Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 168: Quản trị viên và Tinh chất bậc 5



Chương 168: Quản trị viên và Tinh chất bậc 5

Đổng A chăm chú nhìn vào tài liệu trên bàn, bất ngờ phát hiện một manh mối mới – những ký hiệu kỳ lạ trên các xấp giấy. Đây là loại chữ hắn đã từng bắt gặp trước đó: khi rời khỏi Vực Sâu và tiến đến vùng Đồng Bằng Tây Nam, hắn tìm thấy một bộ xương, có khả năng là của người thuộc Cứu Thế Quân. Cuốn sổ tay thu được từ bộ xương ấy cũng chứa đựng những ký tự tương tự.

Tra hỏi thanh niên để học hỏi cách viết là điều không thể, nhưng Đổng A không nản lòng. Với trí nhớ của mình, hắn tự tin chỉ cần một chút thời gian sẽ nhớ hết ký hiệu và cách sắp xếp chúng. Càng nắm bắt thêm thông tin, hắn càng tin tưởng tự mình có thể giải mã được cách đọc.

Tại bàn làm việc, Đổng A liền đổi chỗ với nam nghiên cứu viên, say mê ghi nhớ từng ký hiệu.

Sau khoảng một giờ đồng hồ, hắn đã thuộc lòng hết toàn bộ dữ liệu, sẵn sàng rời đi.

Dù thanh niên kia chỉ là một thực thể trong ảo giác, Đổng A chưa coi nhẹ mạng sống của đối phương. Đảm bảo đã trói chặt, không gây tiếng động, cả hai rời khỏi căn phòng trong im lặng.

Sau khi đột nhập thêm vài căn phòng và tra hỏi nhiều người, Đổng A phát hiện ra rằng những người ở đây quá cuồng tín, đến nỗi đau đớn hay thậm chí c·ái c·hết cũng chẳng thể làm họ sợ hãi. Nhận thấy việc tra hỏi có quá ít hiệu quả, hắn quyết định tập trung tìm kiếm manh mối, đồng thời cố gắng ghi nhớ thêm nhiều ký tự lạ để giải mã nội dung.

Nhưng câu thành ngữ “đi đêm lắm có ngày gặp ma” quả không sai chút nào. Khi hắn và Sở Tuyết tiến vào một căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường, một cái bàn, và một chiếc ghế, họ lập tức bị phát hiện bởi một người đàn ông trung niên ngồi sẵn trên ghế.

Đổng A còn chưa kịp đặt dược nhân xuống để bắt đầu tìm kiếm thì người trung niên đã bất ngờ lao lên với tốc độ kinh người, tung một cú đá thẳng vào Sở Tuyết. Đòn t·ấn c·ông nhanh đến nỗi tạo ra tàn ảnh. Mặc dù Đổng A đã kịp nhận ra nguy hiểm, nhưng tốc độ của người trung niên vẫn nhanh hơn một bậc, khiến hắn chưa thể ứng cứu kịp. Sở Tuyết bị đá bay, đập mạnh vào tường, chỉ một đòn, b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ.

Đổng A kinh hãi; hắn chưa từng thấy một sinh vật nào, đặc biệt con người, có cấu trúc cơ thể mạnh ngang ngửa mình. Lực cú đá ấy không thua kém sức mạnh của hắn là bao.

Chẳng mấy chốc, Đổng A và người đàn ông trung niên đã giao chiến kịch liệt. Hai bóng người xoay chuyển trong căn phòng, liên tục v·a c·hạm với tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ. Đây là lần hiếm hoi Đổng A phải rơi vào thế yếu, chật vật chống đỡ, cảm nhận rõ ràng bại cục đang đến gần.

Sức mạnh của hắn ngang ngửa người trung niên, nhưng tốc độ, phản ứng của đối thủ rõ ràng vượt trội hơn. Nhờ vào trạng thái gia trì và cường hóa toàn diện, Đổng A mới có thể miễn cưỡng duy trì thế trận, nhưng thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Không muốn cả hai bỏ mạng tại đây, Đổng A quyết định sử dụng kế 36 "tẩu vi thượng sách." Hắn cố chịu vài đòn để kéo giãn khoảng cách, rồi nhanh chóng chạy về nơi Sở Tuyết đang nằm, định kéo nàng chạy khỏi phòng.

Nào ngờ người kia nhanh hơn một bước, tung chân đá hắn bay qua một bên. Đổng A bị đá bay, khi vùng dậy đã thấy người trung niên đang kéo Sở Tuyết đi, để hai mắt lập tức đỏ lên, điềm báo sắp sửa rơi vào trạng thái điên cuồng.



Người đàn ông thấy vậy, ánh mắt lóe lên, như nghĩ đến điều gì, bất ngờ buông Sở Tuyết xuống, trở lại ghế của mình, ngồi xuống.

Tiếng chất vấn từ người đàn ông trung niên vang lên, âm trầm và lạnh lùng:

“Dr. Vô Danh ư? Ngươi đột nhập vào phòng ta làm gì?”

Hành động của đối thủ đem Đổng A từ trạng thái sắp sửa điên cuồng kéo lại bình thường. Hắn thoáng bối rối khi nghe cái tên “Dr. Vô Danh” một lần nữa, thầm nghĩ:

"Phải chăng hệ thống có lỗi, tự động xác định mọi kẻ đột nhập đều là Dr. Vô Danh?"

Không biết trả lời ra sao, chỉ đành thành thật:

“Tìm người.”

Người đàn ông trung niên cười nhạt:

“Vậy ngươi đã nhầm chỗ! Ta tin rằng phòng của quản trị viên sẽ không chứa người ngươi muốn tìm.”

Đổng A vừa nghe ba chữ “quản trị viên” liền nhớ tới lời của cô bé trước đó, tò mò hỏi:

“Ngươi là quản trị viên?”

“Đúng,” người đàn ông đáp lạnh nhạt. “Ta chính là quản trị viên.”



Đổng A nhận thấy từ lúc hắn quay lại thực tại, đối phương dường như đã hết địch ý. Hắn đánh bạo đề nghị:

“Ta vào đây chỉ để tìm người. Ngươi có thể tạm thả đồng đội của ta? Nàng đang cần được chữa trị.”

Không ngờ quản trị viên lại dễ dàng đồng ý, để cho Đổng A kéo Sở Tuyết rời xa chân mình.

Đổng A vừa đề phòng vừa dùng life potion c·ấp c·ứu cho Sở Tuyết. Trong lúc hắn bận rộn, quản trị viên quan sát chăm chú, khóe miệng nhếch lên, cười mỉa:

“Dr. Vô Danh quả là tài tình, thật đáng để người ta khâm phục.”

Chẳng hiểu ông ta đang mỉa mai điều gì, Đổng A tránh đi đề tài ấy, chỉ nói:

“Ta là Đổng A, không phải Dr. Vô Danh.”

Quản trị viên nhìn hắn với vẻ thích thú:

“Hiếm khi có Dr. Vô Danh nào tự xưng tên mình...Chào Đổng A. Theo lệnh, nếu Dr. Vô Danh có yêu cầu, ta cần phải đáp ứng trong khả năng có thể. Nói đi, ngươi muốn tìm ai? Nếu được sẽ giúp một tay.”

Nghe vậy, Đổng A chưa cố giải thích thêm mà hỏi ngay:

“Ta muốn tìm dược nhân có độ tinh khiết cao. Hắn có khả năng là đồng đội thất lạc của chúng ta.”

Quản trị viên nghe vậy, bất ngờ bật cười lớn, như thể nghe được điều gì nực cười lắm. Phải một lúc sau mới ngừng cười, giọng đầy mỉa mai:

“Chỉ có các ngươi mới không phải dược nhân mà thôi… Nhiều quá…thật là khó tìm. a ha ha ha ha ha ha.”

Đổng A mặc kệ đối phương phát bệnh thần kinh, chỉ tay về phía cái xác dược nhân đã bị vứt ở gần cửa, nói:



“Nó là xác của dược nhân, chỉ đường cho chúng ta xuống dưới.”

Lúc này, Quản Trị Viên mới để ý tới cái xác, thị lực cũng mạnh mẽ không kém Đổng A, liếc mắt liền nhận ra dị thường, nhìn lấy những con giun đang lúc nhúc dưới làn da trắng bệch kia, hắn hơi suy nghĩ nói:

“Có vẻ là sản phẩm của phòng thí nghiệm số 8. Ta hiểu ‘dược nhân tinh khiết’ mà ngươi đề cập là gì rồi. Thật là một sự bắt chước vụng về…”

Ông ta tiếp tục: “Ta không thể rời tầng số 44, nhưng có thể mở quyền hạn để các ngươi đi xuống. Dưới đó dường như có biến cố xảy ra; ta cũng đã lâu chưa nắm được tình hình.”

Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói tiếp: “Chỉ có một thỉnh cầu: khi trở lại, hãy ghé tầng số 3, phòng số 33. Trong phòng đó chỉ có một chiếc vali kim loại màu đen. Đem nó đến cho ta.”

“Đổi lại, ta sẽ tặng các ngươi một lọ tinh chất bậc 5. Sao nào?”

Đổng A đã sớm chịu đủ trò thần bí của đối phương, luôn cho rằng hắn biết nhiều chuyện và nói năng không đầu không đuôi, khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Đổng A liền cũng giả vờ cao thâm, đáp:

“Tinh chất bậc 5? Ta e rằng chẳng có tác dụng đâu.”

Nào ngờ Quản trị viên hiểu ngay ý ẩn trong lời, mỉm cười nói:

“Ngươi thì đương nhiên không dùng được. Nhưng nàng thì dùng được!” Vừa nói, hắn chỉ vào Sở Tuyết đang hôn mê.

Quản trị viên nói tiếp, giọng nghiêm túc: “Ta rất có thành ý, sẽ dùng vật thật trao đổi, không phải là những thứ trong thế giới ảo này…”

Đổng A thoáng ngạc nhiên: “Ngươi biết mình đang ở trong thế giới ảo sao?”

Quản trị viên nhướng mày: “Đương nhiên! Ta là quản trị viên… Ngươi nghĩ ta đang quản lý thứ gì?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.