Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 189: Hiểu về rừng rậm



Chương 189: Hiểu về rừng rậm

Đổng A quay lại bên Sở Tuyết, cả hai tranh thủ nghỉ ngơi. Vài giờ chiến đấu liên tục đã tiêu hao không ít năng lượng.

Sở Tuyết khẽ thở dài, nói:

“Mệt mỏi quá sức. Anh xem, em sắp lên cấp 4, còn anh gần cấp 5, vậy mà đối phó đám cấp 1, cấp 2 này vẫn mệt như thế, thật vô lý á.”

Đổng A bật cười, nhìn nàng giải thích:

“Cấp độ chỉ là sự phân chia tương đối. Chúng ta chẳng phải chiến sĩ toàn năng với sức mạnh bất tận hay thân thể bất hoại. Có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến chiến cuộc. Muốn lấy ít đánh nhiều thì khó lắm đấy.”

Thấy nàng vẫn đầy vẻ không vui, hắn bổ sung:

“Kỳ thực, nếu cần thoát thân, chúng ta có thể làm được dễ dàng. Bọn quái đó đâu thể ngăn cản được. Anh tin rằng, nếu chênh lệch sức mạnh đủ lớn, ngày mà một mình đánh bại cả bầy quái vật chẳng phải là điều bất khả thi. Ngày đó, hẳn cũng đã rất gần.”

Sở Tuyết mong đợi hỏi: "Thật sao?"

Đổng A gật đầu, vẻ mặt đương nhiên:

"Em nghĩ lại xem, bây giờ chúng ta phải đối phó với 200 con zombie quá đơn giản, đúng chứ?"

Sở Tuyết chau mày, hỏi tiếp:

“Cũng đúng, nhưng zombie quá yếu rồi...Chẳng còn cách nào hiệu quả hơn sao?”

Đổng A nhếch môi cười:

“Ngốc, tất nhiên là có! Nếu chúng ta sở hữu súng điện từ, súng laser hay đao nhiệt dung,... đám quái này chẳng là gì cả.”

Sở Tuyết lắc đầu, bực bội:

“Vũ khí của chúng ta quá thô sơ.”

Đổng A gật đầu đồng tình:



“Chính xác.”

Vẻ mặt hắn trầm ngâm, không nói gì thêm.

"..."

Đoàn thợ săn nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm. Lượng da, xương, thịt và dịch tủy xương từ gần 200 con sư tử gai lưng nhiều tới mức không thể nào hoàn thành trước khi trời tối.

Mùi máu tanh nồng đã bao trùm khắp khu vực, mặc dù tạm thời chưa có nguy hiểm xuất hiện, việc ở lại lâu vẫn là ý tồi.

Trại Soca đã dự tính trước tình huống này. Vừa tiêu diệt xong quái vật, Rhys đã nhanh chóng phái người trở về hậu phương gọi đội hậu cần đến hỗ trợ.

Đội hậu cần gồm khoảng 50 người, phần lớn là người thường và phụ nữ. Họ luôn giữ khoảng cách 3 km phía sau đội thợ săn để đảm bảo an toàn. Nếu đội thợ săn đi trước gặp xui xẻo, toàn quân bị diệt, đội hậu cần vẫn có đủ thời gian rút lui.

Khi nhiều người gia nhập, quá trình thu thập chiến lợi phẩm trở nên nhanh chóng hơn nhiều. Tất cả các công việc đều diễn ra một cách trơn tru và yên lặng tuyệt đối, chẳng cần sự phân công phức tạp gì.

Đổng A và Sở Tuyết chỉ quan sát, bỗng cảm thấy được vẻ đẹp khác của lao động mỹ cảm.

Đổng A cảm thán: “Loài người nếu đoàn kết lao động, sẽ không bao giờ yếu thế được.”

"..."

Sau đó, Rhys gọi lên một người trong đội, kẻ sở hữu thực lực yếu nhất nhưng giàu kinh nghiệm nhất trong việc tìm kiếm cây Đồng Hăng. Dưới sự dẫn đường của người này, Đổng A và Sở Tuyết bắt đầu lùng sục trong địa bàn của bầy sư tử để tìm dấu vết cây Đồng Hăng.

Ba người không quay về cùng đội ngũ mà quyết định qua đêm dã ngoại sáng hôm sau mới trở lại.

Chàng trai trẻ tự giới thiệu mình là Tik, thành viên của bộ tộc từng sống cách thị trấn Mesto Soca khoảng 20 km về phía nam. Toàn bộ tộc của hắn đã phải di chuyển đến trại Soca, vì khu vực sinh sống trước kia đã bị thực vật biến dị chuyên hút máu bao phủ, chẳng thể tiếp tục cư trú được.

Tik rất có kinh nghiệm trong việc tìm kiếm cây Đồng Hăng. Trời vừa chạng vạng tối, hắn đã tìm được vị trí. Tuy nhiên, ngay khi ba người tới gần, đàn chim sáu mắt xuất hiện. Chúng lập tức nuốt toàn bộ trứng vào bụng rồi chuyển sang t·ấn c·ông nhóm của Đổng A.

Đám chim sáu mắt khá mạnh, người bình thường khó mà đối phó, nhưng trong mắt Đổng A, chúng chẳng khác gì sâu kiến.

Thấy Đổng A định ra tay, Tik vội ngăn lại. Từ trong túi da thú, hắn lấy ra thứ bột màu vàng, cứ chờ cho bầy chim lao xuống, liền vung lên trời, sau vài đợt, một màn thần kỳ xảy ra, bầy chim không còn lao xuống t·ấn c·ông nữa, bay tán loạn hết cả lên.

Sau đó, không biết con chim nào hót rõ to, âm thanh như tiếng người kêu thảm thiết, nghe nghe, khiến người ta rất chán ghét, đàn chim tuân theo hiệu lệnh lập tức lũ lượt bay đi mất.



Giải quyết xong bầy chim, Tik dẫn Đổng A và Sở Tuyết đến khu vực mọc khoảng 20 cây Đồng Hăng. Những cây này hơi thấp, cao chừng 30 cm, trên thân mọc đầy quả màu vàng đồng, mỗi quả chứa một hạt Đồng Hăng.

Tik nhìn thấy số lượng cây Đồng Hăng nhiều hơn dự kiến, vui mừng quá đỗi, nói:

“So với dự đoán của ta còn nhiều hơn. Ngươi nhớ làm theo chỉ dẫn của ta, đừng làm tổn thương chúng.”

Đổng A hỏi:

“Ta có thể đào một cây nghiên cứu không? Trại phó đã đồng ý.”

Mặt Tik thoáng hiện vẻ không nỡ, cuối cùng vẫn gật đầu. Đổng A lập tức lấy điện thoại ra quay chụp, đồng thời nhổ cây lên kiểm tra.

Rễ cây mọc nông, cấu trúc khá thú vị, chúng bện thành các hang hốc nhỏ, bên trong nhét thịt quái vật thủy sinh do đàn chim sáu mắt mang tới. Lá cây không có màu xanh mà là màu da cam, trông rất cuốn hút.

Sau khi hoàn tất việc thu thập, ba người lập tức rời đi vì trời đã tối, chưa tiện hành động tiếp. Họ tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi qua đêm.

Mặc dù Đổng A đã tự cho rằng mình biết nhiều kinh nghiệm trong khu rừng này, nhưng cả hai vẫn nhờ Tik dẫn đường. Chàng trai trẻ tỏ ra am hiểu về khu rừng biến dị đang liên tục thay đổi, hơn cả hắn.

Nhóm người đến khu vực khuất tầm nhìn mà Tik nghĩ là an toàn. Sau khi thu thập củi củi khô, ba người đốt lên ngọn lửa màu xanh lam, sau đó rắc thêm loại bột màu đỏ, khiến lửa chuyển sang màu đỏ vàng.

Sở Tuyết tò mò hỏi:

“Tại sao phải đốt lửa? Quái vật đâu sợ lửa? Làm như thế nguy hiểm quá không?”

Tik giải thích:

“Nơi đây khuất tầm nhìn, lửa xanh bọn chúng không sợ, nhưng ngọn lửa đỏ vàng sẽ khiến chúng e ngại. Hơn nữa, ngọn lửa còn giúp tránh được vài loại côn trùng độc và thực vật biến dị.”

Sở Tuyết nói:

“Trước giờ, chúng ta thường qua đêm trên cành cây.”



Tik kiên nhẫn giải thích:

“Cành cây chưa hẳn an toàn. Có một số loại cây chứa độc. Ta cho các ngươi thấy.”

Hắn tiến đến cây cao gần đó, dùng đầu ngón tay trần, chạm nhẹ vào thân cây. Chỉ sau vài giây, đầu ngón tay nhanh chóng sưng phồng lên, nổi đầy bọc nước.

Tik nói:

“Thấy chưa? Những bọc nước nếu vỡ ra sẽ gây nhiễm trùng nặng.”

Sau đó hắn từ trong túi da thú lấy ra bình keo mỡ, nhúng ngón tay của mình vào để trừ độc.

Sở Tuyết nhìn cây, nhận ra loại cây này xuất hiện rất nhiều trong rừng. Nàng chợt nhớ lại, mình và Đổng A từng leo lên loại cây tương tự qua đêm.

Với chút tò mò, nàng chạm tay vào thân cây, chẳng có bất kỳ phản ứng nào. Nàng thậm chí xoa tay vào vỏ cây, nhưng bàn tay vẫn hoàn toàn bình thường.

Sở Tuyết giơ bàn tay ra trước mặt Tik, cười nói:

“Dường như độc của chúng vô hiệu với ta.”

Tik không chút ngạc nhiên, thực lực của hai người hắn đã chứng kiến tận mắt, phải nói là biến thái vô cùng.

Tik giải thích nói:

“Thợ săn biến dị sau hai lần hòa hợp cơ thể cũng không cần sợ loại độc này. Khu rừng đã không phù hợp cho nhân loại bình thường sinh tồn. Ta vẫn còn quá yếu, nên buộc phải cẩn thận.”

Sở Tuyết lặng lẽ gật đầu, đáp:

“Thế giới thay đổi quá nhanh…”

Đổng A đang đứng trầm ngâm, bất chợt nói với vẻ tán thưởng:

“Tik học hỏi cũng rất nhanh..."

Dừng một chút hắn nói tiếp:

Đói bụng chưa? Để ta chuẩn bị thức ăn.”

Sở Tuyết khẽ cười:

“Cả ngày mệt mỏi chẳng ăn được gì ra hồn, hơi đói bụng.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.