Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 136: Ảo giác



Chương 136: Ảo giác

Đêm trong rừng đá tối đến dọa người. Đổng A với thị lực phi thường vẫn có thể quan sát rõ ràng xung quanh, nhưng Lão Romma thì gần như không nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, Romma là thổ dân, có cách sinh tồn đặc biệt của mình. Lão lấy ra bào tử huỳnh quang bôi lên đầu gậy gỗ, ánh sáng nó tỏa ra rất yếu lại đủ cho biến dị thợ săn nhìn thấy và hoạt động.

Có thổ dân chỉ dạy, việc săn bắn chuột núi không quá khó khăn. Sau hai tiếng đồng hồ, họ đã bắt được tổng cộng 72 con chuột núi, kết thúc cuộc săn lùng trong đêm.

Đám người chọn điểm cắm trại dưới chân một cột đá lớn. Nơi đây được bao bọc bởi những bụi cỏ biến dị rậm rạp, giúp che giấu tốt ánh lửa trại và hạn chế sự lan tỏa của âm thanh.

Mọi người quây quần bên đống lửa trò chuyện, tạo thành một vòng tròn ấm áp. Đổng A giao lại chiến lợi phẩm cho những người bình thường để họ chế biến thức ăn. Sau đó, hắn cùng Sở Tuyết tập trung sửa chữa khẩu súng điện Taser.

Trong quá trình chạy trốn khỏi lũ quái vật trước đây, hai người đã sử dụng khẩu súng này để đ·iện g·iật tiêu diệt hai con quái vật bay. Hiện tại, Sở Tuyết đang nạp năng lượng cho pin hydro.

Ngoài ra, nàng cũng yêu cầu Đổng A sửa lại chuôi đao của mình một tý, có thể nối điện vào, đối phó quái vật sẽ kèm theo hiệu ứng giật điện, mạnh mẽ hơn hẳn.

Công việc này đối với Đổng A quá đơn giản chỉ là hiện tại thiếu vật liệu cách điện, Sở Tuyết muốn dùng chiêu này, sợ là phải song song cùng bị giật với con quái.

Rất nhanh thức ăn thịt chuột núi biến dị nấu bằng lửa trại đã chín. Không có gia vị gì, mùi hương lại thơm nức mũi.

Bộ lạc liền chia hai nhóm lần lượt ăn, người ăn trước, sau khi ăn xong sẽ bị người chưa ăn trói lại.

Đổng A chưa ăn vội, hứng thú nhìn xem người trong bộ lạc hành động.

Những người ăn xong đầu tiên nhanh chóng bị trói lại. Không lâu sau, c·hất đ·ộc trong thịt chuột núi biến dị bắt đầu phát tác.

Vẻ mặt của họ dần trở nên hoang mang, mất kiểm soát. Có người ngây ngô cười lớn, có người khóc nức nở, có người tự nhận mình là thần linh, cũng có người không ngừng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi trói buộc.



Đổng A nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lại nhìn bát thịt chuột núi trước mặt, bỗng cảm thấy nó không còn ngon miệng như trước. Hắn quay sang Sở Tuyết và hỏi:

“Em muốn ăn trước hay anh ăn trước?”

Sở Tuyết với vẻ mặt háo hức đáp:

“Em thử trước cho. Nếu chẳng may em có làm gì ngốc nghếch trong lúc ảo giác, anh có thể ngăn cản em.”

Nói xong, nàng nhanh chóng nốc cạn bát thịt chuột núi. Sau khi ăn hết, Sở Tuyết chờ đợi một lúc nhưng không hề có dấu hiệu nào của ảo giác bèn vui vẻ nói:

“Anh xem, chúng ta mạnh mẽ hơn người thường nên có lẽ c·hất đ·ộc này không tác dụng được với chúng ta.”

Nói xong, Sở Tuyết không kiềm chế được mà ăn thêm một bát, rồi lại thêm một bát nữa cho đến khi bụng no căng.

Đánh một cái nấc, Sở Tuyết cười và nói:

“Thật tuyệt vời! Đã lâu rồi em không được ăn một bữa thịt tươi ngon như vậy. Xem ra không có gì nguy hiểm, anh mau ăn đi để bổ sung năng lượng.”

Sau khi phân công thời gian trực, Đổng A đảm nhận ca đầu tiên để Sở Tuyết có thể dựa vào balo siêu trọng chợp mắt một lúc. Nghe thấy người yêu tỏ ra hài lòng, Đổng A mỉm cười, vừa ăn vừa tiếp tục cải tạo chuôi đao.

Hương vị thịt chuột núi quả nhiên không tệ. Hắn lấy ra ớt bột rắc lên, thêm vào một ít nước từ trái Si chua để tạo nên hương vị chua chua cay cay- hoàn hảo!

Bất ngờ, Sở Tuyết đang ngủ bỗng giật mình bật dậy, tiếng cười giòn tan vang vọng:

“Ha ha ha ha! Tà giáo khốn kiếp, Quái vật ngu xuẩn,... Bơi hết vào đây để lão nương làm thịt các ngươi…”



Nàng lao ra bãi đất trống, múa võ cuồng nhiệt. Sức mạnh phi thường của Sở Tuyết lúc này khiến tay chân ma sát với không khí tạo nên tiếng xé gió vun v·út, bụi bay mù mịt.

Đổng A há hốc mồm nhìn Sở Tuyết, toàn thân như t·ê l·iệt, nhất thời không biết phải làm gì:

“C·hết tiệt! Thế này sao lại không có chuyện gì!!! Hóa ra độc chỉ tác dụng chậm hơn và mạnh hơn thôi.

Nguy rồi! Mình cũng ăn không ít, nếu điên lên thì cả đám ở đây toi đời.”

Nghĩ vậy, Đổng A vội vàng buông thanh đao xuống,tiến đến ngăn cản Sở Tuyết.

May mắn là dao của Sở Tuyết đang trong quá trình chế tạo nên không có trong tay nàng, nếu không việc khống chế lại sẽ vô cùng phiền phức.

Sở Tuyết đang chìm trong ảo giác, đâu có nhìn ra là Đổng A, gặp phải đối thủ “xứng tầm” liền cười ha hả, toàn lực đánh.

Thế là hai cái “cải thạo chiến sĩ” đánh thành một đoàn! Đổng A đánh với Sở Tuyết đương nhiên là không nỡ tổn thương người yêu, nương tay ra đòn, liền bị nàng tận dụng cơ hội đấm cho tím tái hết cả người.

Hắn cố gắng chịu trực diện vài đấm liền thành công khống chế được, đem nàng đ·ánh b·ất t·ỉnh về sau liền ôm lấy, hết sức chạy xa khu trại.

Đổng A không biết bản thân khi nào sẽ phát tác, đến lúc bản thân điên lên, sợ không có một ai ngăn cản nổi.

Sở tuyết bị đ·ánh b·ất t·ỉnh, rất nhanh liền tỉnh lại, ảo giác còn chưa biến mất, thấy bị khống chế liền không ngừng giãy dụa.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Ui, ui, ui! Đang đua xe đâu, đứa nào chơi xấu ám hại… chức quán quân của ta, huhuhu.”

Đổng A đang chạy vội, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Trong mắt hắn Sở Tuyết lúc điên cũng thật đáng yêu.



Người còn tỉnh táo của bộ lạc Pianu nhìn lấy “cải tạo chiến sĩ” nổi điên đánh nhau, trong lòng hãi đến hoảng, lỡ như bị cuốn vào, bọn họ yếu ớt không khác gì tờ giấy, đụng liền rách.

May mắn làm sao! chiến sĩ nam đã thành công không chế người nữ chạy khỏi nơi cắm trại.

Lão Romma chưa ăn thịt, vẫn còn tỉnh táo, sự việc xảy ra cũng dọa cho tim lão như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhìn thấy Đổng A và Sở Tuyết đã đi xa, hành lý của họ còn bày bừa ngổn ngang ở đó, lão ta không hề có ý định tham lam mà còn cẩn thận canh chừng, dặn dò đám thanh niên choai choai không được tò mò lại gần.

"..."

Chạy xa một đoạn, Đổng A đột ngột buông Sở Tuyết ra, khiến nàng ngã nhào xuống đất, mắt nổ đom đóm.

Hắn như biến thành một con người khác, giơ tay lên trước mặt, hai mắt mê man nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của mình như muốn xác nhận điều gì đó.

Sau đó, hắn bật cười ha hả, nói:

“Mấy thằng nhóc con thảo mai, suốt ngày nói đạo lý, muốn nghiên cứu ta, không có dễ vậy đâu. Trợ lý của ta đã đi đâu? Thôi, ta không cần phải lo lắng, nó hẳn sẽ đem mọi việc lo liệu ổn thỏa…”

Nói xong, “Đổng A” quay sang nhìn Sở Tuyết đang ngây ngô cười, không biết đang chìm trong loại ảo giác nào. Ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp, rồi biến thành sự thương tiếc, nước mắt không kìm được tuôn trào.

Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh xắn của Sở Tuyết bằng hai tay, cẩn thận lau đi vết bẩn, rồi trìu mến ngắm nhìn nàng. Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của Sở Tuyết, "Đổng A" không kìm được nở nụ cười, lẩm bẩm:

“Lựa chọn ở đây là quyết định sáng suốt nhất của ta. Ta chưa bao giờ hối hận…”

Sở Tuyết vẫn đang cười ngây ngô, bỗng nhiên gạt tay Đổng A ra và tiếp tục vùng dậy múa võ. Có lẽ nàng đã chìm vào một ảo giác khác.

Lần này, "Đổng A" không ngăn cản mà chỉ mỉm cười ngồi đó nhìn nàng, tự nói một mình:

“Hai đứa trẻ này vẫn còn quá ngây thơ! Chúng còn nhiều điều cần học hỏi. Hy vọng có thể sống sót đến cuối cùng…”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.