Đám trẻ đã quen nghe theo mệnh lệnh của Thạch Tùng. Cuộc hội ý chưa kéo dài đến 10 phút, chủ yếu vẫn là do Thạch Tùng quyết định. Cuối cùng, cả đám đồng lòng đi theo Đổng A rời khỏi. Dù sao mạng sống của chúng vốn rẻ mạt, nam nhân kia lại mạnh mẽ thái quá, muốn gây bất lợi cho bọn hắn, chỉ cần kêu người tới bắt lấy là xong, chẳng cần phải phiền phức lừa phỉnh, tốn thời gian như vậy.
Đổng A nhìn lũ trẻ, hỏi:
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Thạch Tùng đáp ngay:
"Suy nghĩ kỹ rồi."
Đổng A hờ hững:
"Vậy thì sau này cũng đừng hối hận."
Vẻ ngoài rụt rè, cung kính của lũ trẻ khi đối mặt với Đổng A hoàn toàn trái ngược với bản lĩnh và sự tinh ranh bên trong. "Trường đời" khắc nghiệt đã dạy chúng cách sinh tồn, khiến chúng khôn ngoan và biết điều trước những kẻ mạnh hơn.
Hắn cho bọn trẻ thêm thời gian để thu thập hành lý. Kết quả là cả đám lôi theo đủ thứ linh tinh, chẳng khác gì đống rác. Nhưng Đổng A không mở miệng ngăn cản, chỉ đứng quan sát.
Dẫn theo cả đám trẻ con, Đổng A rời khỏi điểm tập trung Ánh Dương. Nơi đây chẳng có bất cứ động thái nào, thậm chí chưa thu bảo kê, cho thấy người đứng đầu hẳn biết ít nhiều chuyện, chọn cách mặc kệ. Đổng A cũng chẳng bận tâm, như thế càng bớt việc.
Thanh Nhã lái xe chở theo hai đứa nhỏ nhất, đường xá xóc nảy, nàng phải dùng dây cột hai đứa bé sau lưng mình để khỏi té ngã trên đường. Sở Tuyết lái xe khác, chở một bé gái ốm yếu đang bị bệnh. Đổng A thì đi bộ cùng mấy đứa trẻ còn lại, tiến thẳng về căn cứ Z.
Trên đường đi, Thạch Tùng và đám nhóc biết được mình sắp đến Trung Tâm Thương Mại, trong lòng mong mỏi không thôi. Bọn chúng từng nghe người lớn kể rằng, Trung Tâm Thương Mại mới là nơi nhân loại nên sinh sống, chứ đâu phải chịu khổ sở như ở bên ngoài.
Đổng A ra hiệu Thanh Nhã và Sở Tuyết lái xe chạy trước. Một mình hắn dẫn theo lũ trẻ, cuốc bộ trong hành lang an toàn của căn cứ Z cũng chẳng sợ quái vật hay zombie.
Khoảng cách từ căn cứ Z tới điểm tập trung Ánh Dương tính theo đường chim bay chỉ khoảng 10 km, tuy nhiên, địa hình phức tạp, lối đi ngoằn ngoèo lại khiến quãng đường thực tế bị đội lên gấp đôi.
Cuốc bộ 20 km giữa gió lớn là thử thách không nhỏ, ngay cả với người trưởng thành, huống chi là trẻ con gầy yếu, còn mang theo đủ loại đồ đạc lỉnh kỉnh.
Được chừng 5 km, đứa nhỏ tuổi nhất đã bắt đầu mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng kiên trì bước tiếp.
Bước chân Đổng A vẫn đều đều, đây là tốc độ chậm nhất rồi. Hắn quay đầu nhìn Thạch Tùng đi ngay sau, nói:
“Thêm 3 km nữa rồi nghỉ.”
Thạch Tùng nghe vậy, lập tức truyền lệnh cho mấy đứa trẻ phía sau. Khi thấy vài đứa nhỏ nhất phải gắng sức vác đồ đạc quá nặng, Thạch Tùng không nhịn được mà lên tiếng:
“Thứ không cần thiết thì vứt bớt đi. Nếu không, các ngươi sẽ mệt c·hết giữa đường.”
Đám trẻ tuy không nỡ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Thạch Tùng, chúng bắt đầu cân nhắc món nào nên giữ, món nào nên bỏ. Khuôn mặt lũ trẻ đầy vẻ xoắn xuýt, tiếc nuối. Có đứa còn gan to nhờ Thạch Tùng xách giúp, ngay lập tức bị cú đầu một cái rõ đau, khiến tên nhóc kia nước mắt lưng tròng.
Đổng A ở phía trước, mặt vẫn lạnh lùng như thường, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Rốt cuộc, cả bọn đành vứt đủ thứ hành lý trên đường, khiến hành trang nhẹ hơn. Nhờ đó, bước chân của chúng thoăn thoắt, nhanh chóng theo kịp tốc độ của Đổng A.
Trải qua 8 km đi bộ không ngừng nghỉ, cả đám mệt mỏi rã rời, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi.
Cùng lúc Sở Tuyết lái xe máy trở lại, mang theo nước sạch cho cả nhóm. Đám trẻ cũng mang nước theo, nhưng thứ nước ấy đục ngầu, mùi hôi chua xốc mũi. Đổng A chỉ ngửi qua đã biết có hại sức khỏe, liền bảo Sở Tuyết quay về trung tâm thương mại nhân tiện lấy nước sạch tiếp tế.
Thực ra, Đổng A hoàn toàn có thể đợi Lập Thành tới, rồi dùng ô tô để đón lũ trẻ. Hắn lâm thời khởi ý, cố tình muốn quan sát chúng một chút, mới có cuộc đi bộ này.
Cả bọn lôi ra lương thực của mình, chẳng biết là thịt của thứ gì, nhìn như một đống nhầy nhụa kinh tởm. Chúng cứ thế nhen lửa, nướng lên ăn ngon lành.
Đổng A hỏi ra mới biết đó không phải thịt mà là loại nấm mọc dưới lòng đất, muốn đào được phải tốn rất nhiều công sức.
Dùng nước sạch Sở Tuyết mang đến, cả đám vừa ăn vừa uống, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn, vẻ mặt ấy đối với người sống sót bên ngoài căn cứ Z, thật quá hiếm hoi.
Sở Tuyết mủi lòng, dặn dò mấy đứa uống nước chậm thôi cẩn thận bị sặc.
Đổng A nhìn cảnh này, trong lòng thì không khỏi nghĩ về Nguyễn Văn Hồng. Hắn cho người bảo vệ bọn trẻ khỏi t·hiên t·ai và nhân họa, nhưng hoàn toàn chẳng quan tâm tới điều kiện sinh hoạt của chúng.
Đổng A thầm nhận xét: “Một con người kỳ lạ.”
Sau khi nghỉ ngơi, tiếp tục lên đường. Sở Tuyết thì dắt xe máy theo sau.
Bất ngờ, một đám zombie xuất hiện.
Mấy tên nhóc nhìn thấy zombie, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi mà là tham lam. Đến khi thấy số lượng zombie đông đảo, chúng mới sợ hãi. Chưa đợi Đổng A chỉ huy, cả nhóm nhanh chóng chụm thành vòng tròn, để đứa lớn bảo vệ đứa nhỏ ở bên trong.
Mấy đứa lớn có mang theo v·ũ k·hí đấy, là mấy cây thương gỗ tự chế thô sơ, đầu thương làm từ kim loại được mài sắc nhọn.
Đổng A nhìn thấy hành động của lũ trẻ, trong lòng cảm thấy khá hài lòng. Hắn gọi Thạch Tùng và thanh niên khác tên Hải Đăng lại, hỏi:
“Từng g·iết zombie bao giờ chưa?”
Thạch Tùng gật đầu:
“Đã g·iết. Giết zombie đổi lấy đồ ăn.”
Đổng A nhớ ra, từ khi xác zombie được dùng để chiết xuất nhiên liệu, việc g·iết chúng không còn là khổ sai nữa. Số lượng zombie lang thang ngoài hoang dã giảm đi đáng kể. Việc hôm nay gặp phải cũng chỉ có thể coi như vận rủi.
Hắn hỏi tiếp:
“Các ngươi biết dùng súng không?”
Cả Thạch Tùng và Hải Đăng đều thành thật lắc đầu. Đổng A nói:
“Ta sẽ chỉ cho các ngươi.”
Nói xong, hắn rút khẩu súng ngắn, vừa giảng giải vừa nhắm vào đầu con zombie gần nhất. Viên đạn trúng ngay mục tiêu, nhưng zombie chưa gục xuống mà vẫn tiến về phía trước,tốc độ ngang ngửa người bình thường đang chạy.
Đổng A nhíu mày, có vẻ zombie đã mạnh lên. Hắn nghĩ thầm:
“Trong điều kiện khô hạn đã như thế này, không dám tưởng tượng khi mưa xuống liền biến thành cái dạng gì?”
Hắn bắn liên tiếp ba phát đạn nữa, zombie mới ngã gục.
Đổng A quăng khẩu súng cho Hải Đăng kèm theo hai băng đạn, rồi đưa thanh quân đao của mình cho Thạch Tùng.
Thanh đao vừa vào tay, sắc mặt Thạch Tùng lập tức thay đổi. Thứ mà trong tay Đổng A nhẹ tựa cây tăm, vào tay hắn lại nặng như đổ chì, chỉ vung chém thôi cũng tiêu tốn nhiều sức, vụng về, vụng về.
Đổng A nhìn hai thanh niên, giọng nói nghiêm túc:
“Nếu con nào chẳng may đến gần, thì phải nhanh chóng giải quyết, đừng tiếc đạn. Hiểu không?”
Thạch Tùng và Hải Đăng đồng thanh đáp:
“Đã rõ!”
Lúc này, Sở Tuyết lao thẳng vào bầy zombie, thu hút sự chú ý của chúng.
Trong trận chiến tại viện nghiên cứu số 9, nàng chưa thể phát huy hết sức mạnh của mình. Giờ có cơ hội giải tỏa, Sở Tuyết liền thỏa sức chém g·iết, tựa như chiến thần không thể cản phá.
Khi Đổng A tham gia, cả hai cùng phối hợp, giống hai cỗ máy hủy diệt, điên cuồng càn quét đám zombie.
Ở một góc an toàn, đám trẻ tròn mắt nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Từ khuôn mặt lo lắng dần dần chuyển thành hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên chúng chứng kiến nhân loại chém g·iết zombie như thế.
Chưa đầy 10 phút, hơn 300 xác zombie nằm la liệt trên mặt đất. Đổng A và Sở Tuyết trở lại tụ họp với nhóm trẻ, trên người không dính lấy một giọt máu.
Đám zombie mạnh lên nhưng sai biệt thực lực vẫn quá lớn, công kích đần độn vô cùng, chẳng lật nổi sóng gió gì.