Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 155: Hố sâu



Chương 155: Hố sâu

Già Romma nhận lấy bình sắt, nhìn dịch tủy xương vàng nhạt mê người, trong hai mắt toát ra vẻ vừa yêu vừa hận. Nhưng hắn không có sự lựa chọn nữa rồi.

Già đưa ánh mắt cảm kích nhìn Sở Tuyết, sau đó như nhớ ra điều gì, vội lấy từ hành lý của mình ra một lọ nhựa màu nâu tía, đưa lại cho Đổng A và nói:

“Cảm ơn đã tặng lễ, đây là lớp dầu sau khi sơ chế thịt chuột hoang tưởng, theo cách của ngài Đổng A mà thu được.

Vì nó có thể ảnh hưởng đến cả ngài, nên ta định xem như độc dược để sử dụng.

Ta đã thử nghiệm qua, độc tính mạnh hơn nhiều, khi sử dụng phải vạn lần cẩn thận.

Khi dùng lên quái vật, ngài nhớ trộn dịch vị của người vào nó mới có tác dụng, nhưng hiệu quả sẽ giảm đi.

Hy vọng có thể giúp ngài lúc nguy nan.”

Đổng A không có ý ngăn cản Sở Tuyết, chỉ lặng lẽ đứng nhìn nàng và Già Romma nói chuyện.

Có lẽ trong mắt bộ tộc Pianu, Sở Tuyết thì hòa nhã, gần gũi, còn Đổng A thì xa cách, lạnh lùng. Hắn cũng chẳng bận tâm đến cái nhìn của người khác.

"Không ngờ Già Romma cũng có quà tặng cho mình."

Đổng A nhìn dung dịch sền sệt màu nâu tía, âm thầm tự trách mình ngu xuẩn:

“Chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện tiến về El Dorado, có một thứ c·hất đ·ộc lợi hại như vậy lại không biết thu thập.”



Hắn cũng ghi nhớ cách sử dụng độc. Váng dầu quái vật khác có màu đen, váng dầu này màu nâu tía, thật đặc biệt. Khó trách có thể ảnh hưởng đến bản thân.

Sau đó, Đổng A nói với Già:

“Cảm ơn! Ta tin rằng tai họa ngầm của công thức thợ săn biến dị nhất định sẽ có biện pháp giải quyết. Già sử dụng tủy xương nhớ cẩn thận, đừng để mình biến thành quái vật hại người.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, hai nhóm người rời nhau. Bộ lạc Pianu đi dọc theo tuyến đường D22 về phía căn cứ Soca, còn Đổng A và Sở Tuyết thì đi theo chỉ dẫn của cái xác dược nhân, lặng lẽ biến mất vào trong những bụi cây biến dị rậm rạp .

"..."

Hai người tiếp tục hành trình trong rừng rậm. Cây xanh mướt che khuất bầu trời, ánh sáng nhạt nhòa len lỏi qua từng chiếc lá. Vốn dĩ cảnh tượng ấy phải rất đẹp, bây giờ lại trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.

Địa hình phức tạp hơn khi đi về phía tây, với nhiều đồi núi hiểm trở, suối xiết, và những vách đá cheo leo.

Bọn họ đã phải vượt qua không ít khó khăn, lần này chủ yếu do t·hiên t·ai. Đi qua một vùng đầm lầy nhiều sấm sét, tiếng "Đùng Đoàng" liên tục làm cả hai rùng mình. Nếu bị sét đánh, không chỉ thiết bị hư hại mà cả người cũng có thể c·hết.

Tiếp tục hành trình, hai người phát hiện một đoạn đường rất kỳ lạ, có vẻ như được xe cơ giới cỡ lớn mới tạo ra gần đây. Hai bên đường còn thấy dấu máu của quái vật, nhưng đã có người dọn dẹp sạch sẽ, không còn xác con quái nào.

Đổng A cẩn thận quan sát, nhanh chóng nhận ra một manh mối. Hắn chỉ vào dấu vết bánh xích, nói với Sở Tuyết:

"Đây là xe cơ giới chuyên dụng, dùng để xây dựng tường cao. Có người đã sử dụng nó để mở ra con đường này.

Cả quá trình dường như không yên bình, có những dấu tích của cuộc chiến đấu."



Sở Tuyết suy đoán: “Nhìn phương hướng hình như từ thành El Dorado đến đây. Có thể có người đã dẫn dắt người sống sót ngoài thành, đi theo tuyến đường để ra khỏi vòng vây của quái vật?”

Đổng A: “Không loại trừ khả năng này. Dấu vết bên kia cho thấy, những người sống sót tự nguyện rời đi. Họ có lẽ đi theo hướng ngược lại so với chúng ta, nên mới không thấy bóng dáng một ai.

Không phải ai cũng có thể điều khiển chiếc xe cơ giới khổng lồ ấy, có thể là người của thành El Dorado.”

Sở Tuyết: “Nếu có người sống sót thật thì tốt quá nhỉ? Hy vọng suy đoán của chúng ta là chính xác, mọi người sống được càng nhiều càng tốt.”

Đổng A: “Nhưng đừng quá hy vọng, hy vọng nhiều thất vọng lớn. Chúng ta chỉ cần tiếp tục hành trình thôi.”

Sở Tuyết: “Ok.”

“...”

Càng đi về phía tây, độ cao so với mặt nước biển càng dâng lên.

Đi mãi, qua khỏi đầm lầy, sau rừng cây biến dị rậm rạp, một hố sâu khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mắt Đổng A. Hắn không ngờ rằng trong rừng sẽ có một hố sâu lớn như vậy.

Đến rìa mép hố để quan sát, kiểu dáng kỳ quái của nó khiến cả hai phải nhăn mày lo lắng.

Gần hơn, cảm giác ngay cả bầu trời cũng dường như trở nên âm u. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy toàn là màu đen. Nó như một cánh cổng khổng lồ dẫn đến một không gian tối tăm, nuốt chửng mọi ánh sáng.

Đổng A đi vòng quanh miệng hố, phát hiện dấu vết của rất nhiều sinh vật đã đi qua, có quái vật, có cả người, đến từ nhiều hướng khác nhau.



Hắn nghĩ trong lòng: “Dưới đó có rất nhiều người?”

Không khí dưới đáy hố tối đen, dày đặc đến mức có cảm giác như có thể múc lên bằng gáo. Chỉ có vài tia sáng lờ mờ len lỏi, ánh lên những hình thù kỳ dị, u ám trên vách đá. Đứng quan sát như vậy, Đổng A cảm thấy một cảm giác khủng hoảng không tên bao trùm.

Hố sâu này giống như một cái mỏ lộ thiên bị bỏ hoang, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì cũng không phải.

Đầu tiên, có một lối đi hình xoắn ốc dẫn xuống dưới đáy, càng giống sản phẩm nhân tạo, không phải tự nhiên tạo thành. Nhờ có lối đi đó, những mảng đá sắc nhọn chực chờ cắt nát bất kỳ ai dám leo trèo, không còn là điều cản trở ai muốn đi xuống dưới nữa.

Thường thì mỏ lộ thiên rộng ở bề mặt và thu hẹp khi xuống sâu, nhưng cái hố lại có hình dạng của một trụ thẳng đứng. Vách đá của hố sâu dựng đứng cheo leo, cao ngút ngàn, như thể đã có một cỗ máy khổng lồ khoan sâu xuống đất đá.

Đổng A nhìn cảnh vật xung quanh, lại nhìn xác dược nhân bên cạnh, các vết sẹo trên da dược nhân nổi lên rõ nét hơn bao giờ hết, như muốn thúc ép cả hai đi xuống phía dưới nhanh hơn.

Hắn nhìn về phía Sở Tuyết, ánh mắt rõ ràng toát lên quyết tâm rồi nói:

“Kiểm tra lại trang bị, nghỉ ngơi 30 phút lại xuất phát.”

Sở Tuyết gật đầu: “Được!”

Hai người đã quá hiểu nhau, vì vậy không có sự hối hận hay sợ hãi nào xuất hiện. Chỉ có sự kiên định đi tiếp. Nghỉ ngơi xong xuôi, họ từng bước đi rất cẩn thận, bám vào lối đi xoắn ốc dẫn xuống đáy hố. Mỗi bước chân đặt xuống nhẹ nhàng, từng chút một dò dẫm trong bóng tối u ám.

Ánh sáng từ mặt trời dần yếu đi, nhường chỗ cho bầu trời đêm bao phủ. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn lại tiếng bước chân vọng về.

Trên đường đi, cặp đôi lại gặp những loài nấm ánh sáng quen thuộc. Những cây nấm này có phát ra phóng xạ, Đổng A phải rút lui xa xa để né tránh.

Khắp nơi trên đường đi đều là dấu tích của các cuộc chiến đấu, lối đi toàn bộ lan ra với máu tươi và thịt vụn bám đầy trên các bề mặt đá. Những con quái trùng với tiếng rít bò trên các vách đá xung quanh, đang hưởng thụ bữa tiệc từ mảnh thịt vụn, âm thanh gặm nhấm rào rạo được phát ra càng khiến bầu không khí trở nên sởn gai ốc.

Khi đi sâu xuống, sương mù xuất hiện dày đặc, che khuất tầm nhìn của cả hai. Dù có sử dụng đèn pin, Sở Tuyết cũng chỉ có thể nhìn rõ được khoảng cách không quá 5 mét, trong khi Đổng A chỉ hơn 10 mét.

Không khí trở nên lạnh và ẩm, khiến da gà nổi lên. Mùi tanh nồng từ đâu đó bỗng tràn ngập, có lẽ là do sự kết hợp giữa mùi nấm mốc và xác động vật biến dị, tạo nên sự ngột ngạt quỷ dị.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.