Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 167: Thế giới ảo



Chương 167: Thế giới ảo

Đổng A nghe câu trả lời, nhìn lại hành lang tối đen không một tia sáng, cau mày:

“Em nói có điện lại rồi ư? Khi nào?”

Sở Tuyết: “Vừa mới đây thôi!”

Đổng A sợ nàng chìm vào ảo giác vội vàng xác nhận:

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”

Ánh mắt sở Tuyết vẫn đờ đẫn, nhưng giọng nói lộ ra nghi hoặc:

“Anh hỏi chuyện này làm gì? Không phải ở cầu thang nhà anh trai của em hay sao? Lúc đó em còn cầm gậy đánh anh đây.”

Đổng A nghe được câu trả lời thoáng yên lòng hơn chút ít, hỏi thêm vài vấn đề xác nhận nữa, thấy nàng đối đáp trôi chảy, mới lặng lẽ thở phào một hơi. Xong hắn mới nói ra suy đoán của mình:

"Chưa có điện lại, mọi thứ vẫn tối thui, trước khi em bị như vậy, có cảm giác gì khác thường hay không?”

Sở Tuyết nghe vậy có chút lo lắng, nói: “Trước khi có điện trở lại, em cảm thấy hai mắt hơi đau. Tầm nhìn giống như bị nhòa đi.”

Đổng A cẩn thận quan sát đôi mắt đờ đẫn của Sở Tuyết, nhưng chưa thấy có dị vật gì tác động từ bên ngoài. Đứng mãi ở đây quá nguy hiểm, hắn quyết định:

“Tạm thời cách xa nơi này trước.”

Sau đó, sợ Sở Tuyết không nhìn thấy đường, hắn liền cầm lấy tay nàng, lôi kéo rời đi.

Nhưng vừa cầm vào tay Sở Tuyết một cái chớp mắt, tầm nhìn của Đổng A cũng lập tức thay đổi, hoàn cảnh xung quanh bỗng nhiên sáng ngời. Hắn kinh ngạc thốt lên:



“Có điện lại rồi?”

Phát hiện hành lang sáng lên, nhưng trạng thái quan sát không được tăng cường, chứng tỏ điều kiện môi trường xung quanh vẫn chẳng có thay đổi:

“Đây là ảo giác?”

Đổng A vội buông ra tay Sở Tuyết, cảnh vật hoán đổi trở lại tối tăm.

Không còn cách nào khác, Đổng A phải buông tay của nàng ra, nắm lấy tay áo, kéo rời xa căn phòng có bé gái quỷ dị kia.

Vừa đi Sở Tuyết vừa miêu tả những gì mình nhìn thấy trên đường, Đổng A kinh ngạc phát hiện, những gì nàng thấy lại cùng hiện thực tương đồng.

Đi đến một ngã rẽ khác, Sở Tuyết bỗng nhiên níu lấy Đổng A dừng lại, lo lắng nói:

“Phía trước có người!”

Đổng A nhìn thẳng lấy hành lang vắng vẻ trước mắt, trong trạng thái quan sát cũng trống trơn, chẳng có bất kỳ một bóng dáng ai cả.

Hắn không tin, vội nắm lấy tay Sở Tuyết, tầm nhìn hoán đổi, ấy thế mà trước mắt đúng là có người thật, một người đàn ông trung niên đang nhàn nhã đi tới.

Người kia nhìn thấy được hai người Đổng A, nở một nụ cười thân thiện, gật đầu chào hỏi, sau đó, cứ như vậy lướt qua, biến mất ở một khúc rẽ khác.

Cặp đôi nhìn theo bóng lưng người trung niên, sau đó lại nhìn nhau, cả hai đều rất bối rối.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiếp tục đi tới, trong tầm nhìn của Sở Tuyết nhìn thấy kha khá người, có người già, có cả phụ nữ, bọn họ nhìn thấy hai người đều nở một nụ cười thân thiện, có người còn tiến lên chào hỏi.

Cả hai chẳng dám lãnh đạm cũng xã giao mấy câu. Trạng thái quan sát vẫn luôn đáng tin, không bị ảo giác ảnh hưởng, nhưng hắn đâu dám ỷ lại, cứ chốc lát lại nắm tay Sở Tuyết tiến vào ảo giác, chốc lát lại buông tay trở về với thực tại.



Đổng A nhìn lấy Sở Tuyết đang cùng không khí nói chuyện, liền đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ như ảo giác kia chỉ thay đổi một phần nhận thức về môi trường xung quanh, làm cho người ta như tiến vào một thế giới thực tế ảo vậy.

Đi khắp một vòng, cả hai như quay lại quá khứ, quãng thời gian mà cư dân vẫn còn sinh hoạt tại nơi đây.

Tầng số 44 rất lớn đủ dung nhập được cư dân của cả một thị trấn, khắp nơi toàn người là người.

Có người đi tới siêu thị mua thức ăn, có người tan việc trở lại.

Đổng A quan sát thấy những người từ tầng trên xuống, trang phục rất đa dạng, nhưng đều rất hoa quý, còn những người ở tầng dưới lên hầu hết là mặc đồng phục, nhiều người còn khoác áo blouse trắng.

Hắn còn cần phải thí nghiệm thêm một chút, để xác định độ chân thực của ảo giác này, ví dụ như những người kia có thể tổn thương bản thân được hay không và ngược lại.

Đổng A và Sở Tuyết nào dám càn rỡ thử nghiệm ngoài hành lang, bèn đột nhập vào một căn phòng ngẫu nhiên, ở thế giới thực, đây chỉ là một căn phòng trống, nhưng trong thế giới ảo lại là căn hộ của một nam nghiên cứu viên trẻ.

Thanh niên kia mặc áo blouse trắng vẫn đang miệt mài trên bàn làm việc, đồng phục đi làm về chả thèm thay, căn phòng bừa bãi lộn xộn như cái ổ chó.

Đổng A và Sở Tuyết thả xuống xác dược nhân ở cạnh cửa, sau đó rón rén đi tới đứng ngay sau lưng mà nam nghiên cứu viên vẫn chưa nhận ra.

Hắn nắm chặt tay Sở Tuyết để mình không rời khỏi ảo giác, sau đó chạm nhẹ vào vai đối phương, lòng bàn tay truyền đến cảm giác như sờ vào vật thật.

Đổng A vội buông tay Sở Tuyết, trở về với thực tại, khua tay tại nơi mà trong ảo giác là vị trí thanh niên kia đang ngồi...trống trơn, chẳng có chút cảm giác gì.

Hắn âm thầm kinh ngạc.

Hành động diễn ra rất nhanh, Đổng A vội nắm lại tay Sở Tuyết sau đó phát hiện người thanh niên bị bất ngờ chạm một cái, giật bắn mình quay lại, sợ hãi nhìn lấy hai kẻ lạ mặt.



Phản ứng của đối phương trong mắt của Đổng A quả thực rất chậm, là một người bình thường. Hắn chỉ cần dùng một tay, nhanh như chớp khống chế lại thanh niên. Sở Tuyết cũng tiến lên hỗ trợ, dùng một tay bịt miệng đừng để người đó phát ra tiếng.

Khống chế thanh niên xong, Đổng A thử chạm vào đồ vật trong thế giới ảo, xúc cảm như đồ vật thật vậy. Hai người tìm lấy sợi dây đem thanh niên trói gô lại. Bắt đầu thử nghiệm.

Hắn lấy ra v·ũ k·hí của bản thân, thử rạch trên tay thanh niên một v·ết t·hương nhỏ, máu chảy ra không khác gì v·ết t·hương thật.

Sau đó tiến vào nhà bếp tìm lấy một thanh dao ảo, thử gây tổn thương, nam nghiên cứu viên kia đương nhiên tiếp tục b·ị t·hương.

Trong thế giới ảo, ra hiệu cho Sở Tuyết nắm lấy tay mình, Đổng A Rảnh ra hai tay, dùng dao ảo tự rạch trên tay mình một v·ết t·hương, cơn đau truyền đến, máu chảy ra.

Chưa đợi cho tự hồi phục, hắn ra hiệu cho sở Tuyết nhanh chóng buông tay. Trở về với thực tại, nhìn xuống tay của mình, Đổng A chỉ thấy v·ết t·hương không phải chảy máu mà da thịt bị hoại tử biến thành màu đen, đang bị sức hồi phục làm cho biến mất.

Thử nghiệm thêm vài lần Đổng A rút ra kết luận, nếu trong ảo giác mà b·ị t·hương chỗ hiểm có thể sẽ m·ất m·ạng do hoại tử.

Hiểu được nguyên lý ấy, Đổng A liền cảm thấy nơi đây vô cùng nguy hiểm. C·hết trong thế giới ảo chẳng khác nào c·hết ở thực tại.

Đem kết luận nói cho Sở Tuyết về sau, cả hai liền tiếp tục nghiên cứu để Đổng A có thể tiến vào và ra thế giới ảo linh hoạt hơn, dù sao nếu hắn chẳng thể nhìn thấy đối thủ thì làm sao mà chiến đấu?

Chẳng lẽ cứ mãi nắm tay Sở Tuyết như vậy, rất vướng víu.

Đồng thời, hai người đang tìm kiếm đường xuống dưới, muốn rời xa tầng số 44 quỷ dị này.

Mất gần một tiếng liên tục thử nghiệm, dựa vào đầu mối phải chạm vào da thịt với Sở Tuyết mới tiếng vào thế giới ảo, Đổng A tìm ra cách, đó là dùng máu hiện tại của cả hai điều chế thành life potion. Sau đó dùng nó nhỏ vào mắt của mình tạo thành một màng máu mỏng, như thế hắn có thể tạm thời tiến vào thế giới ảo, chỉ có điều nhìn mọi thứ sẽ bị lọc kính màu đỏ kia làm cho đổi màu.

Giải quyết thêm một vấn đề khó, hai người mới có thời gian để ý tới nam nghiên cứu viên đã bị trói gô kia. Đổng A có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đây.

Chỉ tiếc, thanh niên cực kỳ cứng đầu, Đổng A đã thử đủ mọi cách vẫn không thể nào khiến người kia mở miệng nói nửa câu.

Từ trong ánh mắt của thanh niên hắn nhìn thấy sự khác biệt với người thường.

Đó là một người có niềm tin cực lớn, cực mãnh liệt vào một điều gì đó, có thể gọi là lý tưởng đến mức cuồng tín.

Đổng A biết cho dù hắn có dùng cực hình đi chăng nữa, nam nghiên cứu sinh cũng sẽ chẳng hé miệng lấy một lời.

Hắn chẳng phải là một người giỏi t·ra t·ấn, chỉ đành bất đắc dĩ buông tay.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.