Nhìn thấy người của bộ lạc vẫn bình an, Đổng A mới thở phào nhẹ nhõm, vì dù sao mình cũng là nguyên nhân khiến họ gặp nguy hiểm.
Ngay khi Già Romma lao vào cận thân chiến đấu với lũ vượn, Đổng A chỉ mất vài bước nhảy đã vượt qua quãng đường 100 mét và nhanh chóng tiếp cận chiến trường.
Giống như một chiếc xe tăng dũng mãnh lao vào giữa bầy quái, húc bay những con quái vật cản đường và vung lên thanh đao như cuồng phong chém nát lũ lâu la, khiến máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Khi Sở Tuyết hoàn thành việc tiêu diệt quái vật cũng chạy đến bên này, con vượn quái cuối cùng cũng bị Đổng A đá bay đầu.
Không để Lão Romma kịp lên tiếng, Đổng A đã nhanh chóng ra lệnh:
"Hãy rời khỏi nơi này ngay lập tức! Phía sau còn có 5 con quái vật cấp lãnh chúa nữa."
Lúc này, Già Làng mới có thời gian quan sát chiến trường phía bên kia, nhìn thấy con vượn khổng lồ bị mũi lao găm vào đầu nằm bất động ở đó.
Nhận ra sức mạnh phi thường của chàng trai trẻ trước mắt, ông lão không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đến khi nghe tin còn có 5 con quái vật cấp lãnh chúa đang truy đuổi phía sau, Già Romma không khỏi hoảng hốt.
Chỉ với một con quái cấp lãnh chúa đã khiến cả bộ lạc lâm vào nguy hiểm, hắn không thể tưởng tượng nổi nếu phải đối mặt với 5 con quái vật cùng lúc sẽ là tràng diện gì.
Ngay lập tức, Lão Romma ra lệnh cho đoàn người thu thập nhu yếu phẩm bỏ lại xe, dắt theo trâu bò lẩn vào rừng chạy trốn.
Đổng A và Sở Tuyết không có thời gian thu thập chiến lợi phẩm, quay lại rút ra phục hợp thương, mang lên ba lô đuổi sát theo sau.
Chạy liên tục một đoạn đường rừng dài 10km, hầu hết mọi người đều mệt lả, đoàn người dừng chân trước một dòng suối nhỏ và gục xuống thở gấp không ngừng.
Đổng A một lần nữa kích hoạt trạng thái quan sát, nhận thấy đã tạm thời cắt đuôi được lũ quái vật, hắn và Sở Tuyết vội vàng lấy nước và đường ra uống, sau đó lấy thịt khô nhét vào miệng để nạp năng lượng nhanh chóng. Lúc này, khẩu vị ngon hay dở không còn quan trọng, điều quan trọng là phải lấy lại sức lực trước đã.
Đến bây giờ, họ mới có thời gian trò chuyện. Già Romma vội vàng đi đến chào hỏi, bởi vì đã tận mắt chứng kiến sức mạnh phi thường của Đổng A, dù cho bản thân cũng không phải người thường, giọng nói của Romma có chút dè dặt và không dám tỏ ra bất kính chút nào. Những người khác cũng vậy, họ tiến đến chào hỏi Đổng A với thái độ cung kính.
“Ta là Romma, tộc trưởng của bộ tộc Pianu,” Romma lên tiếng. “Xin chào ngài siêu chiến sĩ, cho phép ta được biết tên của ngài?”
Đổng A một lần nữa quan sát kỹ đoàn người trước mặt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng trả lời:
"Ta tên Đổng A. Tộc Pianu? Các ngươi ở gần cao nguyên? Chạy tới đây làm gì? Dạo này quái vật, thực vật biến dị cực kỳ sinh động. Đây là muốn đi t·ự s·át hả?”
Già Làng nghe thấy lời nói của Đổng A lạnh lùng, nhưng vẫn còn chịu trò chuyện với mình, trong lòng nhất thời buông lỏng.
Cải tạo chiến sĩ tính tình cổ quái, hắn thường xuyên giao thiệp nên đã thấm sâu trong người, hơn nữa người đứng đối diện có thực lực siêu mạnh, không phải bình thường cải tạo chiến sĩ có thể so sánh nổi.
"Thì ra là ngài Đổng A. Mới vừa rồi thật sự cảm ơn ngài cứu giúp. Căn cứ của chúng ta hứng chịu quái vật cấp lãnh chúa và bầy đàn của nó tập kích, may mắn chạy thoát chỉ từng này người.
Bọn ta không dám chạy lên cao nguyên, ngài cũng biết căn cứ C không phải thứ gì tốt, chúng ta sợ b·ị b·ắt làm nô lệ. Đường cùng, chỉ còn cách chạy về El Dorado. Ngài cũng đang trên đường tiến về El Dorado hay sao?”
Đổng A lắng nghe lời kể của Già Làng, ánh mắt khẽ lóe lên rồi nói:
" Ta không muốn vòng vo, ý định nhờ sức ta dẫn các ngươi tiến về El Dorado sợ là không thành. Không dối gạt Già, thành El Dorado bị quái vật bao vây, chúng ta không cách nào đột phá vòng vây, cũng là từ bên đó b·ị đ·ánh ngược trở về nơi này.”
Nghe vậy, khuôn mặt Romma lập tức hiện lên vẻ lo lắng:
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Đây là những người cuối cùng của tộc Pianu, ta không thể để họ bị tiêu diệt...”
Lời nói của Già Làng khiến Đổng A đau đầu, suýt buột miệng:
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”
Tuy nhiên, hắn đã kịp kiềm chế.
Tình hình hiện tại vô cùng khó khăn. Hai người họ chỉ lo nổi cho bản thân chứ chưa nói đến việc bảo vệ cả một nhóm người.
Bộ lạc Pianu tốt nhất nên di chuyển đến căn cứ Soca, nơi được cho là an toàn hơn. Tuy nhiên, hành trình đến đó cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Việc cấp bách nhất lúc này là bổ sung lương thực. Mặc dù đoạn đường không dài, nhưng do chiến đấu liên tục, hai người đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, lượng thức ăn dự trữ cũng sắp cạn kiệt.
Đổng A quay sang Già Làng nói:
“Già Romma, ta hiểu các ngươi đang rất lo lắng, nhưng việc cấp bách bây giờ là bổ sung lương thực, không đủ năng lượng, ta không thể nào chiến đấu với quái vật. Các ngươi đem theo lương thực cũng ít, không thể để cho hơn 30 người cầm cự bao lâu.”
Romma nghe được, tạm gác lại lo lắng của mình nói:
“Ngài Đổng A yên tâm, ta biết gần đây có cánh rừng đá vôi lớn, bên trong có loài chuột núi biến dị có thể tạm thời dùng ăn, chỉ là sẽ xuất hiện ảo giác. Nhưng sẽ không có tác hại quá lớn.”
Đổng A nghe câu trả lời liền mừng rỡ, nơi đây không thể dừng chân quá lâu, vội vàng thúc giục đoàn người đi tới cánh rừng đá vôi.
Chạy liên tục 10 km đường núi ai cũng mệt rã rời,nghỉ ngơi không bao lâu lại phải tiếp tục lên đường. Đoạn đường này vừa mang vác bừa bồng bế mấy bé con, người của bộ lạc cũng không nhẹ nhõm.
Đặc biệt là những người già yếu, không biết còn có thể gắng sức được bao lâu nữa. Tuy nhiên, sự hiện diện và bảo vệ của cường giả đã mang lại một niềm an ủi và hy vọng, giúp họ có thêm động lực để tiếp tục tiến về phía trước, dù cho có mệt mỏi đến đâu.
Đám thanh niên mệt thì mệt, vừa đi lại vừa không ngừng quay đầu nhìn quanh nhỏ giọng nói chuyện.
Trước kia ở căn cứ mặc dù cũng đã được gặp cải tạo chiến sĩ, nhưng chưa từng có cơ hội thấy họ chiến đấu, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy. Đám choai choai luôn mến mộ cường giả. Sở Tuyết và Đổng A không biết từ lúc nào đã trở thành người hùng trong mắt chúng.
Trằn trọc đến chiều, đoàn người cuối cùng đi tới cánh đồng đá vôi.
Trong ánh chiều tà, cảnh rừng đá vôi trở nên ma mị và huyền bí, như một thế giới khác lạ. Ánh nắng chiều đỏ ửng lan tỏa qua các cột đá cao v·út thành những bóng đổ dài ngoằn, nhìn rất ma quái.
Tiếng côn trùng vang lên từ những góc khuất, Lão Romma có đề cập qua, nơi đây có muỗi hút máu khổng lồ, nhắc nhở mọi người phải cẩn thận đừng để nó tập kích, tỷ lệ nhiễm trùng cực cao.
Hơi ấm từ đất đá phát ra làm cho không khí càng trở nên ngột ngạt.
Ánh trăng lên từ phía đông, chiếu sáng lên những tảng đá vôi và cành cây rợp bóng. Trong ánh sáng mờ ảo, vật thể ở nơi xa như những hồn ma đang lảng vảng giữa các cột đá.
Hôm nay đã trễ, sau khi hộ tống người bình thường kiếm chỗ nghỉ ngơi, Đổng A liền để Sở Tuyết ở lại bảo vệ, dẫn theo lão Romma lập tức đi sâu vào tìm kiếm chuột núi biến dị.
Bọn hắn cần rất nhiều thực phẩm để bổ sung năng lượng. Quái vật cấp lãnh chúa có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn muốn bản thân phải luôn ở trạng thái tốt nhất.