Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 163: Cao ốc



Chương 163: Cao ốc

Hai người theo chỉ dẫn tiếp tục lên đường. Kỳ lạ thay, đến đây cả hai mất dấu lũ da xanh của căn cứ Long Tuyền. Muốn tra rõ nguyên nhân, Đổng A đành giảm tốc độ dùng các giác quan điều tra tỉ mỉ dấu tích, lại không tìm thấy manh mối gì.

Khu rừng trong lòng đất quả thực vô cùng rộng lớn, hắn và Sở Tuyết đi liên tục một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tận cùng. Đây có thể xem là kỳ quan nhân tạo, nhưng ai đã xây dựng ra nó? Hẳn phải tốn vô số nhân lực vật lực mà người bên ngoài lại chẳng hề hay biết.

Đến một đoạn, Đổng A giật mình phát hiện, hang động khổng lồ dưới lòng đất này cũng không còn nguyên vẹn, dường như hoạt động địa chấn gần đây đã tạo ra những vết nứt, phá hủy một phần của khu rừng.

Đứng trước một khe nứt nhỏ, hắn nhận thấy nó chia cánh rừng thành hai nửa, mái vòm bên trên đã bị vỡ ra cái khe lớn, trong đó mọc khá nhiều nấm huỳnh quang. Khe nứt bên dưới tuy không rộng nhưng khá sâu, song chẳng thể làm khó được bọn họ. Hai người chỉ cần lấy đà nhảy mạnh là có thể dễ dàng vượt qua.

Cặp đôi rời đi không bao lâu, một con thằn lằn khổng lồ dài bằng cái xe buýt từ phía dưới khe sâu chui lên. Cái râu dài liên tục quét qua không khí, bắt lấy các phân tử mùi rồi nhanh chóng đuổi theo dấu vết của Đổng A và Sở Tuyết. Nó chẳng phải một mình, vô số những con thằn lằn nhỏ hơn nhanh chóng đuổi theo sau.

Nếu Đổng A ở đây sẽ kinh ngạc phát hiện, đám thằn lằn này có ngoại hình rất giống lũ quái đã t·ấn c·ông căn cứ Z vào ngày bão điện từ lúc trước.

Cùng lúc đó, tại vết nứt trên mái vòm, một con quái hình chuột dùng móng vuốt sắc nhọn đào đường hầm lớn thông thẳng xuống mặt đất. Theo sau nó là lít nha lít nhít quái vật như sủi cảo rơi xuống khu rừng. Chúng đông tới nỗi, nhiều con bị xô đẩy mà rơi xuống vực sâu bên dưới.

Lũ quái nhanh chóng xếp thành đội hình, đuổi theo sát sau đám thằn lằn. Cả hai đoàn quái vật di chuyển lặng lẽ, không hề giống bộ dạng hung dữ thường thấy.

Cuối cùng, một con sói bốn mắt khổng lồ, cõng theo một bóng đen bí ẩn, chui ra khỏi đường hầm mà con chuột quái đã đào. Đường hầm đào khá lớn, so với hình dáng quá khổ của con sói lại hơi nhỏ. Do đó, nó phải rất chật vật mới chui qua được.



Rõ ràng, bóng đen trên lưng con sói bốn mắt chính là kẻ điều khiển cả bầy quái vật này.

Đi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, Đổng A rốt cuộc nhìn thấy vách đá tận cùng của hang động. Tại đây, hang động thu hẹp lại, khiến người đứng trong rừng cây vẫn có thể quan sát được toàn bộ không gian xung quanh.

Sau vài lần ngoặt rẽ, hắn theo chỉ dẫn tới trước cánh cửa kim loại khổng lồ. Cửa không biết làm từ loại hợp kim gì mà trải qua thời gian dài tồn tại, các bánh răng vẫn sáng bóng như mới.

Hai người thận trọng tiến đến, Đổng A suy đoán rằng những người đi trước: thành viên của căn cứ C hay Long Tuyền... đã vào bên trong. Nhưng hắn chưa có bất kỳ thông tin nào về cánh cửa này, nên không biết phải làm thế nào mở nó.

Đổng A ra hiệu cho Sở Tuyết dừng lại, rồi lấy ra robot do thám lái nó tiến gần sát về phía cửa, cũng chẳng thấy có bất kỳ cơ quan hay vũ kí phòng thủ nào.

Hắn quyết định một mình tới gần để kiểm tra kỹ hơn. Khi vừa cách cánh cửa khoảng 3 mét, âm thanh bất ngờ vang lên khiến hắn giật nảy cả mình.

Đổng A nhanh chóng nhận ra âm thanh đó không phải tiếng người, mà là tiếng máy:

"Xin chào! Dr. Vô Danh, ngài cuối cùng cũng đã trở lại. Viện nghiên cứu thứ 9 hoan nghênh ngài tới khảo sát."

Vừa dứt lời, cả sàn nhà rung chuyển. Những bánh răng khổng lồ bắt đầu chuyển động, chậm rãi đẩy cánh cửa nặng nề sang hai bên, lộ ra hành lang phía sau dài hun hút.



Đổng A đứng ngây người ra, nhìn cảnh tượng trước mắt. Mọi thứ diễn ra quá dễ dàng, trái ngược hoàn toàn với những gì đã tưởng tượng. Hắn cảm thấy mình y hệt đứa trẻ lạc vào thế giới của người lớn, vừa tò mò vừa bỡ ngỡ, thầm nghĩ:

“Mình xem phim cùng Sở Tuyết hơi nhiều, có chút overthinking!”

Không suy nghĩ vu vơ thêm nữa, Đổng A quyết đoán đi vào trong hành lang, bóng người vừa khuất qua lối rẽ, cửa liền tự động đóng lại.

Sở Tuyết đứng đợi bên ngoài một lúc, lo lắng khi chưa thấy người yêu trở lại. Nàng thử liên lạc qua bộ đàm nhưng tín hiệu bị nhiễu. Đang không biết phải làm như thế nào, đúng lúc đó, cửa mở ra, Đổng A lại xuất hiện.

Hắn ra hiệu cho Sở Tuyết cùng đi vào. Khi nàng đến gần, tiếng nói máy móc vang lên một lần nữa, lặp lại y hệt những gì đã nói khi trước.

Cả hai bước vào hành lang. Trước khi khuất hẳn, Đổng A quay lại nhìn cánh cửa một lúc như đang suy tư về điều gì đó.

Đi qua một đoạn hành lang ngoằn ngoèo, Sở Tuyết không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một không gian rộng lớn mở ra, có lẽ là một phòng giảm xóc. Nơi đây cực kỳ sạch sẽ, diện tích to lớn gần bằng một nửa sân bóng đá. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau.

Ở cuối căn phòng rộng lớn, hai người đến trước một cửa kính. Khi kéo ra lớp rèm che, một khung cảnh tráng lệ hiện ra trước mắt. Từ trên cao, họ nhìn xuống một tòa cao ốc to lớn khủng kh·iếp với các tòa nhà cao tầng san sát, v·út lên như những chiếc hộp khổng lồ xếp chồng lên nhau.

Tòa nhà; Không! Phải gọi là cao ốc mới đúng. Chúng sở hữu thiết kế hiện đại, với đường nét vuông vức, sắc cạnh, tạo nên một khung cảnh vô cùng hào nhoáng.



Tòa cao ốc kéo dài tít tắp xuống dưới sâu, đáy chìm vào bóng tối mịt mù của lòng đất, mắt thường khó mà nhìn rõ. Đổng A ước lượng sơ bộ, các tòa nhà cao trung bình từ 500 đến 800 mét, và tòa nhà cao nhất có thể lên tới gần 1000 mét.

Chúng được nối với nhau và với vách đá bằng các hành lang hình hộp, tạo thành một mạng lưới giao thông phức tạp. Cứ một đoạn lại có cửa sổ lớn để quan sát ra bên ngoài. Hệ thống các tòa nhà và hành lang xây dựng một cách khoa học, tận dụng tối đa không gian.

Những hành lang này vừa là lối đi vừa có tác dụng gia cố cấu trúc, nhìn rất khoa huyễn.

Sở Tuyết mở to mắt, vô thức đưa tay chạm lên cửa kính trước mặt, như muốn xác định đó là kính thật chứ không phải một cái tivi đang chiếu hình ảnh CGI.

Đổng A lúc trước vào do thám đã nhìn qua một lần, bây giờ nhìn lại vẫn không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Kỳ quan bên ngoài tính là gì? Trong này mới thật là kỳ quan.

Sở Tuyết trầm trồ cảm thán:"Nơi đây...quá kỳ vĩ… Đừng nói... Phải chăng do người ngoài hành tinh xây thành?”

Đổng A chẳng biết trả lời nàng sao cho phải, hắn cũng rung động chẳng kém.

Đúng lúc, giọng nói máy móc lại vang lên lần nữa:

“DR. Vô Danh, hoan nghênh trở lại, chuyến đi này hẳn ngài đã rất mệt mỏi. Robot trợ lý sẽ dẫn ngài đến khách sạn, tiệc tẩy trần sẽ nhanh chóng được chuẩn bị.”

Âm thanh kia vừa dứt, Đổng A như một thói quen, hắn cẩn thận thả xuống balo siêu trọng qua một bên, rút ra thương phục hợp, Sở Tuyết cũng tương tự lấy ra súng bắn tỉa lên đạn, ngắm bắn về phía cửa đối diện, đề phòng trường hợp ngoài ý muốn phát sinh.

Cặp đôi đã để ý tới cánh cửa kim loại đó, bên trên không có tay nắm cửa, hiển nhiên người bên ngoài chẳng thể nào tự mở ra.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.