Thiên Đường rút ra một quả cầu kim loại chẳng mấy thu hút từ thắt lưng, không chút do dự đập mạnh vào ngực mình. Quả cầu, trông giống được làm từ thủy ngân, ngay lập tức hòa tan và lan khắp trang phục bảo hộ của hắn.
Trong chớp mắt, bộ quần áo liền biến đổi, như thể sở hữu sức sống riêng. Từng mảng vải uốn lượn, sắp xếp lại thành một bộ giáp kim loại bóng loáng, che phủ toàn thân. Thậm chí, các xúc tu mọc ra từ lưng hắn cũng được bọc kín, ánh lên hàn quang bức người.
Thành chủ thấy cảnh ấy phải kinh ngạc thốt lên:
"Công nghệ của NanoTech? Ta tưởng các ngươi có thù với bọn chúng cơ mà?"
Thiên Đường cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh:
"Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn."
Hắn chẳng thèm nói thêm một lời nào nữa, tốc độ đột nhiên tăng vọt, lao vào chiến trường. Các xúc tu phía sau như những lưỡi dao sắc bén, tả xung hữu đột, chém đứt vô số thực vật biến dị và gai nhọn cản đường, từng bước áp sát Thành chủ.
"..."
Ở phía khác, sau khi thảo luận xong với Thiên Đường, Nguyễn Văn Hồng tiếp tục quay sang bàn điều kiện với người cao bồi mắt laser từ căn cứ T.
Nguyễn Văn Hồng:
"Giúp một tay! Thế nào?"
Người cao bồi nhướng mày, đáp lạnh lùng:
"Lõi rừng rậm là thứ bắt buộc."
Nguyễn Văn Hồng cười nhạt, tỏ ra chẳng mấy để tâm:
"Căn cứ Z chúng ta vốn đâu có cần, cho các ngươi cũng được..."
Nghe lời ấy, người cao bồi thoáng không vui, nhưng khi mục tiêu đã đạt được, không dài dòng thêm. Hắn nhanh chóng ra lệnh thuộc hạ, toàn là nâng cấp máy móc cải tạo chiến sĩ lao vào trận địa ngăn chặn rễ cây.
Thấy Thành chủ đã tung toàn lực, người cao bồi nghiêm túc, lấy ra một khối lập phương nhỏ, kích cỡ tương tự khối rubik. Bên trong khối lập phương là chất lỏng màu cam, dưới ánh sáng lại phản chiếu một màu xanh lục nhàn nhạt, rất kỳ ảo.
Nhanh như chớp, người cao bồi ném khối lập phương xuống đất. Lập tức, một làn khói màu cam dày đặc lan tỏa ra xung quanh. Ngay sau đó, các động cơ bắt đầu hấp thụ toàn bộ làn khói, như thể nó là nhiên liệu.
Cơ thể người cao bồi nhanh chóng biến đổi. Da thịt trên người nung đỏ, rồi từng mảng bị đốt rụi rơi xuống, để lộ lớp máy móc bên dưới, phát sáng và rực cháy y hệt kim loại trong lò luyện.
Nguyễn Văn Hồng đứng từ xa chứng kiến cảnh tượng đó, không nhịn được cảm thán:
"Điên cuồng máy móc cải tạo chiến sĩ đúng là một tuyệt tác!"
Người cao bồi chẳng thèm để ý đến lời khen của Nguyễn Văn Hồng. Từ mắt laser, phóng ra một tia laser nhỏ hướng thẳng về phía khối cầu thịt. Trong chiến trường hỗn loạn, tia laser ấy tuy nhỏ lại cực kỳ đáng chú ý. Đồng thời, hắn nâng súng, nhả đạn với tốc độ chóng mặt.
Tia laser từ khẩu súng thay đổi màu sắc, dường như đã kích hoạt một chế độ đặc biệt. Từ ánh đỏ ban đầu, tia sáng chuyển thành màu bạc rực rỡ, linh hoạt giống bầy rắn, lách qua mọi lớp phòng thủ kiên cố. Khi đánh trúng khối thịt, từng tia laser nhỏ hội tụ lại một chỗ, tăng cao sát thương, huyết nhục vừa bị đốt cháy khét vừa bắn tung tóe khắp nơi.
Ở phía sau, Nguyễn Văn Hồng ra hiệu cho Phan Khải, đồng thời ra lệnh cấp dưới triển khai đội hình ngăn chặn rễ cây. Đội khung xương robot đặc nhiệm bật hết công suất, triển khai toàn bộ v·ũ k·hí, trông như một con công đang xòe đuôi, sức mạnh không thua kém nâng cấp máy móc cải tạo chiến sĩ.
Chuyến đi làm nhiệm vụ xa căn cứ, trang bị mỗi người đều cao cấp hơn trước nhiều.
Phan Khải vẫn giữ khẩu súng điện từ hiện đại trên tay. Chiếc balo lớn sau lưng hắn mở ra, để lộ vô số nòng phóng t·ên l·ửa mini. Mỗi quả t·ên l·ửa đều là loại định hướng, tốc độ bay cực nhanh, sức công phá kinh người. Mặc dù một vài quả chưa xuyên thủng được lớp gai nhọn phòng thủ, nhưng mỗi v·ụ n·ổ đều khiến cả tầng hầm liên tục rung chuyển .
Nguyễn Văn Hồng tham chiến với bộ trang bị quen thuộc: khẩu súng phun lửa và thanh đao nhiệt dung khổng lồ. Súng phun lửa của hắn phóng ra ngọn lửa đỏ đậm, ánh lên sắc tím, rõ ràng không phải lửa thường. Thanh đao nhiệt dung to gấp nhiều lần so với v·ũ k·hí của Hỏa Long - một thanh đại đao, phát ra ánh sáng chói lóa, uy mãnh vô song.
Đặc biệt, trên vai Nguyễn Văn Hồng còn gắn hai nòng súng cỡ lớn, kiểu shotgun, nhưng sức mạnh vượt xa bất kỳ loại shotgun thông thường nào.
Chưa kể v·ũ k·hí phụ do AI điều khiển. Với chỉ ngần ấy v·ũ k·hí chính, cũng đủ để thấy Thằng Hề là một chiến binh cận chiến đáng sợ như thế nào.
Song phương toàn lực ra tay, đánh cho hung hiểm vạn phần.
Đổng A thực sự là một biến số khó lường.
Tốc độ của hắn nhanh đến vô cùng, tay chân phối hợp nhịp nhàng khi vừa chạy vừa tung ra các đòn t·ấn c·ông liên hoàn. Phong cách chiến đấu của hắn chẳng giống con người, mà thiên về bản năng của quái vật nhiều hơn. Chỉ cần Thành Chủ sơ suất, sẽ lập tức bị trúng đòn t·ấn c·ông b·ằng tinh thần lực.
Nếu không nhờ các đòn t·ấn c·ông tinh thần sắc bén của hắn liên tục uy h·iếp khối cầu thịt, chắc chắn sẽ có người ngã xuống.
Thành Chủ lấy sức một mình đánh với một đám, chiến lực quả thực biến thái tới cực điểm. Tuy nhiên bị rơi vào kết cục đánh hội đồng chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp gì. Cán cân ưu thế dần nghiêng về phía nhân loại bên này.
Bất ngờ, Thành Chủ phá lên cười sằng sặc, giọng nói đầy cuồng vọng:
"Ta đã hoàn tất biến đổi! Giây phút ta thành thần đã cận kề. Các ngươi sẽ là những kẻ đầu tiên chứng kiến giờ khắc huy hoàng ấy!"
Thiên Đường nghe vậy, chỉ nhếch môi cười mỉa, đáp lại với vẻ khinh thường:
"
Ngươi đang tự huyễn hoặc mình đấy à? Nếu việc đó thật sự khả thi, người khác đã làm từ lâu rồi. Sao đến phiên ngươi?"
Thành Chủ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ:
"Biện pháp của ta, làm sao kẻ khác nghĩ đến chứ? Đây là một phát hiện tình cờ, thứ mà ngay cả trong giấc mơ, các ngươi cũng chẳng thể hình dung được."
Dứt lời, từ bên trong khối cầu thịt khổng lồ bỗng trồi ra một hình người. Cảnh tượng này khiến Đổng A, dù ý thức đã trở nên rất mơ hồ, vẫn cảm nhận được một sự quen thuộc. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ký ức:
"Trại khí tượng… Đồng bằng Tây Nam… A ha ha ha…"
Người vừa trồi lên từ khối thịt lại là một nữ nhân, dung mạo tuyệt đẹp, ánh mắt trống rỗng. Đổng A lập tức nhận ra, đó hẳn là Dược nhân tinh khiết, thứ mà hắn đã từng nghe Sở Tuyết đề cập đến trước đây.
Dược nhân vừa xuất hiện, lực chiến của Thiên Đường lập tức suy giảm. Các xúc tu của hắn khi ra đòn đều do dự, sợ vô tình g·ây t·hương t·ích cho cô gái.
Thành Chủ quan sát tình thế, cười mỉa, quay sang chế giễu Thiên Đường:
"Tống Viễn tự cho mình trí kế vô song, trong mắt ta hắn cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi. Nam dược nhân thì chẳng biết đã chạy đi đâu, khiến ta phải sử dụng nữ dược nhân, quả thực chưa quá phù hợp.
Càng không ngờ, nàng lại là con gái của Mộng Ước. Thật trớ trêu, ta không mong muốn đối đầu với các ngươi. Nhưng thiếu nàng thì kế hoạch chẳng thể hoàn thành. Thêm một kẻ thù thì làm sao? Ha ha ha... ha ha ha..."
Thiên Đường nghe vậy, sắc mặt đanh lại, giọng nói đầy phẫn nộ:
"Tống Viễn đúng đang tìm c·ái c·hết! Chúng ta nhất định sẽ xử lý hết. Ngươi, thả nàng ra ngay, ta hứa chúng ta sẽ không đối địch với ngươi!"
Thành Chủ sao có thể bị lời nói của Thiên Đường làm lung lay, thậm chí còn trêu chọc thêm:
"Ngươi quan tâm nàng đến vậy? Nàng chẳng lẽ là con gái của ngươi và Mộng Ước sao? Để ta xem nào? Nhìn kỹ thì cũng có vài nét giống… Ha ha ha!"