái vật triều thì sẽ rút vào thị trấn, vì thế bên trong chỉ có lều trại, rất đơn sơ nhưng cũng rất sạch sẽ.
Đổng A đã đi qua nhiều điểm tập trung nhưng nơi đây là sạch sẽ nhất. Cả hai sau một hồi tìm kiếm liền đi tới góc tây bắc của trại, sau đó thuần thục dựng lên lều trại. Lều trại dựng lên che mưa che nắng, bên trong rỗng nên không cần phải có người trông.
Ở đây ngoài dùng lương thực thu phí vào cửa, thì không cần trả tiền thuê đất cắm trại như Thiên Thủy Trại. Ngoài ra còn yêu cầu người bên trong dành ra 2 tiếng đồng hồ đảm nhận công việc tuần tra.
Đội tuần tra bên trong căn cứ rất đông, đi lại khắp nơi. Bọn họ phòng không chỉ mỗi người, mà phòng quái vật nhỏ chẳng may chui vào.