Đổng A nhìn thấy tư thế của bóng mờ, suy đoán trong chớp mắt, nhận ra rằng lựu đạn nhiệt nhôm và viên đạn của mình chẳng thể xuyên qua đối thủ, thầm nghĩ:
“Đối phương có một người sử dụng tấm chắn lớn để ngăn chặn đòn t·ấn c·ông.”
Hiện tại, rút lui là không thể nào. Cửa ra vào quá hẹp, chỉ cần xuất hiện ở đó thôi cũng sẽ trở thành bia tập bắn ngay. Hắn biết rằng hỏa lực tầm xa bên mình kém hơn so với đối phương, nên ra hiệu cho Sở Tuyết, muốn lợi dụng ưu thế siêu tốc độ để ép đánh giáp lá cà.
Sở Tuyết hiểu ý, nhẹ gật đầu. Trong những tình huống như thế này, Đổng A luôn là người lao lên trước, còn nàng ở phía sau yểm trợ.
Sở Tuyết lộn nhào trốn sau một thùng gỗ khác, lấy ra lựu đạn nhiệt nhôm rồi ném về phía đối phương, đồng thời bắn súng vào lựu đạn để nó p·hát n·ổ nhanh hơn.
Đổng A lợi dụng khoảng trống đó, vận lực chân, nhanh như chớp rút ngắn khoảng cách, lập tức nhìn thấy rất nhiều địch nhân trước mắt, mỗi thùng gỗ phía bên kia đều có một thân ảnh đang ẩn núp.
Nhưng trong trạng thái quan sát, hắn chỉ thấy khoảng 15 bóng mờ ẩn núp ở các vị trí khác nhau.
Hai nguồn thông tin tương phản khiến Đổng A cảm thấy khá kỳ dị. Hắn buộc phải chọn những nơi vừa có bóng mờ vừa nhìn thấy đối thủ xuất thủ trước.
Đổng A bật hết tốc độ, nhanh chóng tiếp cận một tên trong đó, dùng đao siêu tần chém tới. Tiếng đao siêu tần va vào giáp kim loại tạo nên âm thanh chát chúa ghê người.
Nhìn thấy bóng mờ bị mình t·ấn c·ông, rời khỏi ảo ảnh che phủ, Đổng A không nhịn được chửi ầm lên:
"Con @#$ %% nó! Xương vỏ ngoài thiết giáp!"
May mắn cho hắn là xương vỏ ngoài thiết giáp bị chọn làm mục tiêu không phải hệ cận chiến, được trang bị súng điện từ. Thấy đối phương làm bộ muốn phản kích, Đổng A lập tức lùi lại, trốn khỏi tầm mắt của kẻ địch.
Chiếc xương vỏ ngoài thiết giáp này cũng chẳng ngờ mình bị phát hiện, bởi vì trước khi trận chiến nổ ra, đã kích hoạt máy chiếu tạo ảo ảnh cực kỳ chân thực, giả tạo vị trí và hình ảnh. Kẻ địch khó phân biệt thật giả mà dễ bị hù sợ, chứ chưa nói tới việc tinh chuẩn đánh lén.
Đổng A vừa lui lại vừa liên tục đổi vị trí sau những thùng gỗ để tránh súng điện từ, sắc mặt đen như đít nồi. Gặp phải đối thủ cứng cựa, nếu có chút sơ sẩy nào, sợ rằng hôm nay cả hai sẽ cắm ở nơi đây.
Não siêu tốc liên tục vận chuyển tính toán đối sách. Lại như sực nhớ ra điều gì đó, hắn vốn đã trầm ổn hơn trong thời gian gần đây, nhưng hiện tại không nhịn được văng tục, la lớn:
"#$$ #@%% $#%&^ %%$ Phan Khải là tiểu tử ngươi ư? Ta là Đổng A!"
Bên kia nghe được Đổng A gọi tên, có vẻ sửng sốt, tiếng súng cũng trì hoãn một chút. Đổng A đã uất ức đến hoảng, vội vàng la lớn:
"Nguyễn Văn Hồng! Mau dừng tay, ta là Đổng A."
Đối phương nghe được tên Nguyễn Văn Hồng, giống như chính thức xác nhận được thân phận, tiếng súng điện từ lập tức im bặt mà dừng. Biết được tên chính thức của Thằng Hề không nhiều. Ít nhất, thân phận phải rõ ràng, cộng với sức mạnh được hắn công nhận mới được.
Từ phía bên kia vang lên một giọng nói máy móc:
“Đừng động thủ, xác nhận thân phận.”
Đổng A vẫn còn đề phòng, ra hiệu cho Sở Tuyết, nàng đã mon men đến gần, lập tức lùi xa về phía cửa ra vào để dự phòng, nếu có biến sẽ tận dụng cơ hội rời đi ngay.
Đổng A ném thiết bị xác nhận thân phận của mình về phía một bóng mờ nấp ở phía sau một thùng gỗ.
Đối phương nhanh chóng nhặt lên, kiểm tra một hồi rồi thông báo lại. Một giọng nói mang vẻ nghi hoặc vang lên, không còn biến âm máy móc nữa, đó là giọng của Nguyễn Văn Hồng chẳng thể nghi ngờ:
“Đổng A, ngươi tại sao lại ở đây?”
Đổng A nghe giọng người quen cũ, vội nói:
“Ta đã nhận nhiệm vụ từ người trợ lý, đang xử lý việc này. Ngươi không biết hay sao?”
Nguyễn Văn Hồng: “Biết, ngươi xuất phát trước ta một tháng. Đoạn thời gian này đã đi đâu?”
Đổng A bất đắc dĩ trả lời: “Chuyện này dài dòng, ta sẽ từ từ kể cho.”
Đổng A nói tiếp: “Bây giờ có thể hạ súng xuống nói chuyện được rồi chứ?”
Nguyễn Văn Hồng: “Đương nhiên! Xùy! Thật C MN xui xẻo, đánh tới đánh lui lại đánh nhầm người mình. Tiểu Khải, mau kiểm tra thiệt hại…”
Đổng A theo thói quen định văng tục một câu nhưng bị “Thằng Hề” c·ướp mất lời, nhất thời chỉ biết yên lặng.
“…”
Đổng A và Sở Tuyết chính thức gặp gỡ với đoàn đội của căn cứ Z. Đám người tìm kiếm một nơi khác trong phòng, nơi không bị dấu tích chiến đấu làm hỏng, ngồi xuống. Một số người sửa chữa thiết bị, số khác trò chuyện.
Xung quanh bọn họ đã được dựng lên kết giới bằng ba ống hình trụ dựng đứng, liên tục phát ra xung điện và khí thể ion gây nhiễu. Nhờ đó, cả nhóm tạm thời tàng hình trước các thiết bị dò xét bên ngoài. Kết hợp với thiết bị tạo ảo ảnh, đây là hình thức ẩn nấp khá hoàn hảo, đến mức trạng thái quan sát của Đổng A cũng không thể khám phá.
Đúng theo trạng thái quan sát, đoàn đội chính quy căn cứ Z tổng số mười lăm người, tương ứng với 15 bóng mờ. Trong đó có 5 người sử dụng xương vỏ ngoài thiết giáp còn lại là chiến sĩ mặc khung xương robot đặc nhiệm.
Xương vỏ ngoài thiết giáp mạnh mẽ khỏi phải nói, còn khung xương robot đặc nhiệm tương đương ô uế cải tạo chiến sĩ, nhưng v·ũ k·hí trang bị đến tận răng thế kia, thực sự mạnh đến đâu thì phải đánh mới biết được.
Đổng A lúc này bị hấp dẫn bởi một thiết bị có hình khối cầu đa giác tỏa ra ánh sáng lung linh nhiều màu. Nguyễn Văn Hồng để ý thấy Đổng A tò mò, liền giải thích:
“Đây là Projector 9, một máy chiếu ảo ảnh. Hình ảnh tạo ra cực kỳ chân thực, chỉ bằng mắt thường khó phân biệt thật giả, chuyên dùng để đối phó các loại camera quang học hiện đại. Tuy nhiên, nếu dùng đơn độc nó có khá nhiều điểm yếu, dễ bị phát hiện trước các thiết bị cảm ứng nhiệt và các thiết bị phản xạ sóng âm,...”
Nghe lời giải thích này, Đổng A tự nhủ: “Quả nhiên là thế."
Nguyễn Văn Hồng đều nhận ra Sở Tuyết và Đổng A, không nhịn được tò mò hỏi:
“Các ngươi đã ở đâu trong suốt thời gian này? Khi ta đến đây đã cố gắng dò tìm tin tức nhưng chẳng có manh mối, chẳng thể nào liên lạc được.”
Đổng A nghe vậy, có chút bất đắc dĩ trả lời:
“Chúng ta bị lạc đường, đi một chuyến đến đồng bằng Tây Nam, phải vòng một vòng lớn mới tới nơi này. Ai ngờ, không bao lâu sau, thành El Dorado lại bị hủy diệt.”
Nghe xong, Nguyễn Văn Hồng cảm thấy kỳ lạ:
“Lạc đường ư? Kì quái! Dưới vực sâu tuy nguy hiểm nhưng với sức mạnh của các ngươi, hẳn sẽ khó mà lạc đường? Có lẽ thật quá xui xẻo rồi?”
Hai người trò chuyện thêm về vài thông tin khác, mới biết đoàn đội của căn cứ Z đang theo đuổi một nhân vật thần bí và phải chia ra phục kích ở đây. Một nhóm khác đã tiếp tục đi lên phía trước để do thám.
Đổng A lòng nóng như lửa đốt, nhưng hiện tại xác dược nhân tạm thời không thể chỉ đường. Hắn vừa ở lại để chỉnh đốn, vừa nhận thấy đây là cơ hội thu thập tin tức tuyệt hảo, nên kiên nhẫn cùng với Nguyễn Văn Hồng trò chuyện. Cả hai nói chuyện nhanh gọn theo phong cách nhà binh, đi thẳng vào vấn đề.
Đến khi nói về căn cứ Long Tuyền, Đổng A hỏi: “Đúng rồi, các ngươi biết chuyện của căn cứ Long Tuyền rồi chứ? Bọn chúng chẳng còn là nhân loại.”
Nguyễn Văn Hồng đáp: “ Nếu ngươi đã biết, chuyện này cũng chưa tính là bí mật quan trọng gì, ta có thể chia sẻ thêm một số thông tin. Nhìn lũ súc sinh đó thật chán ghét.”