Khi Đổng A quay về, Sở Tuyết liền kể cho hắn nghe những gì đã tra hỏi được. Đổng A trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Bọn chúng không phải thứ tốt lành gì, không thể tin tưởng hoàn toàn vào lời khai này. Còn việc giao tên tù nhân kia cho Thằng Hề, đó chỉ là mơ mộng hão huyền của hắn mà thôi."
Sở Tuyết hiểu ý nói: “Lát nữa quay lại, em sẽ diệt khẩu.”
Đổng A: “Như vậy tốt nhất! Bớt đi một tên biến thái ăn người.”
Hắn nói tiếp: “ Anh chỉ hơi thắc mắc, tại sao Lão Trại Phó trại Soca không đề cập với anh, dẫn đội của đoàn lính đánh thuê là Thằng Hề chứ? đây cũng chẳng phải việc gì cần bảo mật.”
Sở Tuyết: “Thằng Hề? Có vấn đề gì sao?”
Đổng A: “Có vấn đề, Thằng Hề là môn đồ, rất hiếm khi dẫn đội lính đánh thuê làm nhiệm vụ. Hắn thường đi với lính chính quy hơn.
Còn có, em không biết, Thằng Hề là biệt danh mà thôi, kỳ thật chúng ta đã gặp mặt.”
Sở Tuyết cũng nổi lên tò mò: “Là ai?”
Đổng A: “Người đã cứu viện căn cứ của chúng ta, Nguyễn Văn Hồng.”
Sở Tuyết kinh ngạc: "Làm sao anh biết chuyện này?"
Đổng A: "Lần trước khi đến căn cứ Z xác nhận nhiệm vụ với người trợ lý, anh có gọi vào số cá nhân của hắn ta để rủ Nguyễn Văn Hồng ra Trung tâm Thương mại nhậu một bữa. Nhờ vậy mà anh biết được biệt danh."
Sở Tuyết:
“Lính đánh thuê chính thức mặc dù mạnh mẽ, nhưng đám người đó còn chưa đủ tư cách để cho Thằng Hề làm đội trưởng dẫn đội.
Xương vỏ ngoài thiết giáp chiến lực phi phàm cũng rất chói mắt. Chuyện này có điểm đáng ngờ."
Đổng A gật đầu suy tư rồi đáp:
"Chắc chắn có điều gì đó không ổn. Vẫn câu nói cũ, tập trung vào nhiệm vụ của chúng ta, tốt nhất là hạn chế tối đa việc tiếp xúc với đám người đó.
Còn về 'thuốc an thần vĩnh cửu' nên cẩn trọng! Nó có thể không phải thứ gì tốt đẹp. Chúng ta khác với bọn họ, đừng nên vì tham lam mà mạo hiểm."
Sở Tuyết gật đầu đáp:
"Em hiểu rồi."
Đổng A tiếp tục: "Còn về chuyện máy cảm ứng địa chất, việc xác minh rất đơn giản. Ngày mai chúng ta sẽ đến khu thành Đông đào thử nghiệm."
Sở Tuyết đồng ý:
"Được thôi! Quyết định như vậy."
"..."
Ngày hôm sau, Đổng A và Sở Tuyết tìm đến một góc khuất gần tường thành Đông để bắt đầu đào hầm. Cả hai hăng hái đào sâu xuống lòng đất mà không hề bị Phủ Thành Chủ phát hiện.
Đổng A vui mừng vì đã tìm được con đường rút lui an toàn và ngắn gọn hơn. Tuy nhiên, mọi chuyện không suôn sẻ như họ tưởng tượng. Khi đào sâu hơn, họ gặp phải lớp đất cứng rắn bất thường.
Dù dẻo dai đến đâu, Đổng A cũng không thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi sau khi đào bới liên tục.
Hắn tạm dừng công việc, lên mặt đất bổ sung năng lượng và canh chừng cho Sở Tuyết xuống đào tiếp. Tuy nhiên, chỉ sau một lúc ngắn nghỉ ngơi, Sở Tuyết đã vội vã chui ra khỏi hầm, hối thúc:
“Anh mau xuống phía dưới xem, em phát hiện được gì! Mau mau…”
Nghe vậy, Đổng A không khỏi tò mò. Bỏ qua việc canh chừng, hắn vội vàng chui xuống hầm.
Đến cuối đường hầm, họ phát hiện ra một lối thông dẫn vào một hệ thống địa đạo chằng chịt. Nhìn vào những dấu vết còn sót lại, rõ ràng đây không phải do con người đào ra. Trên vách hang còn có rất nhiều lỗ nhỏ với kích thước không đồng đều.
Đổng A thử đi theo một nhánh hầm nhỏ, nhưng kích thước của nó dần thu hẹp lại, khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn, chỉ vừa đủ cho một người chui qua, rồi thu hẹp dần thành lối cụt.
Sở Tuyết có chút lo lắng:
"Thật kỳ lạ! Có máy địa chất cảnh báo mà sao dưới lòng đất lại có nhiều địa đạo bí ẩn thế này? Liệu có phải quái vật đào ra không nhỉ?"
Đổng A trầm ngâm suy nghĩ:
"Không thể nào máy địa chất lại không phát hiện ra hoạt động đào hầm bên dưới. Có lẽ những hang động này đã tồn tại từ trước khi thành El Dorado được xây dựng."
Đổng A lên tiếng: "Anh đi kiểm tra một chút, em ở đây canh chừng nhé."
Sở Tuyết gật đầu đồng ý: "Được thôi!"
Đổng A đi theo lối địa đạo cũ, di chuyển ngược lại hướng họ đã khám phá trước đó. Hang động càng đi càng rộng rãi, với vô số ngã rẽ đan xen, khiến nơi đây trở nên chẳng khác gì một mê cung.
Tuy nhiên, sau một đoạn ngắn, Đổng A buộc phải dừng lại vì lối đi bị chặn bởi một đống đất đá s·ạt l·ở.
Đổng A cẩn thận di chuyển trong hang động, cố gắng không gây ra tiếng động lớn. Hắn lo lắng rằng nếu đi quá xa, vô tình đi ra khỏi khu vực thành Đông, máy địa chất sẽ phát hiện ra.
Sau khi quay lại, Đổng A kể cho Sở Tuyết nghe về những gì mình phát hiện. Sở Tuyết cũng không tìm ra được giải pháp nào hữu ích, chỉ có thể nói:
“Tòa thành này thật quỷ dị! Chúng ta phải làm gì đây?”
Đổng A: "Giờ ta cần bình tĩnh, chờ đợi sự thay đổi bất ngờ. Nhưng quan trọng nhất là phải tìm ra đường rút lui an toàn và nhanh chóng nhất."
Đổng A và Sở Tuyết tiếp tục miệt mài đào, hướng về phía ngoài thành. Tuy nhiên, hy vọng của hai người nhanh chóng tan vỡ khi cuốc của cả hai liên tiếp bị đá lớn chặn đường.
Tốc độ đào hầm chậm đi đáng kể. Nếu cứ như vậy muốn đào ra khỏi thành El Dorado lại không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Tình huống bế tắc khiến cả hai lo lắng. Họ đã dành nhiều thời gian và công sức để đào con đường này, hy vọng tìm ra lối thoát khỏi thành phố. Giờ đây, kế hoạch dường như đã đổ bể.
Đổng A chỉ còn cách bất đắc dĩ nói: "Xem ra chúng ta phải tìm biện pháp khác?"
Sở Tuyết: "Quá khó!"
"..."
Trên đường quay trở về, Đổng A không ngừng suy ngẫm về mạng lưới địa đạo chằng chịt ẩn sâu bên dưới lòng đất.
Hình ảnh những đường hầm u tối, quanh co cứ hiện lên trong tâm trí, hắn lợi dụng khả năng xử lý thông tin của não bộ vẽ nên một bản đồ chi tiết trong đầu.
Hoàn thành bức tranh tưởng tượng, Đổng A bỗng giật mình kinh ngạc vì sự tương đồng giữa bản đồ do chính tay hắn vẽ và hình dạng của một bộ rễ cây khổng lồ.
Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu, khiến sắc mặt Đổng A biến đổi, hắn không nhịn được đem suy đoán của mình nói với Sở Tuyết:
"Liệu chăng, bên dưới thành phố El Dorado có tồn tại một gốc thực vật biến dị với kích thước khổng lồ? Mà những địa đạo bí ẩn kia chính là do hệ thống rễ cây này đâm sâu và bện chặt vào lòng đất tạo nên?"
Suy đoán của Đổng A khiến Sở Tuyết rùng mình. Nàng vội vàng lên tiếng:
"Anh đừng nói như vậy, nghe kinh khủng quá! Hay là chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay lập tức?"
Đổng A kiên định đáp:
"Đã đến nước này rồi, bỏ cuộc giữa chừng ư? Không thể nào.
Nếu như Tô dự thật ở đây, chúng ta không thể đứng nhìn thằng bé c·hết thảm mà không làm gì. Dù chỉ là suy đoán, nhưng không thể lờ đi.
Hãy tung tin tức này ra ngoài, xem phản ứng của các thế lực liên quan. Nhưng nhớ phải hành động bí mật, tuyệt đối không được để lộ manh mối."
Sở Tuyết tuy còn e dè nhưng cũng gật đầu đồng ý. Nàng hiểu rằng Đổng A nói đúng: không thể bỏ mặc Tô Dự trong tình huống nguy hiểm này.
"..."
Kể từ vụ t·ấn c·ông sòng bạc chấn động do căn cứ C thực hiện, những vụ "khủng bố" tương tự liên tiếp xảy ra như chuỗi domino, gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp thành phố El Dorado.
Tin đồn thất thiệt bùng nổ, càng đồn liền càng không hợp thói thường:
Lời thì thầm râm ran cho rằng thành chủ El Dorado thực chất không phải con người, mà là một thực vật biến dị khổng lồ đội lốt người, âm thầm chăn nuôi nhân loại như nguồn thức ăn và sắp sửa "thu hoạch".
Nhiều người khẳng định sự tồn tại của một thực vật biến dị khổng lồ bảo vệ thành phố, ngăn chặn quái vật t·ấn c·ông. Họ cho rằng chỉ cần đào sâu xuống lòng đất, sẽ có thể tìm thấy bằng chứng cho lời đồn này.