Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 179: Hai kẻ ngu



Chương 179: Hai kẻ ngu

Thành Chủ châm chọc khiêu khích một hồi, chẳng thèm để ý tới sắc mặt hết sức khó coi của Thiên Đường, liền lấy ra một bình pha lê màu tím, cẩn thận uống vào.

Giác quan của Đổng A, vốn nhạy bén, lập tức nhận ra điều bất thường. Hắn chăm chú quan sát, cảm giác loại dung dịch kia rất quen thuộc.

Khi dung dịch màu tím vừa vào miệng, biểu cảm trên mặt Thành Chủ trở nên cực kỳ lạ lẫm, liên tục thay đổi giữa hỉ, nộ, ái, ố.

Đồng thời, hắn lẩm bẩm, như đang tự tiết lộ toàn bộ kế hoạch:

“Đây là tinh chất chuột hoang tưởng pha với thuốc an thần vĩnh cửu. Các ngươi chắc chưa từng nghe, đúng không? Tiến hóa quả thật kỳ diệu! Có nó, ta sẽ mê hoặc thành công ý chí của lõi rừng rậm, thay thế nó bằng ý chí của ta.

Dược nhân không ngừng cung cấp hợp chất X, giúp ta duy trì tinh thần thể tạm thời. Ta vĩnh viễn bất tử!”

Ngay sau đó, tốc độ di chuyển của khối thịt – chính là cơ thể Thành Chủ biến dạng – rõ ràng chậm đi trông thấy. Nhân cơ hội này, Nguyễn Văn Hồng băng qua tầng tầng ngăn trở, nhanh chóng tiếp cận, vung đao nhiệt dung chém tứ tung. Tuy nhiên, máu của khối cầu, lúc này chẳng còn là màu trắng sữa nữa, mà đã chuyển sang sắc tím kỳ lạ.

Luồng hương thơm quái dị bắt đầu lan tỏa khắp nơi, khiến cả không gian như phủ thêm một tầng bí hiểm, ngột ngạt.

Thiên Đường thấy Nguyễn Văn Hồng suýt nữa gây tổn thương đến dược nhân, vội vàng hô lớn:

“Cẩn thận! Đừng làm hại nàng!”

Nguyễn Văn Hồng không nhịn được, đáp một cách bực tức:

“CMN, ta đương nhiên biết!”

Thành Chủ, dù thương tích đầy mình, vẫn chưa mảy may bận tâm, lạnh lùng nói:



“Chỉ cần các ngươi vẫn giữ lại não bộ sinh học, thì chẳng thể nào thoát khỏi tác dụng của chuột hoang tưởng. Hãy để ta xem, còn ai chống cự được nữa.”

Kẻ đầu tiên rơi vào ảo giác chính là các máy móc cải tạo chiến sĩ,và những người mặc khung xương robot đặc nhiệm đang nỗ lực ngăn chặn rễ cây.

Bọn họ dần mất đi ý thức chiến đấu, trở nên hỗn loạn: kẻ thì bật khóc, kẻ cười điên dại, người thì chìm trong sợ hãi, thậm chí có kẻ bộc lộ suy nghĩ sâu kín trong lòng rồi t·ấn c·ông đồng đội. Không bao lâu sau, tất cả đám người đó đều bị rễ cây khổng lồ cắt gọn, c·hết sạch sẽ.

Alex Dương, nhờ đặc tính đặc biệt của Dream Paradise, sở hữu sức kháng nhất định với ảo giác. Hắn lập tức rút lui, quay về bên cạnh Thiên Đường, cố tìm cách chống lại ảnh hưởng của thứ độc dược c·hết người này.

Trong khi đó, nhóm còn lại gồm Nguyễn Văn Hồng, Phan Khải, và Cao Bồi – đều sở hữu thực lực đỉnh cao– phải vật lộn chống cự ảo giác. Nhưng thứ này mạnh ngoài dự đoán, khiến cả ba đứng yên tại chỗ, chẳng thể làm gì ngoài việc gắng giữ bản thân tỉnh táo.

Vị trí của họ, vốn là tuyến t·ấn c·ông chủ lực gần khối cầu thịt, lập tức trở thành mục tiêu của hàng loạt gai nhọn được phóng ra. Các chiếc gai này không rõ làm từ vật liệu gì, chúng sắc bén, bền bỉ đến kinh người.

Ban đầu, giáp hợp kim siêu bền vẫn chịu được. Tuy vậy, theo thời gian, hàng ngàn mũi gai t·ấn c·ông mỗi giây, ngay cả thứ kim loại mạnh mẽ nhất cũng bắt đầu rạn nứt.

Cao Bồi là người đầu tiên bị phân rã, cơ thể biến thành các linh kiện vỡ nát, lõi năng lượng của hắn p·hát n·ổ. Tiếng nổ rung trời kèm theo khói bụi phóng xạ lan tỏa khắp nơi.

Ngay sau đó, Phan Khải và Nguyễn Văn Hồng cũng rơi vào tình thế nguy cấp, gần như bị nghiền nát. Đúng lúc ấy, chẳng hiểu vì nguyên do gì, Phan Khải đột nhiên thoát khỏi ảo giác.

Hắn lao lên, dịch chuyển đến trước mặt Nguyễn Văn Hồng, hét lớn:

“Đội trưởng, mạng ta nợ ngươi, hôm nay trả hết!”

Phan Khải không chần chừ, lao mình đón nhận toàn bộ thế công. Sóng xung kích từ các đòn t·ấn c·ông tích tụ liên tiếp khiến phần sinh học bên trong lớp thiết giáp của hắn bị chấn nát, chỉ còn là một mớ hỗn độn.



Nhưng hắn đâu phải người thường. Dù thương tổn nghiêm trọng, ý chí kiên cường trong mắt vẫn sáng rực, Phan Khải điều chỉnh động cơ siêu công suất, thân hình rung mạnh dữ dội, rồi nhắm thẳng về phía khối cầu thịt. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn quyết tâm đồng quy vu tận với kẻ địch.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Những v·ụ n·ổ rung trời liên tiếp vang lên. Sóng xung kích, phóng xạ, khói lửa đồng loạt bùng phát, nuốt trọn khối cầu thịt.

Hai v·ụ n·ổ siêu mạnh xảy ra chỉ cách nhau vài giây, hất bay tất cả mọi người trong phạm vi gần đó. Rễ cây khổng lồ bị cắt đứt nhiều đoạn, các lối huyệt động và góc tường tầng hai sụp đổ tan hoang.

Thiên Đường, đang vật lộn chống lại ảnh hưởng của ảo giác, trợn trừng mắt khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, gào lớn:

“Con gái ta! Không!!!”

Lúc này, Đổng A sắp sửa rơi vào trạng thái ảo giác. Trái ngược với biểu hiện của người khác, hắn chưa mất kiểm soát mà chìm trong dòng cảm xúc phức tạp. Mặc kệ cho hai chiếc gai nhọn và vô số rễ cây đâm vào người, khẽ thì thầm:

“Ngươi là ai? Dù thế nào đi nữa, con người này, nhân cách này… chỉ có một, là Đổng A…”

Hắn giơ hai bàn tay, chăm chú nhìn như để xác nhận điều gì đó, rồi bật cười nhè nhẹ. Một giọng nói khác – vang lên từ chính hắn – trả lời câu hỏi vừa đặt ra:

“Thì ngươi cứ làm Đổng A đi thôi. Ta sẽ không khống chế ngươi. Nếu ta muốn, ngươi non nớt thế này làm sao chống đỡ nổi.”

Nói xong, "Đổng A" vận sức. Rễ cây và gai nhọn vốn đâm sâu vào cơ thể hắn bất ngờ bị tách ra, rơi xuống đất vô lực. Những rễ cây đeo bám dai dẳng như đỉa bỗng trở nên ngoan ngoãn, mềm oặt như sợi dây nhựa vô tri.

Hắn hướng ánh mắt về phía v·ụ n·ổ đang ngập tràn khói bụi, lạnh nhạt nói:

“A ha… Một tên ngốc.”

Chẳng mảy may quan tâm đến khối cầu thịt, "Đổng A" quay người, ánh mắt dừng nơi Sở Tuyết. Giọng hắn bình thản lại lộ ra sự lạnh lẽo, uy h·iếp:



“Nếu là ngươi, ta sẽ không đụng vào nàng.”

Ngay khi lời vừa dứt, bên cạnh Sở Tuyết bỗng xuất hiện con sói trắng bạc, trên mỗi sợi lông của nó đều ngưng kết tinh thể sáng long lanh, lấp lánh tựa ánh sao.

Con sói lùi lại, sợ hãi, đồng thời như nhận được chỉ thị nào đó. Nó tiến đến gần "Đổng A" ánh mắt sắc bén quan sát hắn một cách cẩn thận.

Nhân loại trước mắt quá kỳ dị, dù ở trạng thái tàng hình vẫn bị phát hiện.

"Đổng A" nhận thấy trên lưng sói trắng bạc có khối thịt nhô lên, trông cực không hài hòa. Hắn bật cười:

“Lại thêm một tên ngốc nữa. Hôm nay đúng là gặp hơi nhiều kẻ ngu.”

Khối thịt trên lưng con sói từ từ biến đổi, dần hiện ra khuôn mặt người tò mò đánh giá "Đổng A". Khuôn mặt ấy tỏ vẻ chưa hiểu, liền hỏi:

“Ngươi là ai? Ngươi đang nói cái gì vậy?”

"Đổng A" vẫn bình thản, thậm chí hơi kiên nhẫn, chỉ tay về phía đám khói bụi dần tan, nơi khối cầu thịt – Thành Chủ El Dorado – hiện rõ ra từng chút một. Hắn hờ hững đáp:

“Ngươi và hắn giống nhau thôi, ngu xuẩn như nhau.”

Khuôn mặt trên khối thịt sau lưng sói trắng bạc lập tức biến sắc, giận dữ. Miệng đầy răng nanh của nó há ra, muốn phản bác. Nhưng chưa kịp nói gì, diễn biến mới đã xảy ra ở phía Thành Chủ.

Từ khối thịt của hắn, một chiếc rễ cây khổng lồ vươn dài, kết nối sâu vào lớp cơ thể màu tím sẫm. Từ đầu rễ cây, một cái bào thai màu xanh lục dần xuất hiện, chầm chậm chìm vào bên trong khối cầu thịt đang liên tục biến đổi.

Có vẻ hai v·ụ n·ổ lớn chẳng thể làm tổn thương nó. Quá trình biến đổi kia vẫn tiếp tục.

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.