Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 162: Quan chiến



Chương 162: Quan chiến

Tiếp tục một đoạn, siêu thính giác của Đổng A liền bắt được tiếng đánh nhau, tình hình chiến đấu phi thường kịch liệt, não siêu tốc vận chuyển hơi đảo, hắn liền tính ra, chiến trường ở một nơi cách vị trí cả hai đang đứng khoảng 3 km.

Nhìn lại ký hiệu trên xác dược nhân cũng chỉ về phía đó, Đổng A chẳng ngại phiền phức, ra hiệu cho Sở Tuyết đi sau, cùng nhau tiếp cận theo hướng phát ra t·iếng n·ổ đùng đoàng.

Càng tới gần, tiếng súng càng dữ dội, có vẻ như nhóm người phía trước mới đụng độ chưa bao lâu. Bây giờ đã đánh ra chân hỏa, tình cảnh khá kịch liệt.

Thỉnh thoảng trong không khí vang lên tiếng la hét, chửi rủa:

“Căn cứ Long Tuyền, các người dám đoạt đồ của căn cứ C sao?”

“Nói đùa! Trứng Bọ Rùa Huỳnh Quang là do bọn ta phát hiện trước, các ngươi nghĩ mình là người của căn cứ T nên mới dám hành xử ngang ngược như vậy à?”

“Ngang ngược thì sao? Chúng ta chẳng cần phải lý lẽ với đám da xanh ngu xuẩn các ngươi.”

"Móa nó, chỉ là chó của căn cứ T mà dám phách lối như thế, hôm nay ta phải dạy các ngươi một bài học.”

“...”

Đổng A giao ba lô siêu trọng cho Sở Tuyết giữ, còn mình thì leo lên một cây khô để quan sát tình hình chiến đấu.

Trong hang động tăm tối, ánh lửa phát ra từ v·ũ k·hí nóng phi thường bắt mắt, rất dễ bị siêu thị giác thấy được.



Kết hợp với âm thanh đã nghe, Đổng A đoán rằng cuộc xung đột phía trước thuộc về người của căn cứ C và căn cứ Long Tuyền, đang tranh giành thứ gọi là trứng của Bọ rùa Huỳnh Quang.

Tuy chỉ đánh nhau một lát nhưng t·hương v·ong khá nhiều, một vài xác người và lũ da xanh đã nằm trong vũng máu.

Đổng A đương nhiên không muốn chộn rộn dính líu, chỉ muốn quan sát. Hắn chẳng biết trứng của Bọ Rùa huỳnh quang làm được cái gì, nhưng nếu có thể đắc lợi, cũng không ngại bỏ vào túi của mình, đem về căn cứ Z trao đổi hẳn sẽ đổi tới nhiều thứ hay ho.

Lại nhìn v·ũ k·hí trong tay song phương, súng SCT-01 lực sát thương kinh người, tuy nhiên quá cồng kềnh. Hai người phải đi lại đường dài, phải mang theo đủ thứ dụng cụ sinh tồn lỉnh kỉnh, đeo thêm hai khẩu súng to như thế không phải là ý hay.

Đám quái da xanh của căn cứ Long Tuyền sở hữu một loại v·ũ k·hí đeo trên lưng để Đổng A rất hứng thú, đó là một loại pháo bộ binh mini. Khi lũ da xanh dùng tứ chi di chuyển nòng pháo sẽ tự động ngắm chuẩn bắn cho đối thủ tan xác. Phải nói cực kỳ lợi hại.

Cải tạo chiến sĩ căn cứ C cũng không phải dạng vừa, lựu đạn họ mang theo có hình dạng tròn giống như lựu đạn của lũ quái vật ở căn cứ Z, nhưng nó có khả năng nảy lên. Lựu đạn nảy 3 lần, mỗi lần nảy là một lần p·hát n·ổ, gây sát thương chùm cực kỳ hiệu quả.

Một số đã thành công thu hẹp khoảng cách và bắt đầu dùng v·ũ k·hí lạnh cận chiến để chém g·iết.

Nói đến lạ, tuy v·ũ k·hí nóng với sức p·há h·oại kinh hoàng, thoạt nhìn rất dọa người, nhưng ai cũng là siêu nhân loại có thể né tránh một, hai. Không có biện pháp cầm chân, đánh đoàn đội như vậy vừa tiêu hao lớn lại chẳng hiệu quả. Để triệt hạ đối phương hoàn toàn, cần phải sử dụng v·ũ k·hí cận chiến.

So với cải tạo chiến sĩ phe căn cứ C, đám da xanh khi đã lao vào chiến đấu giáp lá cà liền trở nên hung hãn và điên cuồng hơn nhiều, điều này mang lại cho chúng cả lợi thế và bất lợi.

Lợi thế là nhờ sự dũng mãnh, chúng thường chiếm được tiên cơ, khả năng tiêu diệt đối thủ cao hơn.

Bất lợi là do điên cuồng nên dễ mất lý trí, khiến đám da xanh sẽ bị cải tạo chiến sĩ sử dụng chiến thuật thả diều, tiêu hao đến c·hết.



Đổng A quan sát một lúc, nhận thấy trận chiến còn kéo dài, đường phía trước lại bị chặn, liền đổi vị trí cho Sở Tuyết để nàng trèo lên cây quan sát. Hắn xuống chỗ balo siêu trọng, lấy thiết bị đầu cuối ra duyệt đọc tài liệu, muốn xem công dụng của trứng bọ rùa huỳnh quang.

Lúc trước, Nguyễn Văn Hồng truyền tải tư liệu, hắn chỉ mới kịp xem lướt qua, duyệt đọc một chút tạm thời chưa tìm ra được tác dụng của trứng bọ rùa.

Đánh nhau qua lại hơn nửa tiếng đồng hồ, chiến cuộc mới ngã ngũ. Cả hai phe đều thiệt hại, tuy vậy phe căn cứ Long Tuyền vẫn mạnh hơn một bậc.

Nhờ có pháo đeo sau lưng có thể chuyển đổi chức năng, bắn ở tầm gần như Shotgun, lanh lẹ đến mấy cũng khó mà né tránh. Bọn chúng đã khiến người của căn cứ C phải chịu thiệt hại nặng nề.

Chẳng biết ai thổi một tiếng huýt sáo, cải tạo chiến sĩ phe căn cứ C liền đồng loạt phản công mạnh mẽ một đợt rồi dứt khoát rút lui, không hề dây dưa dài dòng.

Đám quái vật da xanh thấy vậy nào dám đuổi theo. Sau khi đề phòng khả năng đối thủ bất ngờ tập kích trở lại, chúng liền phân công thu thập trứng của bọ rùa huỳnh quang và chiến lợi phẩm.

Chỉ trong chốc lát, đám da xanh thu thập xong rồi nhanh chóng rời khỏi.

Quan sát thêm một lúc, cảm thấy nguy hiểm đã qua, hai người Đổng A mới đi tới chiến trường.

Lũ da xanh dọn dẹp chiến trường sạch sẽ hơn cả nạn châu chấu, kể cả SCT-01 cũng mang đi, chẳng để lại cho người đến sau bất cứ thứ gì.

Đến xác của cải tạo chiến sĩ cũng bị chúng gặm nhấm nham nhở, đừng nói chi đến quả mìn nảy - thứ mà Đổng A thèm thuồng đều không còn. Hắn còn dự định tìm tới một khẩu pháo mini của căn cứ Long Tuyền nghiên cứu một phen, sau này có tác dụng lớn, nhưng chỉ đành lỡ hẹn.

Cả hai đi tới một hòn giả sơn, bên dưới là một hồ nước nhỏ. Sau một hồi điều tra, Đổng A có thể xác định, hòn non bộ này được cố ý xây dựng nhằm đáp ứng điều kiện sinh trưởng của một loài sinh vật nào đó. Nguyên nhân mất điện, mô tơ dừng hoạt động nên thác nước đã cạn khô.



Đổng A lom khom bò vào một hang động ở chân thác nước, nơi đây còn có dấu vết bị thu thập qua, vết tích còn rất mới. Trứng bọ rùa huỳnh quang hẳn là ở vị trí này, đã bị lũ da xanh lấy đi.

Sở Tuyết chờ đợi bên ngoài với vẻ háo hức, hỏi:

"Thế nào? Còn sót quả trứng nào không? Em rất tò mò, nó dùng để làm gì mà người của hai căn cứ lớn lại sẵn sàng đánh nhau?"

Đổng A từ trong hang chui ra, lắc đầu nói:

"Lũ da xanh hận không thể mang cả lớp đất đá đi, bên trong chẳng còn gì cả."

Sở Tuyết đã dự đoán được điều này nên không quá thất vọng. Nàng chỉ về phía hồ nhỏ rồi hỏi:

"Chúng ta có cần điều tra dưới đáy hồ?"

Đổng A suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Không cần! Vấn đề chính là chúng ta quá thiếu hụt thông tin tình báo. Có khi bảo vật ở ngay trước mắt mà chẳng biết để thu thập. Hãy tập trung vào nhiệm vụ chính, đi tìm dược nhân."

Sở Tuyết gật đầu đồng ý: "Vậy đi tiếp thôi. Em có cảm giác đã cách dược nhân không xa. Hy vọng đó là Tô Dự, và hy vọng cu cậu không bị làm sao cả."

Như suy nghĩ tới điều gì, nàng hơi tự giễu nói tiếp: "Em cứ nghĩ hai ta có siêu sức mạnh sẽ sinh tồn dễ dàng trong tận thế. Ai có ngờ dù đã trốn dưới hầm phiền phức lại cứ đua nhau tìm tới cửa."

Đổng A hơi lục lọi ký ức trả lời đầy học thuật: "Nguyên tắc trách nhiệm tương xứng. Khi một người trở nên mạnh mẽ hoặc có năng lực hơn, họ thường phải đối mặt với những thách thức lớn hơn và gánh vác trách nhiệm lớn hơn?"

Sở Tuyết bất đắc dĩ: "Cái em cần là cảm xúc trong câu trả lời của anh, chứ không phải là máy móc trích dẫn trong một cuốn sách nào đó. Thật hết chỗ nói."

"...”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.