Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 132: Thằng hề



Chương 132: Thằng hề

Ông lão thấy hắn hứng thú cũng đi lên giải thích: Súng này là SCT-01, sản phẩm của căn cứ T, chuyên dùng cho cải tạo chiến sĩ, chỉ có loại này mới hiệu quả khi chống lại quái vật khổng lồ.

Thứ hai là một t·ên l·ửa chống tăng vác vai, Đổng A nhìn thấy cũng rất là thèm thuồng. Nếu bắn trúng thì cải tạo chiến sĩ hay người bình thường đều "chúng sinh bình đẳng" cả.

Cuối cùng là một bộ giáp xương quái vật, xem bộ dáng là dùng xương voi dị biến chế thành. Kích thước khá lớn, tạo hình dữ tợn.

Những v·ũ k·hí này tuy rằng rất thu hút, nhưng Đổng A cũng trải qua việc đời, đã từng nhìn thấy súng điện từ, súng laser, dao nhiệt dung của căn cứ Z nên không có quá ngạc nhiên. Hơn nữa chúng quá cồng kềnh, không phù hợp với phong cách chiến đấu của hắn.

Lúc trước, đội bảo vệ trại khí tượng có thu được vài v·ũ k·hí tương tự từ kẻ tập kích nhưng không mang đi. Bọn họ đã có súng bắn tỉa dùng loại đạn tiên tiến 14,5 mm, hợp chất nổ tetra đời 4, uy lực đã thuộc hàng hỏa khí cầm tay mạnh nhất hiện nay.

Ông lão thấy Đổng A không mấy hứng thú với mấy món v·ũ k·hí tối tân nhất, trên mặt liền hiện ra vẻ thất vọng. Không đợi lão nói thêm gì, Đổng A đã nói:

“Chừng ấy tình báo chưa đủ đổi lấy tủy xương rồi, tủy xương ta có không phải hàng thông thường. Cũng đừng lộ ra vẻ thất vọng đó, ta để ý thấy ngươi đã liếc nhìn cây gậy chống của chúng ta không dưới 20 lần rồi.”

Trại phó nghe thấy lời ấy, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ.

Lần đầu tiên nhìn thấy cây gậy chống trong tay Sở Tuyết, trong lòng lão đã điên cuồng hô: “Thật là phung phí của trời!”

Trong đống xương thú, khúc xương mà người phụ nữ kia đang cầm mới là thứ có giá trị nhất, ấy thế mà đem ra làm gậy chống, để bùn đất bám đầy trên đó, thật đáng tiếc.

Ông lão không giấu giếm, hướng về “cây gậy” trên tay Sở Tuyết hỏi:

“Khúc xương kia bán không?”

Đổng A nhìn ông lão cười nói:

“Không ngờ Lão cũng là người có con mắt tinh tường. Có thứ gì ‘thực sự có giá trị’ đổi không?”



Ông lão nghe xong mới ngẩn ra, thầm nghĩ: “Đúng vậy! Có thứ gì quý giá để đổi nó chứ?”. Lão hơi suy nghĩ một chút, đi tới một góc trại, giở lên cửa hầm, đi xuống một lát sau đó trở về mang theo một hộp gỗ nhỏ. Bên trong lót rơm, đặt 6 trái lựu đạn, rồi nói:

“6 quả lựu đạn nhiệt nhôm sản phẩm của căn cứ T, không gì là không thể đốt cháy. Quái vật dính phải hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ.”

Đổng A thấy được vật này có chút ngoài ý muốn, thấy giá trị không sai biệt lắm liền gật đầu đồng ý trao đổi. Hắn đem lựu đạn treo bên hông và 50kg thịt khô bỏ vào bọc nilon gói kỹ. Cả hai vui vẻ rời đi.

Ông lão nhìn theo hai bóng lưng khách nhân, chính thức cầm đến khúc xương trong tay, ngạc nhiên vì nó nhẹ tới bất ngờ. Lão kích động cầm lấy ra một thanh đao, vận hết sức chặt xuống. “Choang” một tiếng vang lên, lưỡi dao bị mẻ đi một miếng, nhưng khúc xương còn không để lại vết xước. Lão lẩm bẩm:

“Đây là xương của quái vật gì? Hẳn không phải quái vật vùng này. Nhẹ như vậy? Là của quái vật bay sao? Bọn họ lấy cái gì để chặt đứt khúc xương này? Thật vô lý. Thực lực của hai người đó phải cao đến đâu?

Nhìn dáng vẻ, khúc xương mới được chặt xuống không lâu, hẳn là còn tủy bên trong. Ta đại phát rồi. Ha ha ha…”

Nói xong, hắn vội vội vàng vàng, kích động đem khúc xương xuống dưới hầm. Ở phòng hầm đang có một người ngồi xếp bằng trên đá, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Cảm nhận được ông lão đi xuống, người này mở mắt ra hỏi:

“Cha! Hai kẻ cải tạo chiến sĩ kia đã đi rồi?”

Ông lão cũng không xưng hô bình thường với con mình mà cung kính nói: “Trại chủ, xương đã đến tay, mời ngài xem.”

Thật không nghĩ tới trại chủ của trại Soca lại là một thanh niên trẻ đến vậy, hơn nữa còn là con của ông lão.

Vị trại chủ nghe được, hứng thú bừng bừng nhận lấy, đánh giá khúc xương bị Sở Tuyết sử dụng như gậy chống, dính đầy bùn đất. Không nhịn được, nói:

“Nhìn rất mới, hẳn bị chặt xuống không lâu. Có lẽ bọn họ không biết giá trị của nó?”

Ông lão nghe nhận xét, vội vàng nói:



“Trại chủ, người đàn ông kia rất tinh minh, ta không thể lừa được hắn. Bọn họ hẳn là biết giá trị nhưng có vẻ không mấy quan tâm. Thù lao ta cho không dám chiếm chút tiện nghi, là công bằng giao dịch, sẽ không có tai họa ngầm gì.”

Trại chủ vừa cẩn thận ngắm nghía vừa cố gắng vận sức, muốn bẻ gãy khúc xương lấy ra tủy, nhưng dù cho làm thế nào cũng không thể bẻ gãy. Bất đắc dĩ phải dùng dao, cố gắng chặt, cũng chỉ phí công. Loay hoay một hồi, người trại chủ mới tán thán nói:

“Rốt cuộc đạt tới sức mạnh gì mới có thể chặt xuống khúc xương này? Khúc xương rõ ràng là bị chặt gãy đôi, sau đó bị mài vót lại. Hai người kia sức chiến đấu thật kinh người.”

Ông lão thấy vậy mới đưa ra đề nghị:

“Hay là chúng ta dùng biện pháp cũ, đâm vào máu thịt, từ từ hấp thu.”

Trại chủ nghe được, không tự chủ rùng mình, nhìn cha mình mếu máo nói:

“Cha! Đau c·hết ta, mặc dù người của căn cứ Soca đối với chúng ta có ân, nhưng ngày ngày phải chịu đau đớn như vậy, ta luôn tự hỏi có đáng hay không?”

Ông lão nghe được câu nói này, không còn vẻ cung kính nữa, giận dữ nói:

“Đừng ngu xuẩn! Đâu phải chỉ mình ngươi chịu đau đớn chứ? Kể cả ta và bao nhiêu chàng trai trẻ dũng cảm của bộ lạc, ai không phải chịu nỗi đau này?

Điều kiện sinh tồn ngày càng gian nan, ta không còn có thể sống mấy năm nữa. Cha chỉ hy vọng ngươi có thể lèo lái mọi người qua tận thế.

Ngươi phải kiên định! Chúng ta dù có thể dựa vào thị trấn MestoSoca tạm thời bình an, nhưng không thể bị khu rừng này bao vây, sẽ c·hết đói đó!

Mọi người cần chúng ta bảo vệ...”

Trại chủ cẩn thận nghe lời dạy bảo, buồn bã nói:

“Cha! Ta biết rồi. Nếu mọi người mà c·hết hết, chắc ta cũng không sống nổi. Ta sẽ kiên định tới cùng.”

Ông lão nghe lời ấy, rưng rưng nói:



“Ta cũng không nỡ để ngươi chịu khổ! Rồi sau này có thể là cháu ta! Bọn nhỏ có tội tình gì chứ?”

Trại chủ không chìm trong bi thương quá lâu, nói:

“2 tháng trước, Thằng Hề đi qua đã từng tới gặp ta. Hắn nói tinh chất của huyễn mộng điệp có thể hóa giải cơn đau. Một liều dùng được 3 tháng…”

Ông lão: “Thằng Hề của căn cứ Z? Người của căn cứ Z toàn thằng điên chứ thằng hề gì? Giao thiệp với bọn họ phải cẩn thận.”

Trại chủ: “Đúng vậy! Hắn ta muốn chúng ta mở rộng diện tích trồng cây say sưa để bán cho căn cứ Z. Bọn họ cần rất nhiều trái say sưa. Thù lao sẽ là tinh chất huyễn mộng điệp. Chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, đó là đề nghị tốt nhất.”

Ông lão: "Tinh chất huyễn mộng điệp thực sự có hiệu quả kia?"

Trại chủ: "Ta đã dùng thử, 2 tháng qua không đau tý nào!"

Ông lão: "Vậy thì tốt quá!"

Ông lão suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

“Khúc xương này hẳn là của một con quái vật cấp lãnh chúa, hơn nữa là cường giả trong cấp lãnh chúa. Hấp thu nó, thực lực của ngài sẽ tiến bộ rất nhiều. Cộng thêm v·ũ k·hí và chúng ta, miễn cưỡng có thể đối phó với một con quái vật cấp lãnh chúa và bầy đàn của nó. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể từ từ mưu tính chuyện mở rộng địa bàn để trồng cây say sưa.”

Trại chủ lần này không có tiếp lời mà nói một vấn đề khác: "Nhắc lại mới nhớ, có 2 đoàn người của căn cứ Z, trong thời gian ngắn cùng đi qua trại Soca, cứ tưởng họ với Thằng Hề là một đội kia đấy, bây giờ nghĩ lại, việc này không đơn giản."

Ông lão: "Việc của căn cứ lớn, chúng ta đừng xen vào!"

Hai người trò chuyện một lúc lâu, sau đó đem khúc xương đi xử lý sạch sẽ. Người đàn ông ngồi xếp bằng lên nền gạch sạch sẽ, nhắm mắt lại. Ông lão đi về phía sau lưng, ngay vị trí đốt sống, mở ra một lỗ nhỏ rồi cẩn thận đâm khúc xương vào một đoạn ngắn. Đồng thời, ông lấy ra ống tiêm và tiêm hợp chất màu xanh lục vào.

Ông lão rất đau lòng khi thực hiện công việc này. Tạm thời như vậy, cơ thể sẽ chậm rãi hấp thu, khúc xương sẽ dần dần ngắn đi. Kèm theo đó là từng tiếng kêu thê lương thảm thiết của trại chủ.

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.