Đổng A và Sở Tuyết tách nhau ra, mỗi người tìm đến một quán bar riêng trong thành phố.
Điểm đến đầu tiên của Đổng A là một tòa nhà một tầng với bảng hiệu "Angelina Bar".
Nơi này được gọi là quán bar, nhưng phần lớn thời gian lại không có rượu đúng nghĩa. Đôi khi may mắn, có thương đội hoặc thợ săn mang theo rượu tự ủ đến bán hoặc từ căn cứ C chuyển về. Giá cả ở đây cao ngất ngưởng, mà hương vị cũng chẳng ra gì.
Đổng A quan sát xung quanh, thấy phần lớn thợ săn đều uống một loại dung dịch sền sệt màu nâu đục. Đó là nước ép trái say sưa pha loãng với rượu và nhiều nước. Cách làm đó giúp giảm giá thành, tăng hương vị cho rượu và đồng thời giảm đi tác dụng phụ của trái say sưa.
Quán bar chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ ảo tạo nên bầu không khí u ám. Khói thuốc từ lá của một loại thực vật biến dị nào đó nồng nặc và khó chịu tràn ngập không gian, tạo thành màn sương mù dày đặc.
Trên quầy bar có lẻ tẻ vài khách hàng đang tựa vào quầy trò chuyện với nhau, hoặc một mình thẩn thờ thưởng thức thứ rượu giả trong tay.
Tiếng nhạc vẫn ầm ĩ như thế, tiếng bass đập mạnh như muốn dội vào lồng ngực.
Tuy nhiên, đó cũng chẳng là gì so với bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi đây. Chủ quán bar không dám mở nhạc điện tử quá sôi động vì sợ kích thích thần kinh của những vị khách.
Âm thanh ồn ào khiến việc thu thập thông tin bằng siêu thính giác trở nên khó khăn hơn. Đổng A quyết định tự mình đi hỏi.
Hắn ngồi vào quầy bar, ra hiệu cho người pha chế và gọi một ly rượu "say sưa".
Sau đó, Đổng A bắt đầu tìm cách trò chuyện với người pha chế, tuy nhiên cuộc trò chuyện có vẻ gượng gạo và thiếu tự nhiên.
Người pha chế là một thanh niên khá trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt hắn ta lại chi chít sẹo, toát lên vẻ ngoài hung dữ, một bộ không dễ trêu vào.
Đổng A nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của đối phương, trong lòng bực bội: "Làm ăn mà thái độ gì thế?".
Tuy bực mình, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh và không để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Bất chợt, Đổng A chuyển hướng câu chuyện:
"Ta đến đây tìm người thân đã mấy tháng rồi, nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao Thành Chủ lại đuổi người sống sót ra khỏi thành. Việc này khiến cho việc tìm kiếm manh mối trở nên vô cùng khó khăn..."
Nói xong, hắn rút tay vào túi, móc ra 3 viên "Đồng Hăng" ném về phía người pha chế.
Người thanh niên kia phản ứng nhanh nhẹn, lập tức bắt lấy, vẻ thiếu kiên nhẫn tan biến, thay vào đó là nụ cười thân thiện dành cho vị khách quý.
Ngay lúc này, giọng nói của Đổng A lại vang lên:
"Dù sao cũng rảnh rỗi, hay là trò chuyện một chút đi. Bartender thường rất am hiểu tin tức, phải không nào?"
Không ngờ, người pha chế lại đi thẳng vào vấn đề:
"Ngươi muốn mua tin tức? Hay là tìm người?"
Đổng A, vốn đang định dẫn dắt câu chuyện một cách từ từ, bối rối ho khan:
"Chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi, bầu không khí ở đây quá ngột ngạt!"
Bartender lộ vẻ thất vọng, gật đầu và quay lại chủ đề dang dở:
"Cũng chẳng trách gì ngươi, ai cũng khó hiểu với quyết định của Thành Chủ. Bỗng dưng đuổi đám người đó đi, việc làm ăn của chúng ta lập tức lao dốc. Thời buổi này kiếm sống quả là khó khăn!"
Đổng A gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy. Không ai biết nguyên nhân vì sao họ bị đuổi. Lời đồn đại lan truyền khắp nơi, chẳng biết đâu là thật. Lúc trước, đợt lục soát khiến ta sợ hãi đến run người..."
Bartender an ủi:
"Nghe đại ca ta nói, trong thành thiếu lương thực. Bọn kia chỉ biết ăn bám, lại không chịu sử dụng thuốc biến dị vì sợ đau, nên bị xem như gánh nặng và bị đuổi đi.
Đừng nhìn ta gầy yếu, ta đã dùng tủy xương lần đầu, sắp hoàn tất quá trình hòa hợp thứ nhất, sắp dùng tủy xương lần thứ hai."
Hắn ta tiếp tục: "Hầu hết người trong thành đều đã được cường hóa, chúng ta được xem như tầng lớp thượng đẳng.
Tuy nhiên, việc trục xuất toàn bộ dân thường thấp kém ra khỏi thành phố thực sự không phải là một ý kiến hay. Dù sao, những công việc hạ đẳng vẫn cần người để làm."
Đổng A nghe xong, thầm xem thường, bật cười trong lòng: "Thượng đẳng, hạ đẳng... Nếu như lời tên Bartender là đúng, chỉ cần trải qua quá trình biến dị, ai cũng có thể trở thành thượng đẳng. Vậy chẳng phải ta đã là vương giả rồi hay sao?
Chuyện đuổi dân ra khỏi thành chắc chắn còn ẩn tình nào đó, không thể đơn giản như vậy."
Đổng A lên tiếng hỏi:
"Chúng ta là siêu nhân loại, ngươi có tin tức gì về người của căn cứ Z và căn cứ C không? Chia sẻ cho ta biết để thỏa mãn trí tò mò của ta nào."
Nói xong, Đổng A vung tay ném thêm 5 hạt Đồng Hăng cho tên Bartender.
Thấy khách hàng hào phóng, hứng thú trò chuyện dâng cao, bartender cất tiếng:
"Người của căn cứ Z ở lại quán bar kiêm nhà trọ: Aladdin nhưng ít khi ra ngoài, cũng chẳng có khách nào khác dám vào.
Còn người của căn cứ C cũng không hiếm gặp, một lũ háo sắc muốn mạng. Ta thật sự ao ước nếu trở thành cải tạo chiến sĩ, bọn họ không cần phải chịu đau đớn trong quá trình hòa hợp giống như ta."
Dừng một chút Bartender nói tiếp:
"Còn nữa người của căn cứ C vì giữ lại người thường tại nhà trọ của bọn hắn mà xung đột với phủ thành chủ một phen, suýt thì đánh nhau đâu.
Đám dân thường đó thật may mắn, có người của thế lực lớn bảo kê, không bị đuổi ra khỏi thành.”
Đổng A nghe xong, đoán ra được phần nào chân tướng, hỏi: “ Căn cứ C chỉ toàn cải tạo sinh học hay sao?”
Bartender: “Không biết, những đại nhân vật đó hẳn có biện pháp hóa trang, phải chăng thật đánh nhau mới có thể phân biệt được.
Đổng A không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: “Người thường bị căn cứ C giữ lại chưa chắc có kết cục gì tốt. Lũ ô uế cải tạo chiến sĩ quá kinh tởm rồi, ta nếu gặp phải, quyết không nương tay.”
…
Sau gần nửa tiếng trò chuyện, Đổng A cũng đã "xử lý" xong ly rượu "Say Sưa" của mình.
Hắn thanh toán tiền, hào phóng "bo" thêm cho bartender năm hạt Đồng Hăng khiến nụ cười của tên này nở như hoa. Nhưng mặt đối phương quá nhiều sẹo rồi, người khác nhìn vào lại cảm thấy có chút dữ tợn.
Rời khỏi quán bar, Đổng A bước trên đường về, chìm trong suy tư. Những thông tin thu thập được rời rạc và hỗn độn, khiến hắn khó lòng kết nối thành một bức tranh toàn cảnh rõ ràng.
Hắn tiếc nuối vì hai người mình đến thành El Dorado quá muộn. Có vẻ như vòng xoáy hỗn loạn nơi đây đã khởi động từ lâu, chỉ chờ ngày bùng nổ. Và Đổng A biết rằng, thời khắc đó sẽ không còn xa nữa.
Nhìn cảnh tượng trên đường phố, nơi kiến trúc cổ kính hòa quyện với hiện đại, hoa mỹ đan xen thực dụng, Đổng A bỗng mường tượng ra những con người đã xây dựng thành phố này giữa bối cảnh tận thế loạn lạc. Họ hẳn đã từng tràn đầy nhiệt huyết, đồng lòng đồng sức vượt qua muôn vàn khó khăn.
Nhớ lại các sự kiện, Đổng A lại có một dự cảm chẳng lành. Khi nguy hiểm bộc phát, thành phố xinh đẹp này có thể sẽ bị san phẳng hoàn toàn.
Nghĩ đến viễn cảnh một "ốc đảo" giữa rừng rậm, một nơi định cư tốt như vậy biến mất, lòng hắn không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Đến địa điểm hẹn trước, Đổng A thấy Sở Tuyết đã đúng giờ quay trở lại. Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút lảng tránh, khiến Đổng A, vốn n·hạy c·ảm, lập tức cảm nhận được sự bất thường. Hắn liền hỏi ngay:
"Em không sao chứ?"
Nghe câu hỏi của Đổng A, Sở Tuyết có chút chột dạ. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ ửng đỏ, nàng lí nhí:
"Em... em vào nhầm "Sờ tríp cờ lắp" . Có cả nam lẫn nữ... thật là mở mang tầm mắt..."