Một ngày nọ, Đổng A ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dán chặt vào 4 viên pin hydro và 1 viên pin nguyên tử màu trắng bạc nằm trên bàn. Hắn cau mày suy tư, cảm giác khó nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt.
Căn cứ trên núi hiện tại không thiếu năng lượng, nhất là sau khi hắn thu được thêm một viên pin từ đám Tịch Diệt Giáo Đoàn.
Tuy nhiên, việc sử dụng chúng sao cho hợp lý khiến Đổng A rất đau đầu. Ý định ban đầu của hắn là dùng số pin này cải tạo khung xương robot. Nhưng khi lõi công nghệ cần thiết vẫn chưa đến tay, hắn đành tạm thời gác lại kế hoạch.
Sau khi cất pin vào chỗ an toàn, Đổng A lấy ra thanh đao nhiệt dung của Hỏa Long, nhìn chăm chú.
Thanh đao đã bị khóa mã gene chẳng thể sử dụng, hắn vẫn quyết định nghiên cứu kỹ càng một phen.
Mặc dù việc tự thân hoàn nguyên công nghệ là điều không tưởng, Đổng A vẫn hy vọng thiết kế của nó sẽ gợi ý cách sáng tạo v·ũ k·hí mới.
Nếu điều đó không khả thi, thì ít nhất hắn có thể thu lấy hợp kim từ thanh đao, phục vụ những mục đích khác.
Loay hoay trong thời gian dài, Đổng A vẫn chưa thể mở thanh đao màu bạch kim sáng bóng. Cuối cùng, hắn phải chấp nhận phá rời thanh đao thành từng linh kiện nhỏ, cẩn thận sắp xếp đầy cả bàn làm việc để phân tích.
Qua các thử nghiệm, Đổng A tìm ra ba bộ phận quan trọng nhất của thanh đao là bộ tăng tốc ion, lưỡi đao, và tay nắm cách nhiệt.
Lưỡi đao, làm từ loại hợp kim thần bí, cứng chắc kinh người, với sức chịu nhiệt cực cao. Cũng dễ hiểu thôi, nếu nó không sở hữu đặc tính trên thì làm sao trở thành đao nhiệt dung cho được?
Hắn thử dùng đèn hàn khò với nhiệt độ lên tới 1500°C, nhưng lưỡi đao chỉ hơi chuyển đỏ mà thôi.
Đổng A dự đoán để đạt trạng thái sáng rực giống khi Hỏa Long sử dụng, cần nhiệt độ từ 3500-4000°C – thêm khoảng 1000°C nữa là đạt trạng thái Plasma rồi, con số gần như không tưởng.
Trong số những linh kiện thu, lưỡi đao làm từ hợp kim quý giá ấy là thứ khiến hắn hài lòng nhất. Dùng nó đỡ đòn khi đao nhiệt dung khác chém vào hẳn sẽ có chút hiệu quả. Tuy vậy, nếu không vận dụng bộ tăng tốc ion chuyển đổi trạng thái và năng lượng, e rằng khó lòng chịu nổi vài đòn.
Bên cạnh đó, hắn thu được 2 tấm cách nhiệt kết nối phần tay cầm với tính chất đặc biệt, rõ ràng chẳng phải vật liệu thông thường, với độ bền, mức tản nhiệt quá tuyệt vời. Khi nung nóng ở 1500°C, chạm tay vào cảm thấy ấm nhẹ, khoảng 40°C. Tính chất này mở ra vô số ứng dụng tiềm năng.
Ngoài ra, hắn còn phát hiện rằng, nếu thiếu bộ tăng tốc ion, và thiết bị khuếch đại năng lượng khác, 2 viên pin hydro cung không thể nào cung cấp đủ năng lượng kích hoạt thanh đao.
Hiểu rõ nguyên lý lại chẳng thể tái tạo, Đổng A đành tiếc nuối dừng ở việc tận dụng vật liệu.
Các phần khác, bao gồm cả bộ tăng tốc ion, vì bị mã hóa gen phức tạp nên chỉ còn cách đem đi nấu chảy lấy kim loại.
Dù không thể chế tạo một thanh đao nhiệt dung hoàn chỉnh, nhưng những vật liệu và phát hiện đủ để khiến hắn cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Hắn chợt nhớ tới tấm chắn của tên chiến sĩ mặc khung xương robot đặc nhiệm trong đội của Nguyễn Văn Hồng, nhiều khả năng được chế tạo từ chính loại hợp kim vừa phát hiện.
Ký ức kéo hắn trở về tầng 2 của viện nghiên cứu số 9, vô số v·ũ k·hí giá trị đã bị vứt lại nơi ấy. Nghĩ đến đó, Đổng A cảm thấy quá là tiếc nuối. Nếu lúc trước tỉnh táo hơn, hành lý nặng nề như thế nào, hắn cũng phải tìm cách mang thêm vài món trở về.
Phải mãi về sau, Đổng A mới biết, v·ũ k·hí từ căn cứ lớn chỉ có thể sử dụng khi được chính thức bán ra. Người bên ngoài tuyệt đối không dùng v·ũ k·hí đã c·ướp từ các căn cứ này.
Thứ nhất chẳng thể sử dụng, thứ hai v·ũ k·hí bị can thiệp nhiều, ngay cả khi rã thành linh kiện cũng dễ bị truy vết, trả thù. Hiểu rõ tất cả, hắn mới không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
"..."
Tiếp theo, Đổng A bắt tay vào thử nghiệm Cryspisium và vài khối tinh thể đa giác màu đen kỳ lạ kia. Công việc thử nghiệm luôn đòi hỏi rất nhiều thời gian, sự tỉ mỉ, sự kiên nhẫn. Trong lúc chờ kết quả, hắn phải phối hợp cùng mọi người cải tạo căn cứ trên núi.
Thanh Nhã, sau khi nghỉ ngơi tại căn cứ trên núi ba ngày, đã trở lại Trung Tâm Thương Mại tiếp tục nhiệm vụ. Cả căn cứ, từ người già đến trẻ nhỏ, đều hăng hái lao động để chuẩn bị ứng phó với t·hảm h·ọa h·ạt n·hân sắp tới.
Chiếc xe múc bỏ xó suốt thời gian dài nay được đưa vào sử dụng lần nữa. Nhiên liệu chiết xuất từ zombie mua ở trung tâm thương mại, vốn không gây hại cho động cơ, giúp chiếc xe hoạt động khá tốt.
Trải qua thời gian dài làm việc miệt mài, mọi người đổ đất từ độ cao 3 mét lên thành khối cao 15 mét. Khu đất bằng phẳng tại đài ngắm cảnh, giờ đã trở thành đỉnh nhọn chất đầy đất đá.
Từ lâu, ánh mặt trời chẳng còn chiếu sáng nơi đây, khiến khu vực chưng cất nước bằng ánh sáng bị bỏ hoang. Hiện tại, mọi người chuyển sang sử dụng lò nhiệt. Lượng củi trong kho rất nhiều, chạy máy phát điện và lò chưng cất nước dư xài.
Hôm nay, khu vực chưng cất bằng ánh sáng mặt trời, bị mọi người đổ đất đá c·hôn v·ùi hoàn toàn, tựa như sự thay đổi không thể đảo ngược trong cuộc sống của họ. Xây rồi phá, phá rồi xây... chuyện thường.
"..."
Lối ra vào và lối thông gió được Đổng A chú trọng thiết kế và gia cố chắc chắn, đảm bảo an toàn trước hiểm họa h·ạt n·hân.
Hệ thống khử phóng xạ nhỏ gọn, lắp đặt tại lối thông gió chính, bao gồm bốn khối lập phương kim loại, mỗi khối chứa một chức năng riêng như hấp thụ hạt phóng xạ, ion hóa không khí, và lọc bằng than hoạt tính.
Các khối này kết nối với nhau bằng ống hợp kim chịu nhiệt, đảm bảo dòng khí được xử lý tuần hoàn hiệu quả. Trên khối lập phương điều khiển chính, chứa màn hình thao tác hiển thị mức độ nhiễm xạ, lưu lượng khí và trạng thái của hệ thống, cho phép vận hành thuận lợi hơn.
Người gác cổng đảm nhận nhiệm vụ giá·m s·át hệ thống mỗi khi có người ra vào, đảm bảo toàn bộ phóng xạ mang theo phải khử sạch trước khi khí bên ngoài tràn vào căn hầm.
Điều đó giúp tiết kiệm năng lượng vận hành, tránh việc hệ thống phải hoạt động liên tục không cần thiết. Ngoài ra, bộ hệ thống khử phóng xạ khác đang cất giữ dưới hầm làm dự phòng, dễ dàng thay thế khi thiết bị chính gặp sự cố hoặc trong trường hợp cần di dời khẩn cấp.
Sau một tuần lao động hăng say, căn cứ trên núi đã tạm thời chống chọi với mối nguy từ phóng xạ.
Tuy nhiên, Đổng A biết rõ rằng vẫn còn nhiều việc phải làm: nhà kho cần c·ách l·y và che chắn khỏi bức xạ ion hóa, nguồn nước cần có hệ thống lọc đặc biệt, loại bỏ hạt phóng xạ, và các thiết bị điện tử bên ngoài phải bọc chì, bảo vệ khỏi nhiễu phóng xạ đảm bảo hoạt động lâu dài. Với danh sách công việc dày đặc, hắn buộc phải tăng ca nhiều hơn rồi.
Đúng lúc, Sở Tuyết tìm Đổng A, chia sẻ về vấn đề mình gặp phải:
“Em đem hạt giống đồng hăng trồng xuống, đã nảy mầm và phát triển, đồng thời cũng đã sử dụng viên tinh thể màu đen kia để chiếu sáng, dường như chúng chẳng thể phát triển lớn hơn, chứ đừng nói đến việc kết trái.
Em thử nghiệm với cá trong căn cứ, nhưng loại cá ấy không phải loại biến dị, cách này vẫn chưa hiệu quả.”
Lập Thành nghe vậy, đáp lại: “Thanh Nhã đã tìm được huyết nhục của quái vật thủy sinh, hiện đang lưu giữ ở trung tâm thương mại. Vài ngày nữa ta sẽ qua đó mang về."
Đổng A bổ sung thêm: “Trong thời gian chờ đợi, em cứ thử nghiệm với tất cả các loại huyết nhục có sẵn, xem thử loại nào phù hợp nhất với giống cây đỏng đảnh đó.”