Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 157: Nghe trộm



Chương 157: Nghe trộm

Ngoài những đoàn đội kia, còn có một đoàn đội nữa thuộc căn cứ S.

Lũ này sau khi biến thân liền trở nên điên cuồng vô cùng, số lượng không kém quái vật. Chúng từ quái vật đến thực vật biến dị, người của căn cứ T, căn cứ Long Tuyền, gặp ai cũng đánh, l·àm t·ình cảnh chiến đấu loạn hết cả lên, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

“...”

Đổng A và Sở Tuyết không xuống đáy hố, nên không thể chứng kiến cảnh tượng hoành tráng bên dưới. Cả hai đi theo hang động vừa đủ cho hai người di chuyển, bảy ngoặt tám rẽ trong mê cung này.

Đổng A có thể tự ghi nhớ tuyến đường trong đầu, dù cho phức tạp đến đâu. Tuy nhiên, Sở Tuyết vẫn cẩn thận lấy ra thiết bị điện tử, tiêu ký bản đồ thêm một lần nữa, ổn một tay vẫn hơn.

Có những đoạn hang động rất hẹp, nhưng cũng có đoạn lại cực kỳ rộng rãi. Vết sẹo trên xác dược nhân lúc này đã nhiều hơn, chuyển động nhanh hơn, rung động như sóng biển, liên tục chỉ lối như hối thúc hai người tiến tới.

Chui qua một đoạn hang ẩm ướt, lối đi phía trước bỗng thẳng một mạch và không ngừng mở rộng ra.

Đổng A thấy cảnh này, thầm nghĩ: "Đã đến nơi sao?"

Ra hiệu cho Sở Tuyết ở đằng sau, hắn giảm tốc độ, bước đi khẽ khàng hơn, chầm chậm tiến tới.

Càng đi gần tới lối ra, hang càng hẹp lại, cửa hang được che phủ bởi một lớp chất nhầy màu nâu đậm.

Đổng A thầm nghĩ: "Thảo nào ánh sáng và không khí trong hang lại ít như vậy."

Điều này cũng giải thích vì sao hang động dài như vậy lại không có chút sự sống nào.

Cả hai là cải tạo chiến sĩ, có thể hô hấp ở những nơi có nồng độ oxy thấp, nếu không sẽ b·ị n·gạt k·hí mà không thể đi hết hang dài như thế.

Đã đi tới đây, không có lý do gì để quay đầu. Đổng A liền lấy ra thương phục hợp, định rạch mở lớp màng. Lợi dụng độ dài cán thương, cho dù bên kia có nguy hiểm gì cũng có thể kịp thời ứng phó.



Lớp màng nhầy ngoài dự liệu rất dày, hắn phải rạch sâu gần 15 cm mới thành công làm rách ra một khe hở.

Rất nhanh, mùi tanh nồng kỳ dị tràn ngập không gian.

Hai người phản ứng nhanh, nín thở, đeo mặt nạ phòng độc.

Chờ đợi một lát, không thấy có động tĩnh gì, Đổng A tiếp tục dùng thương mở rộng vết rách.

Phía sau lớp màng nhầy không quá sáng, nhưng so với trong động tối thì rất chói mắt, khiến cả hai phải nhíu mắt lại.

Tấm màn đã bị rách nhưng chất nhầy không ngừng rũ xuống, không thể quan sát cảnh tượng phía đối diện.

Đổng A để lại cái xác dược nhân, ra hiệu cho Sở Tuyết sẵn sàng chiến đấu, đứng đợi hiệu lệnh tiếp theo.Sau đó, hắn lấy ra robot do thám, quẳng qua phía bên kia, có vẻ như lớp nhầy còn ngăn cản tín hiệu, màn hình smart watch không hiện lên hình ảnh nào.

Hắn cũng không chần chờ mà thầm vật sức, thầm đếm “một, hai, ba” sau đó khẳng khái lao qua phía bên kia màng nhầy.

“…”

Trong dự kiến, không có nguy hiểm xuất hiện, nhưng Đổng A mất thăng bằng, trượt xuống dốc.

Hắn muốn bám vào thứ gì đó để níu lại, thế mà dưới chân chỉ toàn chất nhầy trơn trượt. Đổng A liền cắm thương phục hợp thật sâu vào vách màng để dừng lại.

Bây giờ mới có thời gian hít sâu, quan sát xung quanh. Chỉ thấy, hắn đã tiến vào một hang động hình vòm khổng lồ, vách động được bao phủ bởi chất nhầy nhớp nhúa. Đáy động hình phễu, dưới đáy là chất lỏng sền sệt như máu, thỉnh thoảng nổi bong bóng như đang sôi, trông rất quỷ dị.

Đổng A để ý sự dị thường của lớp nhầy, phân thành hai màu rõ rệt, phía trên nhợt nhạt, phía dưới sẫm hơn, chứng tỏ mực chất lỏng ban đầu rất cao, không thấp như hiện tại.

Hắn suy nghĩ, trong lòng may mắn không thôi:

"Sẽ xảy ra chuyện gì nếu khi phá vách ngăn mà mực chất lỏng trong này cao hơn? Sợ rằng cả hai đã bị nhấn chìm trong thứ dung dịch quỷ dị kia. Thật đáng sợ!"



Robot do thám của Đổng A đã chìm nghỉm trong lớp dung dịch đỏ au, hỏng hóc hoàn toàn. Điều này khiến hắn tiếc nuối, dù sao nó cũng đã giúp đỡ rất nhiều. May mắn thay, Sở Tuyết vẫn còn một con robot dự phòng.

Đổng A nhìn khắp một vòng, nhận thấy phía đối diện chếch lên trên có một cửa động, khá rộng rãi, ánh sáng từ đó tràn vào, chiếu sáng rõ ràng.

Phía bên kia vách nhầy dựng đứng, không dốc thoải như phía bên này, là một đoạn đường khó leo.

Hắn liền dùng bộ đàm liên lạc với Sở Tuyết, để nàng đi vào, sau đó cả hai men theo dốc, đi vòng qua cửa hang phía bên kia.

Hai người khó khăn lắm mới tới được vách dựng đứng hướng lên cửa động, Đổng A phát hiện điều gì, vội vã ra hiệu cho Sở Tuyết nép sát vào vách nhầy, để nàng không nhịn được nhăn mặt.

Từ trên cửa động loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân rồi tiếng trò chuyện của hai người đàn ông.

Do cả hai nép sát vào vách nhầy, vách đá thẳng đứng, cộng với khí tức hỗn loạn nơi đây, nên người đứng trên cao không thể nhận ra bất cứ điều gì bất thường.

Thính lực của Đổng A mạnh mẽ, hắn nghe rõ cuộc đối thoại:

Cấp dưới: “Thành Chủ! Ngươi tại sao lại làm như vậy? Ngươi đây là đang phản bội tất cả mọi người!”

Thành Chủ: “Haaayyyy (tiếng thở dài)! Ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?”

Cấp dưới: “Sao ngài không trả lời ta mà lại hỏi chuyện này?”

Thành Chủ: “Ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm?”

Cấp dưới: “Đã hơn 30 năm, kể từ ngày ngài làm chủ nhiệm ủy ban quản lý rừng nguyên sinh.”



Thành Chủ: “Thế ngươi có biết vì sao một người như ta lại từ bỏ con đường tương lai sáng lạn để ở lại rừng rậm này không?"

Cấp dưới: “Ta cũng thắc mắc, người như ngài tại sao lại chọn ở lại đây chứ?”

Thành Chủ: “Ngươi không hiểu! Thế ngươi có biết vì sao 5 nghìn năm trước, lịch sử gián đoạn? Tại sao một loài vật tinh khôn như loài người phải đến 5000 năm trước mới có sử sách ghi chép?”

Cấp dưới: “Ta không biết!”

Thành Chủ: “Thế giới này không đơn giản đâu!”

Cấp dưới: “Ngài còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”

Thành Chủ: “Ta biết ngươi nhân hậu, mới để ngươi làm thủ lĩnh đội phòng giữ tường thành. Cũng đoán được ngươi sẽ cứu vớt đám lưu dân kia. Căn cứ mới xây đẹp đấy chứ…”

Cấp dưới: “Ngài biết rồi ư?”

Thành Chủ: “Ngươi nghĩ ngươi có thể lén lút giấu được ta ư? Ha ha ha. Đây là ta dung túng cho ngươi làm. Không biết tương lai còn sống được bao nhiêu người?”

Cấp dưới: “Thành Chủ, làm ơn trả lời ta đi, ta biết đáp án có c·hết cũng cam tâm.”

Thành Chủ: “Ngươi không thể c·hết, người dân trong rừng rậm còn cần ngươi bảo vệ.

Thời thế bây giờ, kẻ điên sao mà nhiều, nhất là bè lũ các căn cứ lớn. Ta không còn cơ hội nữa.

Duyên phận của ta với người dân trong rừng rậm cũng bởi vì cứu bọn họ một mạng mà thanh toán xong, không ai nợ ai.”

Cấp dưới: “Thành Chủ! Chúng ta có thể quay lại như trước đây không, ngày mà thế giới biến thiên, ngài dẫn dắt mọi người từ trong bóng tối đi ra, ai cũng hừng hực khí thế muốn đấu thiên đấu địa, bảo hộ người sống sót.

Những ngày ấy ta mới cảm giác như mình đang thực sự được sống, kể cả trước tận thế cũng không cho ta được cảm giác đó. Xin ngài hãy quay trở lại, lãnh đạo mọi người.”

Thành Chủ: “Không còn kịp nữa rồi, ta không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầu. Ngươi có biết kế hoạch tối thượng của căn cứ T, kế hoạch của căn cứ Z, tập đoàn DP (Dream Paradise) vùng Thủ Đô (The capital)...? Ta đã nhìn ra… tương lai đã và đang nằm trong tay bọn họ, không có phần của chúng ta…”

Cấp dưới kia còn muốn mở miệng khuyên nhủ: “Thành Chủ…”

Thành Chủ không muốn nói nữa, dứt khoát ra lệnh: “Không cần nhiều lời nữa, theo lối nhỏ rời đi nơi đây. Đây là mệnh lệnh cuối cùng…"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.