Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 201: Làm thí nghiệm, cá mòi háu ăn



Chương 201: Làm thí nghiệm, cá mòi háu ăn

Đợi Sở Tuyết rời khỏi, Lão Tân từ trên xe múc bước xuống, nói với Đổng A:

“Việc trên đây đại khái ổn thỏa. Tiếp theo phải xử lý bể chứa nước biển bên kia.”

Đổng A gật đầu, đáp: “Được! nhanh lên, ta còn phải về làm thí nghiệm.”

Lập Thành chen vào, cảnh báo:

“Bể nước biển cực kỳ nguy hiểm. Dạo này máy bơm hút lên rất nhiều loài cá mini có hàm răng sắc bén. Chúng ta gọi là cá mòi háu ăn. Thứ đó đáng sợ, dù không ăn uống gì, vẫn sống lâu.”

Đổng A khẽ nhíu mày: “Khôn cần lo, loài cá ấy kháng điện kém. Lát nữa ta sẽ xuống giật c·hết hết.”

Lão Tân cau mày, bổ sung: “Đội trưởng, nhắc đến cá mòi háu ăn... Lần trước, ngài giật c·hết một đám rồi đem chôn dưới đất. Ta đã kiểm tra, chúng chưa hề phân hủy hay biến chất chút nào. Thật sự quái dị.

Đổng A: "Đi! Tiện thể đi xem luôn."

Nói xong, ba người cùng nhau men theo sườn núi, xuống các bể chứa nước biển. Đổng A, sau khi vớt mấy con cá định đem về làm thí nghiệm, liền sử dụng điện từ pin hydro để giật c·hết cả đàn cá, khiến chúng lật bụng trắng phớ.

Sau khi xác nhận đàn cá c·hết hẳn, Lập Thành ở lại phụ trách vớt xác cá và làm sạch bể. Đổng A và Lão Tân đi đến chỗ mà lần trước đã chôn cá, cẩn thận đào lên quan sát.



Quả nhiên, đúng theo lời Lão Tân, xác cá vẫn còn tươi mới như lúc vừa được chôn vào. Hắn lấy vài cái xác cá, mang về làm thí nghiệm.

Không lâu sau, Sở Tuyết tìm tới, nói với Đổng A:

“Tinh thạch đa giác màu đen kia, viên bỏ vào lò nhiệt xuất hiện phản ứng mới. Nó ngừng hấp thụ nhiệt và bắt đầu phát sáng. Mau trở về xem đi!”

Đổng A nghe vậy, mừng rỡ hỏi: “Ánh sáng giống với những gì chúng ta thấy ở trại Soca không?”

Sở Tuyết gật đầu: “Rất giống! Xem ra chẳng cần phải phơi nắng, chỉ cần cung cấp nhiệt, tinh thạch vẫn phát sáng.”

Đổng A vội nói với Lão Tân: “Ngươi phụ giúp Lập Thành hoàn tất công việc. Ta phải trở về ngay.”

Lão Tân đáp: “Ngài cứ yên tâm!”

Trước khi đi, Đổng A liếc nhìn bộ tay chân giả đã chế tạo cho Lão Tân. Dù đã qua vài lần cải tiến, hoạt động vẫn chưa thực sự thuận tiện. Nếu có thể lấy được lõi công nghệ từ khung xương robot, hắn dự định thiết kế riêng bộ mới hoàn chỉnh hơn.

Đổng A trở về phòng thí nghiệm, vốn là một container rộng rãi nằm tách biệt với các container khác. Lối đi dẫn tới phòng thí nghiệm gia cố chắc chắn hơn, để nếu phát sinh sự cố, thiệt hại cũng được hạn chế tối đa.

Đổng A tiến đến lò nung. Đây là lò điện với nhiệt độ khoảng 450 độ C, nó đã hoạt động liên tục hơn 5 ngày, tiêu tốn kha khá điện năng. Sở dĩ lựa chọn lò điện mà không phải lò củi, đơn giản vì mức nhiệt lò điện ổn định, còn lò củi thì không.



Máy nhiệt điện trong hầm vận hành hết công suất, tiêu hao lượng lớn củi gỗ. Dẫu vậy, máy phát điện tiên tiến vẫn cung cấp đủ điện cho toàn căn cứ, nhưng với cái đà này tương lai sớm muộn sẽ thiếu. Điều này cũng nhắc nhở hắn:

“Xem ra phải nâng cấp hệ thống điện gió của căn cứ.”

Đổng A chưa rảnh để tự mình làm việc này. Hắn sử dụng máy liên lạc nhờ Thanh Nhã mua thiết bị, sau đó dành một giờ vừa tham khảo tài liệu vừa vẽ bản thiết kế, rồi giao Lập Thành phụ trách thực hiện.

"..."

Đổng A dùng que sắt lấy viên tinh thạch ra từ trong lò. Đúng như lời Sở Tuyết, viên tinh thạch đang phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Hắn nhận thấy viên tinh thạch, từ màu đen, đã chuyển thành trong suốt.

Đổng A lấy cây gậy ba toong của mình, lột bỏ lớp ngụy trang, lộ ra thanh tinh thể Cryspisium, đem cả hai đến gần để so sánh thì nhận thấy chúng khá giống nhau.

Khi hắn cẩn thận quan sát và đưa lại gần nhau hơn, vô tình thanh Cryspisium chạm vào viên tinh thạch. Lập tức, viên tinh thạch ngừng phát ra ánh vàng. Tuy nhiên, nó không chuyển về màu đen, vẫn giữ nguyên màu trong suốt, pha lẫn chút màu hồng nhạt.

Đổng A nào ngờ hành động vô tình của mình dẫn tới hiện tượng này. Hắn ngay lập tức kiểm tra tinh thể, nhận thấy nhiệt độ đã trở nên bình thường.

Sau một hồi thử nghiệm, chưa thu được kết quả gì, Đổng A tiếp tục bỏ viên tinh thạch vào lò nung.



Hắn không chỉ thử nghiệm một viên tinh thạch mà còn thử nhiều viên khác nhau, ngâm trong dung dịch axit, kiềm, dầu, và các loại chất lỏng khác. Hắn thử nung ở nhiệt độ thấp, và bổ sung thêm hai lò nung nữa, mỗi lò ở nhiệt độ riêng biệt: ở 350 độ C và ở 250 độ C.

Đổng A tạm thời không dám thiết lập lò ở nhiệt độ quá cao vì hầu hết tinh thể đều sở hữu giới hạn chịu nhiệt. Việc vượt qua nhiệt độ này có thể làm thay đổi cấu trúc hoặc gây hư hại cho chúng, như vậy thật đáng tiếc.

Kiểm tra mẫu vật khác, chưa phát hiện hiện tượng gì bất thường, Đổng A ghi chép quá trình thí nghiệm và kết quả. Sau đó, hắn đi sang góc làm việc khác, lấy ra nguyên liệu và bắt đầu điều chế thuốc nổ tetra.

Nguyên liệu chẳng thể tự sản xuất tại căn cứ trên núi, hầu hết đều phải đặt mua từ Trung Tâm Thương mại. Thuốc nổ tetra rất linh hoạt, nếu điều chỉnh liều lượng phù hợp, nó biến thành thuốc súng với độ ổn định cao, giúp tăng đáng kể uy lực các loại súng bọn hắn đang sử dụng. Lựu đạn làm từ thuốc nổ tetra nhỏ hơn, nhẹ hơn và sở hữu uy lực mạnh hơn.

Khi chế tạo đủ lượng thuốc nổ cần thiết cho ngày hôm nay, Đổng A cẩn thận xếp lên bàn của Sở Tuyết. Khi nàng từ khu trồng thử hạt Đồng Hăng trở lại, nàng sẽ giúp hoàn thiện công đoạn cuối cùng: đưa thuốc nổ vào đạn và lựu đạn.

Đổng A nghỉ ngơi vài phút rồi lấy ra công thức điều chế protein siêu bền nghiên cứu. Đây là công trình lớn, trong ngắn hạn, khó có thể hoàn thành. Đổng A dự định ghi nhớ công thức trong đầu, sử dụng khả năng vận dụng siêu cấp của mình, để về sau việc điều chế trở nên dễ dàng hơn.

Thời gian nhanh chóng, một tháng đã qua, giờ là đầu tháng 7. Đổng A vẫn miệt mài với công việc thí nghiệm, nhân lực có phần thiếu thốn, hắn và Sở Tuyết phải phụ trách quá nhiều việc, bận ná thở. Nên hắn đành phải điều động Tiểu Ân và Tiểu Nguyệt sang hỗ trợ.

Những công việc khác do Lão Tân chỉ đạo lũ trẻ xử lý. Thông qua lao động, đám trẻ của Thạch Tùng và viện mồ côi hòa nhập rất nhanh. Khối lượng công việc lớn, cuộc sống khá vất vả.

Mặc dù cuộc sống bận rộn, nhưng đám trẻ Thạch Tùng quá quen với điều đó. Chúng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào, ngược lại, nội tâm cảm thấy thư giãn hơn. Có lao động, có cực khổ, chứng tỏ bọn hắn đã trở thành một phần của căn cứ trên núi.

Nếu ai đó đón về và đối xử tốt mà không yêu cầu gì, điều đó chỉ khiến mấy đứa bé thêm lo lắng. Bởi vì, qua những bài học từ gian khổ, chúng học được rằng không gì là miễn phí trong thế giới này.

Vừa làm việc, vừa phải quen với các bài tập huấn luyện của Lão Tân, khiến bọn trẻ cảm giác thời gian trôi thật nhanh. Trước kia, lúc đói bụng, chẳng còn sức lực, chúng chỉ biết nằm im, tay ôm bụng đói quằn quại, nhìn lên nóc lều chắp vá. Tất cả chẳng biết làm gì khác ngoài việc chờ đợi Thạch Tùng và Hải đăng ra ngoài đánh nhau với người khác để mang thức ăn về. Lúc đó, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, dài như một năm.

Những ai đã trải qua cơn đói mới hiểu sự đáng sợ của nó, đôi khi nó kinh khủng hơn cả việc đối mặt với zombie.

"Có thực mới vực được đạo." Khi no bụng, con người mới có thể nói về nhân nghĩa, đạo đức. Khi quá đói, họ sẽ làm đủ thứ chuyện điên rồ chỉ để kiếm một bữa ăn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.