Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 138: Phong ấn



Chương 138: Phong ấn

Khi nói xong, Đổng A liền ngửa người ra sau, làm động tác của vận động viên ném lao, phóng cái sừng nhọn về phía con rồng.

Lúc này chỉ chưa tới 10 giây quái vật giống rồng đã bay ra được tám trăm mét, trở thành một điểm đen bé tí trên bầu trời.

“Vèo” một tiếng, mũi lao xé gió, phá không đuổi theo.

Lực phóng lao mạnh tới nỗi, xương cánh tay cầm lao đã gãy thành vô số đoạn.

Các bó cơ và da cũng bị xé toạc,rách bươm, máu không ngừng chảy ra.

Không cần quay đầu lại nhìn, như thể biết chắc sẽ không trượt, “Đổng A” quan sát thân thể của mình đã rách rưới, vừa hồi phục lại rách ra.

Hai cái tay đấm gấu làm bằng hợp kim của căn cứ Z bị tán mỏng thành tấm thép, lớp cách điện hỏng, bàn tay bị giật đã cháy khét, Đổng A bất đắc dĩ thầm nghĩ:

“Nhịn một hồi, cũng vì con rồng cấp 4 khốn kiếp. Nếu bộc phát sớm hơn sẽ không chịu nhiều thương tích như vậy. Lâu rồi không ra ngoài hoạt động, có chút quá tay…”

Vẻ mặt điên cuồng từ từ rút đi, hắn có việc quan trọng hơn phải làm, thân thể đã tổn thương tới cấp độ vi mô, lập tức bổ sung năng lượng, nếu không sẽ tự sụp đổ.

“Đổng A” này đối với quái vật cũng không bài xích, thế là đi lại trong xác quái ngổn ngang, bẻ ra xương chỉ lấy tủy sống dùng ăn.

Lũ lâu la phần thì c·hết, phần đã chạy mất dạng, cả khu vực lập tức chìm vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không còn.

Bỗng dưng, "Đổng A" ngừng lại công việc, lẩm bẩm:

"Thời gian sắp hết? Ặc, xin lỗi... để ngươi phải chịu khổ rồi... Còn phong ấn ký ức... Cái này hẳn là trợ lý làm? ...không hiểu bản chất của vấn đề, vẽ rắn thêm chân... Thôi, dù sao cũng là ý tốt."

Nói xong, hắn lập tức chụm bàn tay lại thành mũi nhọn sắc bén, hướng về phía đầu mình công kích liên tục.

Sau vài đòn mạnh mẽ, hộp sọ vỡ ra một lỗ. Nhờ lực đạo được canh chỉnh cực kỳ chính xác, não bộ bên trong không bị tổn thương quá nặng.

Đổng A đưa tay lục lọi trong đầu, lôi ra một con côn trùng hình nhánh cây bonsai, trắng như bạch ngọc.

Con côn trùng rời khỏi não bộ, “Đổng A” liền thở hắt ra một tiếng khoan khoái.



Hắn đưa nó lên quan sát kỹ lưỡng, nở nụ cười, bỏ nó vào miệng nhai rào rạo rồi nuốt như ăn snack chiên giòn.

Sau khi dùng mảnh xương gãy khắc lên cột đá gần đó vài chữ, hoàn thành mọi việc, thân thể gục ngã trong đống xác quái vật, rơi vào trạng thái b·ất t·ỉnh.

"..."

Ngày hôm sau, cơn đau dữ dội và tiếng huyên náo ngoài lều làm Đổng A thức giấc.

Cảm nhận đầu tiên, đó là vô cùng khó chịu, toàn thân không chỗ nào không đau nhức.

Nhất là phần đầu và hai mắt, đau đớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. Kể từ tận thế bắt đầu đến nay, đây là lần b·ị t·hương nặng nhất của hắn.

Đổng A không nhịn được rên rỉ, cảm giác như bị lăng trì trong truyền thuyết cũng chỉ như vậy.

Tiếng rên rất nhỏ, nhưng Sở Tuyết ở bên ngoài nghe được, vội vàng vén màn nilon đi vào.

Nhìn thấy người yêu đã tỉnh, vẻ lo lắng trên khuôn mặtmới dịu đi phần nào, nàng hỏi:

“Anh không sao chứ?”

Đổng A chỉ cần mở miệng nói chuyện, cơ thể cũng đã truyền đến từng cơn đau xé ruột xé gan:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Tuyết nhìn lấy thảm trạng của người yêu, vừa xấu hổ, vừa áy náy nói một tràng dài:

“Em cũng không biết. Khi tỉnh lại, em không thấy bóng dáng ai cả.

Bị mùi máu tanh nồng thu hút, em vội vàng đi qua xem xét tình hình thì thấy anh đã trọng thương nằm trong đống xác quái vật.

Thương tích lúc đó của anh thực sự là khó tin, tay chân xơ xác, đầu cũng vỡ ra…

Trên chiến trường có 12 xác quái vật khổng lồ. Có vẻ một mình anh chém g·iết 12 con quái vật cấp lãnh chúa đỉnh phong và vô số lâu la.



Anh làm sao làm được? Khi lâm vào ảo giác lại mạnh mẽ đến thế sao?"

Đổng A nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên: "Mình điên lên lại mạnh như vậy?"

Sở Tuyết nhớ ra điều gì bổ sung:

"Cột đá bên cạnh có khắc chữ, về cách chế biến thịt quái vật, có cả cách sơ chế thịt, sơ chế tủy xương, thời gian đun nấu và dùng chất kịch độc để xúc tác tạo váng dầu. Những thứ này hẳn là anh khắc."

Đổng A cố gắng hồi tưởng lại sự việc đã xảy ra, nhưng trí nhớ đến đoạn đưa Sở Tuyết chạy xa khỏi điểm cắm trại liền đứt quãng, suy nghĩ không có kết quả, hắn liền trả lời:

“Lúc lâm vào ảo giác em nhớ gì không? Anh không nhớ được gì cả.”

Sở Tuyết: “Em cũng không nhớ gì. Sau này gặp lại Già Romma, từ lời kể mới biết được sự việc đã xảy ra.”

Đổng A hơi suy nghĩ, nói: “Anh b·ị t·hương nặng, chúng ta tạm thời đừng vội vàng tìm cách tiến về El Dorado, chờ thương thế hồi phục rồi tính tiếp.”

Sở Tuyết gật đầu đồng ý, nói:

“Em và bộ lạc đang thu thập xác quái vật, Già Romma ngỏ ý xin lấy xương. Hắn cũng khá thành thật nói rằng: có thứ này, và thuốc mồi, có thể khiến người thường mạnh lên.

Thuốc mồi, em đã xem qua, có màu xanh lục. Nghe đồn là sản phẩm được thành El Dorado phát cho. Anh xem thế nào?”

Sở Tuyết có giữ lấy một ống thuốc mồi đưa ra cho Đổng A xem.

Trong lòng cũng rất là tò mò về nguồn cơn sức mạnh biến dị của thợ săn. Tuy nhiên, khi nghe đến đại giá phải trả là những cơn đau đớn dai dẳng, từng giây từng phút, nàng lập tức mất đi hứng thú.

Đổng A quan sát ống thuốc một hồi, không vội vàng trả lời câu hỏi, mà chuyển sang chủ đề khác:

“Em nói, dòng chữ trên đá là anh khắc lên?”

Sở Tuyết: “Em cũng không chắc. Chữ viết rất xấu, phải cố gắng lắm mới đọc ra được.

Hơn nữa, lúc đó chỉ có mỗi mình anh ở đó, xung quanh lại vương vãi vô số khúc xương bị bẻ gãy, tủy xương bên trong đều không còn. Có khả năng anh đã trực tiếp ăn chúng.”



Đổng A cau mày: “Điều đó không hợp lý. Khi lâm vào ảo giác, có lẽ lý trí đã mất kiểm soát và trở nên cuồng bạo. Làm sao có thể khắc chữ được?”

Sở Tuyết: “Hẳn là anh khắc, có lẽ lúc đó anh đã tỉnh táo lại không chừng? Lẽ nào là quái vật khắc lên? Như vậy quá đáng sợ rồi.”

Đổng A suy nghĩ thật lâu, không có kết quả bèn nói:

“Chuyện này cần suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Có thể anh đã ăn tủy xương của những con quái vật đó.

Em cứ tạm thời thu thập và giữ lại xương của 12 con quái cấp lãnh chúa.

Còn lũ quái lâu la, cứ để Già Romma tự do lựa chọn.”

Sau đó, cặp đôi trao đổi chi tiết hơn về nội dung được khắc trên vách đá.

Đổng A phân phó: "Em cũng thử làm theo như chữ khắc trên đá xem sao.

Cảm giác khá giống với cách xử lý thịt của Lisa nhưng chi tiết hơn, hẳn là có thể thực hiện được.

Dù có c·hết anh cũng không dám ăn thịt chuột núi dị biến ở đây nữa, quá nguy hiểm!"

Sở Tuyết: "Em cũng vậy! Lẽ ra chúng ta phải nghĩ tới điều này.

Một loài vật yếu đuối như thế lại có thể tồn tại trong rừng rậm nguyên sinh, làm sao có thể đơn giản được kia chứ."

Cùng lúc, ngoài lều truyền đến tiếng gọi của lão tộc trưởng:

"Cô Sở Tuyết, chúng tôi phát hiện ra một con quái vật khá kỳ quái, bị sừng nhọn xuyên qua, nằm c·hết cách vị trí chiến đấu hơn 1km. Cô mau ra ngoài xem sao."

Sở Tuyết nghe được, vội vàng hướng Đổng A nói:

"Chúng ta tạm thời ở lại khu rừng đá. Địa điểm khá ẩn núp, hẳn là an toàn.

Em sẽ đốc thúc mọi người dọn dẹp chiến trường sớm, để mùi máu tươi không thu hút quái vật khác đến. Anh cứ nghỉ ngơi đi."

Xong, nàng hướng về phía ngoài lều hô: "Nghe rồi! Già đợi ta một lát, ta đến ngay đây!"

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.