Xuống sâu hơn nữa, đến vị trí cách mặt đất 200 mét, áp suất thay đổi khiến cơ thể cảm thấy không thoải mái. Tiếng ồn ào bắt đầu xuất hiện, t·iếng n·ổ mạnh, tiếng la g·iết, tiếng quái vật kêu thảm vang vọng từ đáy hố sâu. Âm thanh hỗn tạp dội vào vách đá, khuếch đại cảm giác khó chịu lên một bậc.
Cặp đôi nhìn nhau thấp giọng trò chuyện:
Đổng A: “Phía dưới có người? Còn đang đánh nhau?”
Sở Tuyết: “Những t·iếng n·ổ khác em không biết, nhưng t·iếng n·ổ súng SCT quá quen thuộc rồi, em nghe ra được.”
Không có gì lạ khi Sở Tuyết có thể nhận ra tiếng súng đó. Trước đây, nàng đã từng bị đạn xuyên giáp 12,7mm bắn xuyên qua cơ thể, cảm giác không dễ chịu gì.
Dưới đáy hố không có gió. Đổng A dự định sử dụng Flycam để lặn xuống sâu hơn do thám tình hình. Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn, nó buộc phải quay trở về.
Sương mù dày đặc che phủ mọi thứ, khiến cho Flycam không thể ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào, chỉ thu được những mảng nhiễu và tiếng ồn ào. Dù rất tiện lợi, trong một số điều kiện đặc biệt, nó cũng không phải là công cụ hoàn hảo.
Đi xuống càng sâu, tiếng đánh nhau trở nên rõ ràng hơn. Đổng A không bị phân tâm bởi những âm thanh này, vẫn men theo chỉ dẫn của cái xác dược nhân, tiếp tục tiến tới trước một vách đá sáng loáng.
Xác dược nhân dẫn đến đây thì hết đường. Đổng A quan sát các vết sẹo, nhận thấy nó vẫn chỉ hướng đi thẳng về phía trước.
Hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phải đào hầm đi tiếp? Nếu vậy thì biết đến bao giờ mới xong?”
Cặp đôi dạo quanh vách đá, nhìn kỹ, sau đó dùng tay sờ mó, gõ đập, sử dụng siêu giác quan kiểm tra xem có phải là cửa ngầm đã bị ẩn giấu, nhưng không phát hiện được gì.
Không từ bỏ hy vọng, Đổng A lấy ra cái xẻng nhỏ từ balo siêu trọng, thử đục khoét. Sau một lát, hắn đổi cho Sở Tuyết, cả hai phải luân phiên làm việc, luôn trong trạng thái tốt nhất để đối phó với nguy hiểm.
Sau khi đào khoảng năm, sáu mét, họ cuối cùng cũng liên thông với một hang động nhỏ, chỉ đủ cho một người bò vào.
Đổng A lấy ra robot do thám và điều khiển cho nó chạy sâu trong hang động. Sau khi tiến vào khoảng một trăm mét, robot chui đến một cái hang rộng lớn hơn. Thấy tín hiệu đến robot của mình đã yếu, Đổng A dặn dò Sở Tuyết:
“Anh vào trong do thám một chút, em ở ngoài cẩn thận. Nhớ dùng bộ đàm trao đổi thường xuyên.”
Sở Tuyết: “Ok!”
Đổng A bò qua đoạn hầm hẹp, đến hang động rộng lớn hơn rồi tiếp tục điều khiển robot tiến lên. Nơi đây tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào, dù có thị lực siêu cường, hắn cũng không thể nhìn thấy gì.
Cũng may Robot có đèn LED chiếu sáng, dù chỉ có một bóng led bé xíu, ánh sáng nó phát ra cũng đủ giúp Đổng A quan sát được khung cảnh trong động đá. Có vẻ như càng tiến sâu, hang động càng mở rộng. Quan sát dấu tích bên trong hang, hắn nhận thấy vách đá ẩm ướt có dấu tích bị mài mòn, chứng tỏ không phải mới được đào.
Động đá ẩm ướt lại không có dấu hiệu sự sống, kể cả nấm hoặc côn trùng biến dị.
Tiếng bộ đàm của Sở Tuyết từ bên ngoài vang lên: “Anh vẫn ổn chứ?”
Đổng A quan sát các vết sẹo trên xác dược nhân thay đổi, khẽ trả lời:
“Anh vẫn ổn. Bên này liên thông với một hang động lớn hơn. Xem ra xác dược nhân chỉ đường khá chính xác. Chúng ta sẽ tiếp tục đi đường này…”
Đổng A không biết rằng họ đã may mắn đến mức nào. Bên ngoài, dưới lớp sương mù che phủ, rất nhiều cải tạo chiến sĩ quái vật và thực vật biến dị đang đánh nhau, tình cảnh hỗn loạn, đầy máu me.
Dưới đáy hố sâu không tối như bên trên mà có ánh huỳnh quang le lói soi sáng khung cảnh rùng rợn. Tia sáng xanh lục yếu ớt xuyên qua màn sương dày đặc, vẽ lên những đường viền kỳ ảo.
Đáy hố là một bãi đất trống khổng lồ. Khắp nơi có vô số đống xương thú chất thành từng ngọn đồi, trắng xóa một mảng. Xương cốt có đủ mọi kích thước, hình thù, từ những con thú nhỏ bé đến những mãnh thú to lớn, tất cả đều nằm im lìm như trong cõi c·hết.
Màn sương mù dày đặc bao phủ nghĩa địa xương, tạo nên bầu không khí u ám, ngột ngạt. Từng làn sương trắng xóa lững lờ trôi trên mảng xương trắng, khiến cho khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Một bóng người cao lớn tiến bước trên bãi xương khổng lồ. Hắn mặc bộ trang phục cao bồi, với chiếc mũ rộng vành che khuất một phần khuôn mặt. Một bên mắt là mắt máy, phát ra ánh sáng laser đỏ rực. Trên cánh tay trái đeo huy hiệu hình chữ T to lớn, lấp lánh ánh kim loại.
Hai khẩu súng lục với nòng to như hai con mãnh thú nằm trong tay hắn, không bắn đạn thường mà bắn ra hai chùm laser màu xanh lục. Chỉ với một phát bắn thôi cũng đủ để xuyên thủng tất cả vật cản, tạo ra một hố to bằng kích thước miệng súng. Mỗi bước chân di chuyển, tiếng kim loại v·a c·hạm với xương thú vang lên âm thanh lóc cóc.
Theo sau gã cao bồi là đoàn chiến binh hùng hậu, khoảng ba mươi người, mỗi người đều là máy móc cải tạo chiến sĩ, mang theo v·ũ k·hí riêng biệt. Tiếng xôn xao, tiếng bước chân dồn dập, tạo nên sự đồng bộ đầy sát khí.
Đoàn người di chuyển nhanh chóng trên bãi xương, mỗi bước chân dẫm lên đều làm xương nát vụn. Đoàn đội này như một c·ơn l·ốc x·oáy, nghiền nát mọi thứ cản đường.
“Ùng- Ong Ong!”
Tiếng súng laser kỳ quái vang lên. Gã cao bồi giơ tay, bắn một phát. Tia laser xuyên thủng thân con quái vật của căn cứ S, tạo ra một lỗ thủng to lớn. Con quái vật gầm lên thảm thiết, ngã gục xuống đất giật giật. Nó muốn đứng lên nhưng cơ thể đã không toàn vẹn, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Tên cao bồi không để ý đến sự giãy dụa, bình tĩnh tiến tới, đạp bẹp đầu nó. Trên miệng hắn nở một nụ cười khinh bỉ, lẩm bẩm:
“Căn cứ S, hừ!”
“…”
Một nhóm người khác xuất hiện, toàn là da xanh. Khác với đám mà Đổng A từng gặp trước đây. Đám này có hình thể to lớn, cường tráng hơn hẳn, vảy giáp trên thân dày hơn, còn được bọc thêm một lớp hợp kim sáng loáng.
Mỗi khớp chân tay của chúng đều có gai ngược sắc nhọn, được độ hợp kim dài, vững chắc hơn, sau lưng mọc ra đuôi gai. Dù trông như quái vật, đám này lại chấp hành kỷ luật rất tốt. Chúng đeo balo hợp kim, cầm v·ũ k·hí giống như nhân loại, nhìn chẳng phải hài hòa.
Tên đội trưởng dẫn đầu không ngừng chém g·iết kẻ địch hắn còn luôn miệng ra lệnh:
“Chú ý đội hình, cách xa đoàn đội của căn cứ T.”
“…”
Hai đoàn đội này đều rất mạnh, nhưng số lượng khá ít.
Nhiều nhất là quái vật và thực vật biến dị. Không rõ vì lý do gì, chúng đánh nhau loạn xạ. Thực vật biến dị và quân phủ thành chủ liên hợp ngăn chặn thế công của các đoàn đội còn lại.
Có một đoàn đội khác, số lượng rất đông, toàn là thợ săn biến dị, đi theo sau cùng, do một người trung niên dẫn đầu. Đoàn đội này đông, v·ũ k·hí, sức mạnh lại thua xa các đoàn đội khác.
Một cấp dưới lo lắng hỏi người đàn ông trung niên:
“An đại nhân, người sống sót đã được thu xếp ở căn cứ mới. Chúng ta có nhất thiết phải rời đi, nhúng tay vào vũng nước đục này chứ?”
Họ An đáp: “Ngươi căn bản không hiểu, ta cần một câu trả lời. Nhắc mọi người cứ giữ đội hình ở phía sau cùng mới tốt.”
Cấp dưới báo cáo: “Thủ Lĩnh đã dẫn người đi theo tuyến đường bí ẩn kia. Liên lạc không bị gián đoạn.”