Ban đầu, Tik có ý định đảm nhận công việc này, nhưng Đổng A đã giành lấy. Còn về phần Sở Tuyết? Nàng không nên tham gia vào việc nấu nướng thì tốt hơn.
Hắn sử dụng hạt Đồng Hăng để tẩm ướp thức ăn một cách xa xỉ, khiến Tik không khỏi đau lòng. Tuy vậy, mùi thơm lan tỏa từ thức ăn khiến khóe miệng chàng trai vô thức chảy nước miếng, bộc lộ khát vọng của hắn.
Ba người quây quần bên đám lửa nhỏ, cùng thưởng thức bữa tối đầy mỹ vị.
Đổng A vừa ăn vừa tiện tay thêm vài nhánh củi nhỏ vào lửa, khiến ngọn lửa càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Sở Tuyết tuy nói bụng nhưng mới chỉ ăn vài miếng liền chăm chú nhìn đống lửa, cảm nhận ánh sáng vàng ấm áp. Kỳ lạ thay, ngọn lửa màu vàng vốn rất đỗi bình thường, lại cho cảm giác như thật lâu chưa từng thấy lại.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo của Sở Tuyết, dát lên một tầng vàng nhạt, ngọn lửa lay động, phảng phất như ánh sáng đang nhảy múa ở trên mặt nàng, nhìn tuyệt đẹp.
Sở Tuyết bắt chước Đổng A, thêm củi vào lửa. Đổng A nhìn nàng, ánh mắt bất chợt lên lóe một tia mềm mại.
Tik, trái lại, chẳng chú ý đến hai người mà tập tru·ng t·hưởng thức món ăn. Hắn thường xuyên tiếp xúc với hạt Đồng Hăng nhưng hiếm khi có cơ hội được nếm thử.
Ba người yên lặng tận hưởng bữa tối. Đột nhiên, Đổng A cất lời, phá vỡ sự tĩnh lặng:
“Ta để ý ngươi muốn bảo vệ lũ chim sáu mắt. Ngươi tính biến nơi ấy thành khu vực thu hoạch hạt Đồng Hăng lâu dài, đúng không?”
Tik không giấu diếm, gật đầu đáp:
“Đúng thế. Ta hy vọng bầy chim sẽ quay trở lại.”
Sở Tuyết hỏi:
“Trước đây chưa ai nghĩ đến việc này sao?”
Tik giải thích:
“Gần Trại Soca không mọc cây Đồng Hăng, nên mọi người buộc phải đi sâu vào rừng, tới tận địa bàn của quái vật cấp lãnh chúa để tìm kiếm. Họ chỉ chú trọng làm sao tiêu diệt lũ chim sáu mắt một cách nhanh gọn và thật yên lặng. Hơn nữa, ai dám chắc liệu mình còn sống sót trở về hay không?
Dù người nào đó liều lĩnh mang cây về hoặc cố gắng gieo trồng, cây mọc chưa được bao lâu liền héo rũ. Vì vậy, chẳng còn ai có ý định gieo trồng cây Đồng Hăng nữa.”
Đổng A tiếp lời, giọng điềm tĩnh:
“Lần này thành chủ t·ấn c·ông nhằm mở rộng địa bàn cho Trại Soca. Địa bàn giờ đã là của nhân loại. Những gì giữ gìn được thì phải giữ lại, Ta nói đúng không?”
Tik đáp, ánh mắt sáng lên:
“Đúng vậy! Càng nhiều hạt Đồng Hăng, chúng ta sẽ đổi lấy càng nhiều súng đạn. Cuộc sống nhất định ngày càng tốt hơn.”
Nói xong, Tik nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy, đặc biệt thuần túy.
Sở Tuyết nhận ra Tik hoàn toàn chưa biết gì về hiểm nguy sắp tới, lòng nàng không khỏi buồn bã.
“Chẳng mấy chốc, bom nguyên tử sẽ bị rải xuống mảnh đất này. Chưa biết điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến rừng rậm. Mong sao người dân ở đây có thể sống sót qua kiếp nạn này.”
Trước đó, Đổng A đã căn dặn nàng rằng: thông tin về bom nguyên tử không thể để lộ ra ngoài. Nếu lan truyền trong Trại Soca, chẳng những không giúp ích gì mà còn khiến tình hình thêm hỗn loạn. Việc này, cứ giao cho trại chủ Silas tự xử lý.
"..."
Ngày hôm sau, ba người tiếp tục khám phá khắp núi rừng, tìm thêm được vài địa điểm mọc cây Đồng Hăng nữa. Sau khi thu thập xong, nhóm người mới lập tức trở về Trại Soca.
Trên đường quay lại, Bọn họ đi ngang qua nơi chiến đấu ngày hôm qua. Tại đây, đến cả v·ết m·áu cũng chẳng còn, chứ đừng nói đến xác quái vật. Thực vật biến dị đã nhanh chóng lan tràn, phủ kín mặt đất, hoàn toàn c·hôn v·ùi dấu tích của trận chiến.
Rừng rậm chính là như vậy, luôn liên tục phát triển và biến đổi.
Khi tới Trại Soca, cả nhóm nhìn thấy bầu không khí yên vui bao trùm nơi đây. Rõ ràng, lần hành động này, Trại Soca đã toàn thắng.
Sau đó, Đổng A và Sở Tuyết chia tay Tik, tiếp tục công việc của mình.
Hai người tìm gặp Lão trại phó, ứng phó qua loa các lời tán dương và cảm tạ của hắn, rồi nhanh chóng bước vào phần trao đổi về thù lao. Họ dành thêm một ngày chuẩn bị, chất đầy vật tư vào hai chiếc ba lô siêu trọng và balo của Nguyễn Văn Hồng trước khi lên đường rời khỏi Trại Soca, tiến về hướng vực sâu.
Silas, Già Romma, và Lão Trại phó đều viện cớ bận việc quan trọng nên không thể có mặt tiễn biệt. Cuối cùng, chỉ Rhys và Tik đích thân chèo thuyền, giúp mang vác hành lý của Đổng A và Sở Tuyết qua bờ bên kia sông.
Rhys dặn dò:
"Lên đường cẩn trọng."
Đổng A đáp lại ngắn gọn:
"Các ngươi cũng vậy. Tạm biệt."
Cuộc chia tay diễn ra chóng vánh, không chút dạt dào cảm xúc, chỉ là lời tạm biệt bình thường giữa những người bạn đồng hành tạm thời. Một khoảnh khắc giản dị, chẳng có gì hơn.
Khi đứng trước vực sâu tối đen, Đổng A và Sở Tuyết lặng lẽ nhìn xuống, rồi quay đầu nhìn lại cánh rừng rậm sau lưng. Quá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, khiến Đổng A cảm giác như mình đã sống qua cả một đời.
Hắn nói với Sở Tuyết:
“Lần này trở về, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian. Kế hoạch là men theo vực sâu để đi đến dãy núi lớn phía Bắc. Từ đó, chúng ta tiến nhập vào vực sâu từ phía bên kia, tránh được việc lạc đường.”
Sở Tuyết gật đầu, giọng nàng mang chút hoài niệm:
“Em sẽ đi theo anh! Thật nhớ căn cứ trên núi quá. Không biết tình hình mọi người ở đó giờ ra sao.”
"..."
Tại đồng bằng Tây Nam, Đảng Chân Lý đã đánh hạ căn cứ của Kẻ C·ướp Đoạt, tiến hành các cuộc huyết tẩy đám ăn người một cách triệt để. Sau đó, bọn họ triển khai nhân lực và vật lực, hừng hực khí thế bắt tay xây dựng căn cứ mới.
Trong phòng họp, Trần Cương đang ngồi nghe thủ hạ phàn nàn. Tiếng nói chuyện nhao nhao làm căn phòng như muốn nổ tung. Một người nổi bật hơn cả đứng dậy, giọng đầy bất mãn:
“Đại nhân, tại sao chúng ta phải xây nhiều hầm trú ẩn? Quá tốn kém! Theo ta, nên tập trung xây tường thành cao trước, dễ dàng ngăn chặn zombie hơn.”
Trần Cương đập bàn "Bùm" một cái thật mạnh, ánh mắt sắc bén quét qua cả phòng:
“Ta tự có kế hoạch của mình! Các ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc. Ở đâu ra lắm lời như vậy?!”
Sau đó, hắn tiếp tục mắng nhiếc vài kẻ vô tích sự đã làm hỏng việc. Không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt, mấy kẻ vừa lớn tiếng giờ đây chỉ dám cúi gằm mặt, chẳng ai dám thở mạnh.
Mặc dù lời lẽ đầy giận dữ, ánh mắt của Trần Cương lại lạnh lẽo đến đáng sợ, như đang nhìn lấy kẻ sắp c·hết. Không có bất kỳ tia cảm xúc dao động nào thoáng qua trên gương mặt hắn.
Cuộc họp kết thúc. Khi mọi người vừa rakhỏi phòng, một người đàn ông để ria mép, mặc quân phục chỉnh tề, từ bên ngoài bước vào.
Trần Cương nhìn thấy, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, tiến tới đón tiếp với vẻ mặt tươi cười:
“Ngươi đi khảo sát rồi, cảm thấy nơi này thế nào?”
Người đàn ông để ria mép đáp ngắn gọn:
“Địa điểm thì khá tốt, nhưng nhân sự lại không ổn, quá vô dụng.”
Nghe lời ấy, khóe miệng Trần Cương giật giật, ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh. Hắn cười nhạt:
“Ta sớm sẽ thanh trừng hết mấy con đỉa ăn bám đó.”
Người đàn ông để ria mép cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai:
“Thiết huyết bạo quân càng bớt việc đi chứ? Chính trị bây giờ đâu như trước kia. Chúng ta vừa có vũ lực, vừa sở hữu quyền lực tập trung vào một thân, thì sợ gì nữa?
Mấy hạng giá áo túi cơm dùng đạo đức b·ắt c·óc người khác, chỉ có cách duy nhất để đối phó thôi: dùng nắm đấm mà đập nát đầu bọn chúng.
Phải nhanh lên, thời gian chẳng còn nhiều đâu.”
Trần Cương nghe xong, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định. Hắn gật đầu, nói với giọng chắc nịch: