Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 195: Yếu ớt



Chương 195: Yếu ớt

Việc gặp phải zombie ở khu vực này khiến Đổng A cảm thấy bất ổn. Sắc mặt hắn nghiêm trọng, nhanh chóng lấy ra máy khí tượng mini. Sau khi quan trắc một chút, nét mặt hắn lập tức biến sắc, nghiêm giọng nói:

“Hỏng rồi! Sắp mưa rồi. Thảo nào Zombie từ trạng thái ẩn nấp xuất hiện, chúng ta phải đi ngay.”

Đám trẻ nhìn Đổng A và Sở Tuyết với ánh mắt đầy kính sợ. Nghe hắn nói vậy, chẳng ai bảo ai, tất cả đau lòng, vội vàng vứt bớt hành lý, chỉ giữ bình nước và thức ăn, sẵn sàng chạy trốn.

Đổng A nhìn qua bọn trẻ, quay sang Sở Tuyết, nói:

“Em chở theo hai đứa nhỏ nhất đi trước, nhớ vứt luôn bình nước nếu cần. Khi quay lại mang theo áo mưa và mặt nạ phòng độc. Anh sợ trời sẽ mưa axit.”

Sở Tuyết lập tức làm theo, bế hai đứa nhỏ lên xe phóng đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Đổng A quay lại nhìn năm đứa trẻ, giọng nghiêm túc:

“Theo sát ta! Ai không chịu nổi thì báo trước ngay, rõ chưa?”

Đám trẻ lúng túng gật đầu. Đổng A cao giọng hỏi:

“RÕ CHƯA?”

Lần này, cả đám đồng thanh:

“RÕ!”



Thế là cả nhóm sáu người nhanh chóng cất bước, tiếp tục tiến về phía trước. Đứa nào không chịu nổi, Đổng A liền bế lên, giữ nguyên tốc độ di chuyển mà chẳng dám dừng lại.

Khi họ đi thêm 4 km, còn cách căn cứ Z khoảng 8 km, trời bắt đầu đổ mưa. Đúng như Đổng A dự đoán, là mưa axit, nồng độ axit cực cao. Nước mưa rơi xuống đất bốc lên khói trắng nghi ngút, bị gió mạnh thổi bay, tạo thành một cảnh tượng vô cùng nguy hiểm.

Đổng A không nhịn được chửi thề:

“CMN! mưa đến nhanh quá! Axit đậm đặc như vậy???”

Hắn thầm rủa sự xui xẻo của mình. Chỉ ra ngoài một chuyến đã gặp không may.

Thời tiết của khu vực quanh căn cứ Z rõ ràng khắc nghiệt hơn nhiều so với Đồng Bằng Tây Nam hay Rừng Rậm.

Đổng A tiến tới cạnh vách đất bên đường, bật ra đao siêu tần, bắt đầu đào với tốc độ kinh người. Lưỡi đao xuyên qua lớp đất như cắt bơ, khói bụi bay mù mịt. Hắn dốc toàn lực để nhanh chóng tạo nơi trú ẩn.

Trong khi đó, một đứa trẻ bị vài giọt mưa axit bắn trúng, khiến da nó bắt đầu bỏng loét. Đứa bé không khóc, nhưng tiếng rên đau đớn vẫn khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Thạch Tùng và Hải Đăng lập tức hành động. Cả hai nhanh chóng tập trung năm đứa trẻ cùng một chỗ, cởi áo của mình ra, che tạm cho mấy đứa nhỏ hơn. Trang phục của bọn trẻ vốn chỉ là các mảnh vải vụn chắp vá, có cả mảnh nilon, nên tạm thời chống thấm được phần nào.

Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn là phản ứng hóa học giữa mưa axit và bùn đất, tạo ra khí độc. Khí độc này tuy chẳng ảnh hưởng mấy đến Đổng A, với người bình thường lại là mối nguy hiểm chí mạng.

Chưa đầy hai phút, Đổng A liền đào xong hang động sâu khoảng ba mét, đủ chỗ cho cả sáu người trú ẩn. Lũ trẻ nhanh chóng chui vào, Đổng A là người vào sau cùng, chắn trước cửa hang để nước axit không tạt vào bên trong.

Đứng ở cửa hang, hắn nhìn lên bầu trời đen kịt, mưa ban đầu chỉ vài hạt, giờ đã đổ xuống như trút. Khói trắng từ mặt đất tích tụ thành một tầng sương dày.



Lũ trẻ nhanh chóng lấy ra những chiếc mặt nạ phòng độc tự chế. Đổng A nhìn thoáng qua, thấy đó là chiếc mặt nạ làm từ ruột xe đạp bằng cao su, bên trong chứa lõi than hoạt tính sơ chế, buộc chặt vào miệng và mũi. Hắn hỏi thêm thì biết lõi than là phế phẩm thải loại từ trung tâm thương mại, còn phần mặt nạ do bọn trẻ tự làm.

Dù vậy, mặt nạ chưa đạt chuẩn, phần mắt không được che chắn kỹ, nên chẳng thể ngăn hoàn toàn khí độc. Đổng A phải dùng thêm vải bịt kín hai mắt của bọn trẻ, đồng thời làm ướt chúng để tăng khả năng bảo vệ.

Tuy đã tạm thời an toàn, hắn vẫn lo lắng, bên mình sẽ bị mưa axit cầm chân ở đây lâu, nếu mưa quá lớn ngước ngập vào động, lúc đó thì hết cứu. May mắn thay, họ ở rất gần căn cứ Z.

Bất ngờ, thiết bị liên lạc vang lên giọng Sở Tuyết:

“Em đến gần vị trí định vị, nhưng chưa thấy anh đâu?”

Đổng A nghe được, lập tức mừng rỡ trả lời:

“Anh đào hang động tạm thời cho lũ trẻ trốn vào.”

Nói xong, Đổng A nhanh chóng lao ra ngoài. Với siêu thị lực, hắn nhìn thấy Sở Tuyết, đang mặc áo mưa và che chắn kín kẽ, vác theo balo lớn chạy như bay trong mưa.

Áo mưa làm từ vật liệu nhựa, có thể tạm thời chịu được axit. Nồng độ axit trong mưa hiện tại quá cao, vật liệu này sẽ bị ăn mòn, suy giảm độ bền. Vì thế dùng một lần cơ bản liền phế bỏ, nhưng có dùng đã tốt lắm rồi.

Gần đây, nhờ sự tăng cường thực lực liên tục, mưa axit chẳng còn là vấn đề lớn đối với Đổng A. Nước mưa gây tổn hại cho trang phục hắn mặc, da thịt chỉ chịu vài vết bỏng nhẹ, nhanh chóng được khả năng phục hồi siêu tốc của hắn chữa lành.

Các thiết bị dưới lớp trang phục của Đổng A đều được chế tạo từ hợp kim tiên tiến của căn cứ Z, nên không chịu bất kỳ tổn hại nào dù mưa axit dữ dội đi chăng nữa.

Mau chóng, Sở Tuyết đã hội tụ cùng nhóm người. Nàng không dùng xe máy mà mang theo chiếc ba lô lớn, toàn lực chạy bộ. Với sức mạnh của mình, tốc độ đó còn nhanh hơn cả xe máy.



Sở Tuyết mang theo áo mưa, nhờ vậy, mặc kệ mưa chưa tạnh, nhóm trẻ vẫn có cơ hội trở về trung tâm thương mại an toàn. Đổng A thầm nghĩ:

"Có đồng đội, thật tốt."

Bảy người chen chúc trong hang động chật chội vừa đào ra. Đổng A ở phía ngoài cùng, ở kế là Sở Tuyết, rồi đến đám trẻ. Vì nơi trú ẩn tạm thời cách căn cứ Z rất gần, cả hai quyết định sẽ mặc áo mưa, thay phiên cõng lũ trẻ rời đi. Chỉ cần ba chuyến liền giải quyết.

Đúng lúc, siêu thính giác của Đổng A bắt được tiếng động cơ máy bay. Cặp đôi đoán ra điều gì đó, sắc mặt hai người lập tức nhẹ nhõm hơn.

Máy bay của căn cứ Z bay qua khu vực, thổi tan mây độc để ngăn mưa axit tiếp cận căn cứ. Quả nhiên, không lâu sau, mưa bắt đầu giảm dần rồi tạnh hẳn.

Đám trẻ tháo băng bịt mắt, chui ra khỏi hang. Chúng nhìn về phía bầu trời, nơi mưa vẫn rơi ở phương xa, nhưng khu vực xung quanh đã khô ráo. Không kiềm được niềm vui, bọn trẻ tháo mặt nạ phòng độc, hò reo đầy phấn khích.

Khói trắng độc hại bị gió lớn thổi tan, chẳng còn uy h·iếp. Đổng A ngước nhìn bầu trời trong trẻo, trong lòng không khỏi cảm thán:

"Công nghệ cũng thật tốt."

"..."

Đoàn người trở về trung tâm thương mại. Tại đó, Thanh Nhã đã chuẩn bị chu đáo nơi cư trú tạm thời cho bọn trẻ. Đứa nào bị bệnh hay thương tích đều được đưa tới phòng khám trong trung tâm, phải chi khoản tiền lớn chữa trị.

Đổng A và Sở Tuyết, vốn là siêu nhân loại, quen di chuyển khắp nơi mà đôi lúc quên mất rằng người thường mong manh và yếu ớt thế nào.

Những gì vừa trải qua khiến Đổng A thấm thía: bảo vệ người thường trong tận thế là nhiệm vụ chẳng dễ dàng gì.

Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: nếu không tìm cách nâng cao thực lực cho thành viên trong đội, bọn họ muốn rời đi xa khỏi khu vực căn cứ Z là chuyện biết bao khó khăn.

Nghĩ lại thật buồn cười. Người ở cô nhi viện thì chưa nói, ngay cả các đội viên khác, từ khi nào hắn bắt đầu quan tâm tới bọn họ nhiều như vậy?

Đổng A nhận ra rằng, không chỉ thực lực của hắn ngày một tăng lên, mà cả tính cách của bản thân cũng đang thay đổi từng ngày.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.