Lập Thành tập trung lái xe tải đuổi theo Thanh Nhã ở phía trước, bọn họ đã rời xa căn cứ Z 14 km. Trong đầu hắn thoáng nghĩ: "Chạy thêm 10 km nữa, sẽ đến khu vực mai phục của Đội trưởng. Lúc đó, nhất định cho chúng biết tay!!!"
Chạy thêm một đoạn, Thanh Nhã chưa hề dừng xe, hơi giảm tốc, rồi ra hiệu cho Bích Tuyền ngồi sau mở cánh cửa ghế phụ phía trước bên tay phải. Sở Tuyết, bộc phát tốc độ, lần nữa vọt lên xe dễ dàng, đồng thời khéo léo đóng cửa lại.
Bích Tuyền và Tiểu Thất nhìn thấy hành động mượt mà của Sở Tuyết, trong ánh mắt chỉ có sự sùng bái.
Sở Tuyết ngồi vững, nhận lấy chai nước từ Bích Tuyền, uống một ngụm, nói: "Sắp ác chiến, mọi người cẩn thận."
Cứ nghĩ sẽ thuận lợi đến điểm mai phục, nhưng không! Đối thủ bất ngờ thay đổi chiến thuật, tốp xe gồm năm chiếc tách ra khỏi đội ngũ, tăng tốc đuổi theo. Tốc độ nhanh chóng tăng lên trên 90 km/h.
90 km/h trên đường xấu là khái niệm gì? Đoàn xe như thể đang bay!
Sở Tuyết ngay lập tức nhận ra điều bất thường. Nàng nhìn thấy 5 chiếc xe bức tốc lao v·út tới, với những cú xóc mạnh như thế, chẳng cần đoán cũng biết, người ngồi trong xe chắc chắn là siêu nhân loại. Nếu không, xe đã sớm lật. Hơn nữa người thường làm sao chịu nổi độ xóc nảy cỡ đó.
Sở Tuyết thầm kinh ngạc, nghĩ: "5 xe cải tạo chở trung bình 8 người, đừng nói đối phương có khoảng 40 tên cải tạo chiến sĩ chứ? Ở kẽ đá nào chui ra mà nhiều quá vậy?"
Nàng rất muốn bật bộ đàm thông báo cho Đổng A đang mai phục, nhưng lo sợ kẻ địch sở hữu biện pháp nghe lén, nên đành phải nhịn.
Chẳng ngồi yên, Sở Tuyết lại nhanh chóng chui ra ngoài, nhảy lên nóc xe tải, đổi vị trí với Tiểu Cường. Cụ thể là thay thế vị trí tại cái đài súng máy Tiểu Cường thường đứng. Lý do nàng chọn vị trí này vì nó vững chắc nhất.
Sở Tuyết nhận lấy khẩu súng bắn tỉa của mình, đã tra đạn hoàn chỉnh, từ Tiểu Cường đang đứng dưới đưa lên. Khẩu súng bắn tỉa cải tiến khá nặng, người bình thường rất khó vác nổi, huống chi ngắm bắn, chỉ siêu nhân loại mới dùng được.
Sở Tuyết nhìn thấy vẻ mặt cố gắng hết sức của Tiểu Cường, không nhịn được trêu đùa: "Tiểu Cường của chúng ta đã lớn rồi, nhưng vẫn còn yếu quá nha, phải siêng năng luyện tập chứ."
Tiểu Cường nghe thấy lời trêu đùa của Sở Tuyết, đầu tiên cảm thấy xấu hổ, sau đó không phục.
Sở Tuyết nhìn ra suy nghĩ của Tiểu Cường, càng vui vẻ nói: "Gì? Không phục à?"
Miệng thì đùa giỡn, nhưng động tác của Sở Tuyết lại vô cùng lưu loát, nâng súng, ngắm sơ qua, bóp cò.
Tiểu Cường đâu ngờ tiếng súng bắn tỉa lớn như vậy, bất giác dùng hai tay che kín tai.
Viên đạn rời khỏi nòng, bắn trúng vào tên lái xe chiếc đi đầu. Tên kia bị một phát vào ngực, phá ra cái động lớn, máu bắn đầy hàng ghế sau, cũng chưa c·hết hẳn.
Sở Tuyết dùng ống ngắm thấy được tình trạng đối thủ, xùy một tiếng nói:
“Quả nhiên là cải tạo chiến sĩ, hơn nữa so bình thường mạnh không ít, hẳn từng ăn qua người.”
Sở Tuyết bắn hết 5 phát đạn, thành công ba phát, trật 2 phát, mà hai phát này sượt qua người kẻ địch.
Nàng nhanh chóng thay băng đạn, nhận lấy băng đạn đã nạp sẵn trong tay Tiểu Cường, chưa quên nói thêm:
“Cây súng này, Lập Thành và Tiểu Ân b·ắn c·hết một tiên biến dị tà giáo đoạt được, khiêng về. Một mình lập Thành còn vác nó chạy một đoạn dài. Hai người là người thường, xử lý cả siêu nhân loại đấy!”
Tiểu Cường nghe xong, ngạc nhiên vô cùng:
"Không ngờ Lập Thành và Tiểu Ân, dù ít nói, hiền lành, lại lợi hại đến thế."
Ánh mắt Tiểu Cường giờ đây tràn ngập khâm phục và đấu chí.
Sở Tuyết mỉm cười rồi tiếp lời:
"Thật ra siêu nhân loại không mạnh như các ngươi tưởng tượng. Người bình thường nếu cầm v·ũ k·hí nóng và chăm chỉ luyện tập, chiến lực cũng chẳng kém đâu."
Lời của Sở Tuyết quả thật có lý riêng.
Đâu có ai là lục giác hình chiến sĩ, mà con người có thể nắm trong tay những v·ũ k·hí với sức hủy diệt hơn xa sức tưởng tượng. Trong điều kiện nhất định, việc vượt cấp chiến đấu là điều khả năng xảy ra. Dù tỷ lệ chiến thắng rất nhỏ, nhưng nếu biết tận dụng cơ hội, thì không phải không thể.
Tuy vậy lời tiếp theo của Tiểu Cường, làm Sở Tuyết bất ngờ:
"Chị Sở Tuyết, ta muốn trở thành siêu nhân loại?"
Sở Tuyết: "Quá khó, kể cả ta, tưởng chừng c·hết rồi mới đạt sức mạnh này."
Sau đó nàng tiếp tục an ủi: "Đại giới quá lớn đi, hậu hoạn vô tận. Đội trưởng không nỡ nhìn thấy đội viên c·hết, hoặc phát điên mới làm như thế. Chờ khung xương robot ra lò đủ cho ngươi chơi."
Sở Tuyết vừa dứt lời cũng chưa tiếp tục trò chuyện, băng đạn đã lắp xong, lại tiếp tục vòng nổ súng mới.
Lần này, nàng không chỉ q·uấy r·ối mà còn cố gắng áp chế các xạ thủ bắn tỉa và súng hạng nặng trong đội xe đuổi theo sau, chỉ cần đối phương nhô đầu phản kích, lập tức trở thành mục tiêu.
Với khả năng của chiến sĩ cấp 4, giác quan của Sở Tuyết vượt trội hơn hẳn, dễ dàng phát hiện, áp chế. Xạ thủ bên địch chẳng thể ló đầu ra phản kích vì nàng luôn theo sát, áp lực quá lớn khiến chúng không có cơ hội.
Mặc dù đám kia áp dụng chiến thuật đồng loạt phản công, nhưng mỗi lần như vậy tiếp tục vài tên bể đầu. Hơn nữa, đâu phải ai cũng sở hữu kỹ năng bắn chính xác khi di chuyển với tốc độ cao giống Sở Tuyết, bắn trúng hay không còn chưa biết...Tình hình chiến đấu như thế, để cả đám cải tạo chiến sĩ phe địch ăn cả bụng biệt khuất.
Súng bazooka của đối thủ đã khai hỏa, lại bị phát súng của Sở Tuyết tinh chuẩn bắn trúng, khiến quả đạn chưa kịp bay đi liền nổ tung, chẳng tạo ra uy h·iếp gì.
Chiếc xe tải do lập Thành Lái chạy vẫn rất ổn, chỉ có vài phát đạn xuyên qua, nhờ nàng dự phán từ trước, yêu cầu mọi người nằm sát xuống sàn, chưa xuất hiện t·hương v·ong gì.
"Bùm!" Chiếc xe đi đầu, bị Sở Tuyết chiếu cố trọng điểm. Sau vài lần đổi hướng, cuối cùng không chịu nổi sức ép, nó lật úp bên vệ đường.
Sở Tuyết nghĩ rằng hạ gục chiếc xe đầu sẽ làm ảnh hưởng xe phía sau, nào ngờ rằng đối thủ ngã xe đẹp mắt đến thế. Các xe tiếp theo gần như không bị cản trở, vẫn băng băng vượt lên, khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn.
Khoảng cách càng gần, Sở Tuyết càng bắn chuẩn xác hơn. Nhưng đoàn xe vẫn đang liều lĩnh tăng tốc, muốn liều c·hết đem hai chiếc xe chạy trước cản lại.
Sau một hồi chiến đấu, Sở Tuyết bỗng giật mình, quay sang hỏi Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, đạn bắn tỉa còn bao nhiêu viên?"
Tiểu Nguyệt bình tĩnh trả lời: "Còn 136 viên, ngươi cứ yên tâm sử dụng."
Sở Tuyết nghe xong, nhẹ nhàng thở phào: "A! Thanh Nhã thật đáng tin, đã đặt mua đủ đạn."
Nhưng hiện tại kẻ địch áp sát càng ngày càng gần, súng bắn tỉa với tốc độ bắn quá chậm khó mà áp chế hết được, nàng liền giao lại vị trí cho Tiểu Cường để hắn dùng súng máy bắn quét về phía đối phương.
Súng máy vẫn đang gắn sẵn trên bệ đỡ, đổi súng cũng chưa mất bao nhiêu thời gian, thế là "Thịch, thịch, thịch" tiếng súng dồn dập vang. Đạn va vào thép tấm, đem các xe chạy đầu bắn ra vô số hỏa hoa.
Súng máy bắn rất đã, nhưng vẫn có điểm yếu, chẳng áp chế những xe chạy ở sau cùng.Lập tức, vài quả Bazooka thành công bắn đi. Đường quá xốc nảy vận tốc xe quá nhanh rồi, cộng với Lập Thành đánh lái vô lăng điệu nghệ, cũng không bắn trúng.
Sở Tuyết thấy xe đuổi theo sau khoảng cách đủ gần, liền chạy tới đuôi xe, mở hốc cửa, bắt đầu ném lựu đạn. Sức ném của nàng rất mạnh, không thua bazooka là bao, để cho đoàn xe chật vật né tránh, buộc phải giảm tốc, nhất thời chưa vượt lên được.
Trong khi Sở Tuyết tiếp tục áp chế đám cải tạo chiến sĩ, khiến chúng tức tối, nhưng đám kia cũng chưa hề nản lòng. Bởi phía trước còn thêm một đội ngũ đang chuẩn bị chặn đường, đã đi theo hướng khác, lực lượng chẳng hề thua kém. Khi đó, với số lượng ít ỏi của đội ngũ từ căn cứ trên núi chắc chắn sẽ không có lối thoát.