Đổng A quyết định nghỉ ngơi một ngày, để cho não bộ và cơ thể căng thẳng vì làm việc quá sức có thời gian phục hồi. Hắn đang ngồi trong nhà ăn, dùng bữa cùng Sở Tuyết.
Đám trẻ mới lao động trở lại, sau khi tắm rửa xong đều cảm thấy đói, vì vậy tất cả đều đang chăm chú giải quyết bữa ăn. Nếu là thường ngày, cảnh tượng sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay lại yên lặng khác thường.
Đổng A liếc qua, thấy Thạch Tùng và Hải Đăng cũng đang ở trong nhóm. Hai thanh niên lớn tuổi hơn so với những đứa trẻ còn lại, vì vậy khẩu phần ăn của họ cũng nhiều hơn.
Kể từ khi lên núi, đặc biệt là sau khi được ăn những món ăn quen thuộc mà đã bốn năm không được nếm, mọi thứ trở nên thật xa xỉ đối với lũ trẻ. Những món ăn bình thường trước tận thế, đến giờ vẫn còn có thể ăn được thật là quý giá.
Thạch Tùng gắp lên một cọng rau xanh xào, cẩn thận nhai kỹ. Người đã trải qua những cơn đói triền miên mới hiểu được giá trị của từng miếng cơm, từng món ăn.
Không chỉ Thạch Tùng, mà cả Hải Đăng và mấy đứa trẻ khác cũng thể hiện sự trân trọng tương tự.
Mặc dù những đứa trẻ của cô nhi viện chưa từng phải chịu cơn đói, nhưng điều kiện sinh hoạt kham khổ và sự huấn luyện nghiêm khắc của Lão Tân đã giúp chúng trưởng thành rất nhanh. Hơn nữa, lương thực mà đám trẻ ăn đều do chính tay chúng trồng, vì thế hơn ai hết lũ trẻ hiểu rõ sự vất vả và công sức đã bỏ ra để có được mỗi loại thực phẩm.
Khi trở lại căn cứ trên núi, Đổng A cảm thấy mình lại trở nên cực kỳ bận rộn. Tuy vậy, hắn không cảm thấy mệt mỏi hay nhàm chán, ngược lại, còn cảm thấy cuộc sống của mình rất phong phú. Đôi khi, rãnh rỗi còn đùa giỡn một chút với Sở Tuyết, cảm thấy cuộc đời mình đã khá viên mãn.
Tình hình hiện tại đã ổn định, nhưng tốc độ kiếm tiền điện tử vẫn còn quá chậm. Đổng A lo rằng với tốc độ này, bọn họ sẽ rất khó hoàn thành đủ số tiền cần thiết để đấu giá cho 7 người sử dụng. Mọi người cần tìm ra cách kiếm tiền nhanh hơn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Đổng A nhận ra một thứ quý giá mà mình đã bỏ quên: cách khử độc thịt quái vật. Dù sao, hắn cũng muốn phổ biến phương pháp này ra ngoài. Càng nhiều người biết, càng nhiều cải tạo chiến sĩ có thể sử dụng thịt quái vật, làm cho thực phẩm đa dạng, điều này sẽ giảm bớt tình trạng ăn thịt người vô độ của họ. Đây là cách gián tiếp cứu mạng nhiều người, nên chẳng có lý do gì phải giữ bí mật.
Công thức này Đổng A mới chỉ chia sẻ với trại Soca. Còn khu vực căn cứ Z, hẳn là chưa biết. Hắn có thể ủy thác cho căn cứ Z, bán công thức này ra ngoài. Dù không thể giao cho những người bình thường, nhưng Thanh Nhã và Lý Tuấn đã quen thuộc, chắc chắn sẽ lo liệu được việc này.
Tại trung tâm thương mại, trong cửa hàng Kẹo Đường, Thanh Nhã mang công thức xử lý thịt quái vật mà đội trưởng đã truyền lại để giao dịch với Lý Tuấn, vừa mới trở lại chưa lâu.
Trong cửa hàng, một người đàn ông cao lớn đang đứng đợi, vẻ mặt sốt ruột. Người này không ai khác chính là Thái Sơn.
Thấy Thanh Nhã quay lại, Thái Sơn vội vàng chào hỏi và nói:
“Chúng ta nhận được thông tin rằng căn cứ Z đang cần thu thập một lượng lớn kim loại?”
Thanh Nhã đáp: “Đúng vậy. Ngươi hãy nhanh chóng tổ chức nhân lực. Ta nhận được tin ở bờ vịnh Vân Xuân có một đống container bị trôi dạt vào bờ. Có thể lái ô tô trực tiếp đến đó. Một số đoàn đội lính đánh thuê đã bắt đầu khai thác, nếu đến sớm thì vẫn có thể kiếm được ít lợi.”
Thái Sơn gật đầu: “Cảm ơn! Nếu vụ này thành công, thù lao sẽ là cửa hàng Kẹo Đường 3, chúng ta 7. Tuy nhiên, trước khi đi, ta muốn mượn quyền hạn của ngươi để đổi một số vật phẩm trong danh sách 1 và danh sách 2 của căn cứ Z.”
Thanh Nhã không do dự: “Được thôi! Chỉ cần tiền giao đủ.”
Thái Sơn mỉm cười: “Vậy thì cảm tạ.”
Thanh Nhã lộ ra nụ cười "thuần khiết" của thương nhân, nói: “Còn một vụ làm ăn nữa, là tin mật mà ta tình cờ thu thập được. Ngươi có muốn làm hay không?”
Thái Sơn nhướng mày, vẻ tò mò: “Tin gì vậy?”
Thanh Nhã tiết lộ, giọng hơi nhỏ đi một chút:
“Một kho vàng và kim loại hiếm dưới lòng đất. Nếu không phải đoàn đội của chúng ta bận rộn nhiều việc, thì chẳng đến lượt các ngươi nhận nhiệm vụ này.”
Thái Sơn khẽ thở dài, quyết đoán: “Được rồi, ta tham gia. Thù lao chia như thế nào?”
Thanh Nhã hơi suy nghĩ, nói:
“Giết zombie trong tình hình hiện tại không phải chuyện khó khăn, ngươi cũng có thể kiếm được một khoản từ zombie. Còn về phần vàng và kim loại quý, chia 7 và 3, chúng ta 7, các ngươi 3.”
Thái Sơn có chút tức giận, phàn nàn: “Đại tỷ, đừng vắt sữa bọn ta quá vậy. Chúng ta đâu chỉ g·iết zombie, mà còn phải đối mặt nguy hiểm khi vận chuyển số kim loại ấy về trung tâm thương mại. Các ngươi chỉ cung cấp tình báo, mà muốn chia đến bảy phần. Cái này cũng quá đáng rồi.”
Thanh Nhã mỉm cười, giọng điềm tĩnh giải thích:
“Ngươi nhầm rồi, đây là ta chiếu cố các ngươi, không phải hợp tác. Chờ khi chúng ta rảnh tay, sẽ tự mình đem số kim loại đó về. Dù sao, tình báo này hiện giờ chỉ có mình ta biết. Bây giờ không làm, số vàng và kim loại quý vẫn còn nằm ở đó.”
Thái Sơn thở dài, bất lực: “Ta phục rồi. Nhưng chẳng còn cách nào khác, chúng ta nhận nhiệm vụ này.”
Thanh Nhã nhìn hắn, hài lòng: “Phải vậy chứ. Các ngươi yên tâm, tình báo ta đã điều tra rõ ràng, đảm bảo sẽ không quá nguy hiểm.”
Thái Sơn mặt sầu khổ, cười khẩy: “Ta phải cảm ơn ngươi nha. Thương nhân các ngươi thật là hắc tâm.”
Thanh Nhã cười nhẹ, ánh mắt sắc bén: “Chỉ là giá trị tương xứng thôi, ngươi có thể không làm nếu không muốn.”
Thái Sơn vội xua tay: “Không không, ta làm, ta làm."
Nói đến đây, Thái Sơn chưa trực tiếp rời đi ngay.
Thanh Nhã nhìn thấy Thái Sơn có vẻ hơi xoắn xuýt, như thể có chuyện gì muốn hỏi nhưng lại ngại, nàng liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì nữa sao?”
Thái Sơn hơi do dự, thấp giọng: “Ta nghe tin là bom nguyên tử sắp nổ?”
Thanh Nhã khẽ gật đầu, giọng bình thản: “Đúng vậy, nhưng ngươi nói thiếu, không chỉ có bom nguyên tử, còn có cả bom khinh khí. Hơn nữa tin đồn đã bay đầy trời, ngươi biết tin này hơi trễ rồi.”
Thái Sơn vừa muốn hỏi thêm, Thanh Nhã đã đoán được hắn muốn hỏi gì liền nói:
“Tin tức này đúng tới 99 phần trăm. Ngươi không cần phải nghi ngờ. Vài ngày sau căn cứ Z sẽ công bố chính thức.”
Thái Sơn mặt càng thêm khổ sở, lo lắng: “Bên ngoài sinh tồn đã gian nan như vậy, nếu bom nguyên tử nổ, chúng ta làm sao sống sót được?”
Thanh Nhã giọng an ủi:
“Ngươi cũng đừng lo lắng, trời không tuyệt đường người bao giờ. Nhân loại luôn có cơ hội sống sót. Theo nguồn tin nội bộ của ta, căn cứ Z sẽ có thuốc khử phóng xạ. Nếu ngươi có đủ tiền điện tử, thì sẽ chẳng có chuyện gì.”
Thái Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng:
“Dạo này muốn làm thẻ căn cước tại Trung Tâm Thương mại ngày càng khó khăn. Ta có vài bằng hữu bên ngoài không thể vào, bọn họ chỉ có thể đi theo những người sống sót khác đến vực sâu phía bắc vùng quản hạt căn cứ Z, ở đó lẩn tránh phóng xạ...”
Thanh Nhã gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Tin tức miễn phí mà ta cung cấp cho ngươi đã đủ nhiều rồi. Hơn nữa, vật phẩm ngươi muốn nhờ ta đổi, chẳng cần nói ra ta cũng biết. Chính là trang phục chống phóng xạ, đúng chứ?”
Thái Sơn gật đầu: “Đúng vậy!”
Thanh Nhã giọng lạnh lùng nhưng không thiếu sự quan tâm:
“Vậy thì nhanh chóng góp tiền đi. Người trao đổi đang ngày một nhiều lên, nếu không nhanh chân, sợ là tạm thời hết hàng.”
Thái Sơn gương mặt trầm ngâm, quyết tâm: “Ta biết rồi!”
Thanh Nhã khá bận rộn, thấy không còn chuyện gì khác liền dứt khoát nói :
“Ngươi có tình báo nào muốn bán cho ta không? Nếu không có, thì hôm nay trò chuyện đến đây thôi. Ta còn có chút việc.”