Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 133: Gặp gỡ



Chương 133: Gặp gỡ

Đổng A và Sở Tuyết rời đi, trời đã tối sập. Trung tâm trại là một bãi đất trống với đống lửa trại đang cháy bập bùng. Hôm nay là ngày lễ đi săn, thổ dân dưới sự dẫn đầu của thầy pháp, tập trung xung quanh đống lửa, hân hoan vui vẻ. Nhiên liệu đốt lửa là cây biến dị nên thay vì màu đỏ hồng quen thuộc, ngọn lửa tỏa ra ánh sáng xanh dương kỳ ảo, ẩn chứa chút gì đó ma mị.

Mọi người quây quần bên lửa trại, mang theo thức ăn và cùng nhau nấu nướng, vừa ăn uống vừa múa hát náo nhiệt. Đổng A và Sở Tuyết, với thân phận người ngoại lai, không có tư cách tham gia vào lễ hội mà chỉ có thể cùng người khác đứng ngoài quan sát.

Lần đầu tiên, Đổng A cảm nhận được thế giới một cách chân thực đến vậy:

“Văn minh? Hiện đại? Liệu chúng có thực sự mang đến cho con người một cuộc sống tốt đẹp hơn, hay chỉ khiến ta đánh mất đi những giá trị bản nguyên, không thể sống trọn vẹn một đời?”

Đạo sinh tồn ở mỗi nơi mỗi vẻ, nhưng nơi nào có văn hóa, nơi đó sẽ luôn ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Những phong tục tập quán tưởng chừng bình thường, những giá trị tinh thần tưởng chừng vô giá trị trong xã hội văn minh hiện đại, lại trở thành ngọn hải đăng soi sáng con đường tương lai trong bối cảnh tận thế đầy khắc nghiệt.

Có thể nói, xét về một khía cạnh nào đó, “nó” – nền văn hóa truyền thống – sở hữu những ưu điểm ưu việt không thể phủ nhận.

Hai người Đổng A quan sát một lát, sau đó trở về trại, nấu ăn. Hôm nay, họ có thêm thịt tươi và trái Si chua để đổi bữa. Đổng A dự định sử dụng công thức của thổ dân để nấu một bữa ăn cải thiện khẩu vị.

Chỉ trong chốc lát, nồi thịt hầm đã được hoàn thành. Mùi thơm nức mũi lan tỏa, kích thích vị giác. Nước dùng chua cay vừa phải, quyện cùng vị tê tê nơi đầu lưỡi, tạo nên hương vị khó cưỡng. Đổng A còn lấy thêm lương khô để ăn kèm.

Sở Tuyết đã lâu không được thưởng thức một bữa ăn ngon như vậy. Bỏ qua hình tượng thục nữ, ăn uống một cách ngon lành như hổ đói. Đổng A cũng không kém cạnh, cả hai vừa ăn vừa nhìn nhau, vừa cười khúc khích.

Sáng ngày hôm sau, Sở Tuyết dự định ra bờ sông giặt quần áo. Lúc trước hai người đã tranh thủ tắm giặt khi trời mưa, nhưng không thể làm sạch hoàn toàn. Vì vậy, nhân lúc nước sông trong vắt, Sở Tuyết muốn giặt giũ quần áo cacbon một lần nữa. Trong khi đó, Đổng A ở trong lều bảo trì thiết bị.



Mặt trời vừa lên cao, trước lều đã xuất hiện một vị khách - đó là chị Hoa, người bán trái say sưa mà hai người đã gặp ở thị trấn. Lần này, chị Hoa đi một mình, không có Thứ Bảy đi theo.

Đổng A đành buông dở công việc trong tay, bước ra khỏi lều để gặp mặt. Chị Hoa mang đến tin tức không mấy vui vẻ: do hoạt động bất thường của quái vật và thực vật biến dị, tạm thời sẽ không có đoàn thợ săn nào tiến về El Dorado.

Thời gian không còn nhiều, Đổng A buộc phải tự mình lên đường. Trước khi chị Hoa rời đi, còn không quên trả thù lao. Chị Hoa liên tục từ chối, nhưng Đổng A nhất quyết không chịu nên chị đành phải nhận lấy.

Đợi đến khi Sở Tuyết giặt đồ trở về, Đổng A liền chia sẻ tin tức:

“Đã không có đội xe nào tiến về, chúng ta phải tự mình đi thôi.”

Sở Tuyết: “Vậy thì phải nhanh lên, không còn thời gian nữa.”

Đổng A: “Hôm nay sẽ bổ sung thêm một ít lương thực. Ngày mai xuất phát!”

Sở Tuyết: “Được!”

"..."

Sâu trong khu rừng rậm rạp, một đoàn người khoảng ba mươi mấy người đang cẩn thận di chuyển trên con đường mòn.

Xe cộ không nhiều, chỉ có ba cái mà thôi, toàn là xe thô sơ, người ngồi trên xe toàn người già, trẻ em và vật tư, chung quanh còn có khá nhiều người đi bộ, hầu hết là tuổi còn trẻ cả nam lẫn nữ, tinh thần vô cùng lo sợ bất an, cầm lấy v·ũ k·hí, thậm chí có mấy đứa trẻ mới chỉ mười một mười hai tuổi mang theo tên nỏ làm từ xương quái vật, có cả súng ống đeo sau lưng, v·ũ k·hí đầy đủ không thua người lớn.



Đi đầu đám người là một lão già râu tóc bạc phơ, người được bôi trát lên mình những thứ linh tinh thu nhặt từ xác quái vật. Rõ ràng đây là già làng của bọn họ.

Lão già tuy đã già lọm khọm, nhưng cơ bắp vẫn còn săn chắc. Đặc biệt, đôi mắt quắc thước vô cùng sắc bén, toát lên vẻ dày dặn kinh nghiệm.

Họ là những người sống sót cuối cùng của bộ lạc. Sau khi bị một con quái vật cấp lãnh chúa dẫn theo bầy đàn t·ấn c·ông, căn cứ của họ - vốn nằm rất gần khu vực cao nguyên và từng được xem là cửa ngõ giao thương giữa El Dorado và căn cứ C - đã bị phá hủy hoàn toàn.

Bọn họ không ngờ rằng tầm hoạt động của quái vật lại mở rộng đến thế, khiến cho một căn cứ phụ của El Dorado tiếp tục rơi vào tay quái vật.

Đa phần tráng niên đã ở lại nói là chống chọi quái vật tới hơi thở cuối cùng, nhưng già làng biết, những người kia là quyết định hi sinh bản thân, câu giờ cho hắn có thời gian dẫn theo người già và trẻ em chạy khỏi mà thôi.

Già làng tên là Romma. Khi còn trẻ, hắn là một thợ săn dũng mãnh dị thường, từng tự mình săn bắt hổ báo.

Sau khi tận thế xảy ra, quái vật trở nên hung hãn hơn nhiều, nhưng nhờ không còn luật pháp ràng buộc và sự trao đổi v·ũ k·hí mạnh mẽ với El Dorado và căn cứ C, những thổ dân như họ cũng có những lợi thế nhất định.

Hơn nữa, lão già đã hấp thụ tủy xương quái vật, dù trải qua quá trình vô cùng đau đớn, nhưng sức mạnh của hắn đã được gia tăng đáng kể so với người thường.

Bây giờ là giữa trưa. Già Làng nhìn lên bầu trời, nơi mặt trời đang chói chang ẩn hiện sau tán cây, quay đầu nhìn những đứa trẻ trong đội xe phía sau lưng một chút rồi lại thở dài một hơi.



Những đứa trẻ đó là hy vọng cuối cùng của cả bộ lạc. Bọn chúng quá nhỏ, tuy cũng có đứa dũng cảm, nhưng tinh khí thần hầu hết yếu kém, rất dễ bị quái vật chấn nh·iếp, sức chiến đấu chả có bao nhiêu.

Họ sắp đi vào tuyến đường xuyên rừng D22. Càng tiến gần tuyến đường này, quái vật càng xuất hiện nhiều. Nhờ kinh nghiệm dày dặn của già làng, họ đã tránh được không ít nguy hiểm, nhưng với tốc độ này, việc đến được El Dorado sẽ vô cùng khó khăn.

Hiện tại, hắn chỉ có thể đánh cược vào vận may của cả đoàn người.

Lần nguy hiểm nhất xảy ra khi đám người gặp phải một đàn quái vật nhỏ trên đường đi. Suýt nữa, họ đã phải chịu tổn thất nhân mạng.

Để thoát khỏi bầy quái vật, bọn họ buộc phải vứt bỏ hai chiếc xe bò chậm nhất. Nhờ vậy, họ mới có thể bình yên thoát thân.

Mặc dù không c·hết ai, nhưng hai chiếc xe đó, tính luôn hai con bò lại chứa phần lớn lương thực của cả đoàn người. Vậy nên, trong vài ngày tới, buộc phải tạm thời rời khỏi tuyến đường để đi săn bổ sung thức ăn.

Lão già nhớ lại lời lính trinh sát El Dorado. Theo lời hắn ta, sau hai ngày hành trình nữa, sẽ đến một cánh đồng đá.

Bên trong cánh đồng đá có nhiều chuột núi biến dị. Tuy ăn thịt chúng sẽ khiến người ta bị ảo giác, nhưng đó vẫn là lựa chọn tốt nhất so với việc c·hết đói.

Nghĩ đến đây, già làng cúi đầu sờ vuốt cây súng trong tay, vẻ mặt đầy suy tư.

Đang định làm gì đó, lão già bỗng phát hiện ra điều gì. Vội vã hô lên một tiếng, rồi hướng về phía một khu rừng rậm rạp, chĩa súng đề phòng. Lão không chắc đó có phải là quái vật hay không, nên không dám tùy tiện nổ súng vì sợ tiếng súng sẽ thu hút thêm nhiều quái vật hơn.

Bất ngờ từ trong bụi cây rậm rạp lao ra hai người, một nam và một nữ. Tình trạng của họ vô cùng thảm hại. Trên người cả hai đều dính máu, sắc mặt người phụ nữ tuy vẫn bình thường nhưng người đàn ông thì tái nhợt đến kỳ lạ, máu mũi không ngừng chảy ra.

Biết rằng đó không phải quái vật, Già Làng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Vừa đề phòng, vừa định mở lời hỏi han, hắn bỗng nghe người phụ nữ hối hả nói:

“Không còn kịp nữa, các ngươi hãy lùi xa một chút! Nhanh lên!”

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.