Ngày hôm sau, Đổng A, Sở Tuyết, Thanh Nhã và Lập Thành cùng mặc vào bộ đồ chống phóng xạ và khung xương, sau đó choàng thêm một lớp áo bảo hộ dày bên ngoài để che giấu khung xương robot, không làm người khác chú ý.
Bọn họ lên xe ô tô, rời khỏi căn cứ trên núi, tiến về trung tâm thương mại. Dấu hiệu của mùa đông h·ạt n·hân đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhiệt độ ngoài trời hạ xuống âm 18 độ, tầng mây bụi dày đặc che phủ bầu trời. Tại khu quản hạt của căn cứ Z, hết tuyết đen, lại tới mây bụi phóng xạ, ánh mặt trời đã lâu chưa xuất hiện.
Lần này, Đám mây bụi đâu chỉ bao trùm tầng thấp, mà còn tràn ngập trên cả tầng bình lưu. Phạm vi bao phủ dường như đã lan rộng ra khắp thế giới.
Phía xa, vài cơn lốc bụi cuốn đất đá lên cao, làm điều kiện thời tiết thêm phần khắc nghiệt. Những tàn tích của thế giới cũ, vốn bị t·hiên t·ai bào mòn, nay phải chịu thêm một lượt tàn phá bởi bom nguyên tử. Dấu vết còn sót lại chẳng đáng là bao.
Mấy năm nữa thôi, sự tươi đẹp của thế giới cũ sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành truyền thuyết và nỗi hoài niệm trong miệng của những người sống sót.
Đổng A trầm ngâm nghĩ: "Không biết nếu không có ánh sáng mặt trời và nhiệt độ cứ giảm sâu đến thế, vùng rừng rậm và Đồng Bằng Tây Nam sẽ biến đổi thành cái dạng gì."
Hắn thử bật thiết bị liên lạc để gọi về căn cứ trên núi, nhưng tín hiệu nhiễm xạ khiến âm thanh xen lẫn tiếng lộp rộp, rất khó nghe rõ Lão Tân đang nói gì.
Mặt đất, sau nhiều năm chịu đựng t·hiên t·ai, giờ đây giống như bị dao gọt mất một tầng. Trong không khí vẫn chứa đầy mùi cháy khét từ cây cối, rác thải, và các vật liệu nung chảy, cực kỳ khó chịu.
Lập Thành than thở:
"Rừng c·hết đã bị đốt sạch, thật nhiều gỗ, đáng tiếc quá!"
Đổng A nhắc nhở:
"Tuyệt đối không được tháo mặt nạ phòng độc. Không khí không chỉ chứa phóng xạ mà còn có đủ loại khí độc. Nơi này giờ đúng là vùng đất c·hết thật rồi!"
Bất chợt, Sở Tuyết chỉ tay ra xa:
"Anh nhìn hướng 2 giờ đi! Đó có phải xác một con quái vật c·hết c·háy không?"
Đổng A gật đầu:
"Đúng vậy! Nó lớn thật. Mau quay xe lại, chúng ta đến xem thử."
Sở Tuyết xoay xoay vô lăng:
"OK! Nhưng em nghĩ cần cải tạo lại lốp xe thôi. Đường bị cày lên khó đi quá."
Đổng A đáp:
"Chuyến này trở về, anh thay thành bánh xích. Tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn đấy."
Sở Tuyết đồng ý:
"Không sao, bánh xích phù hợp hơn với địa hình đầy đá dăm lớn ở đây."
Thanh Nhã tò mò hỏi:
"Đội trưởng, ngươi muốn thu thập dịch tủy xương quái vật à?"
Đổng A khẳng định:
"Đúng! Với một con quái vật to thế này, dịch tủy xương chắc chắn không ít. Thứ này đối với người khác chẳng có tác dụng gì, nhưng với chúng ta lại là đại bổ."
Thanh Nhã nhíu mày:
"Nếu dịch tủy bị nhiễm phóng xạ cao thì sao?"
Đổng A trấn an:
"Không sao, căn cứ sở hữu hệ thống khử phóng xạ. Cứ thu thập về, bảo quản thời gian dài, nó không biến chất, chúng ta chờ được."
Thanh Nhã cảm thán:
"Không ngờ khu vực căn cứ Z còn tồn tại quái vật to như vậy."
Sở Tuyết giải thích:
"Bọn quái vật với nhiều kỹ năng kỳ lạ, hơn nữa địa bàn rộng lớn. Một hai con trốn thoát khỏi máy bay tuần tra của căn cứ Z cũng là chuyện dễ hiểu mà."
Chiếc xe nhanh chóng tiếp cận cái xác cháy đen của quái vật. Đổng A cùng ba người khác lập tức tiến lên xử lý.
Hắn cẩn thận kiểm tra trong khi Sở Tuyết đứng bên cạnh, sốt ruột hỏi:
“Thế nào? Có dịch tủy xương không?”
Đổng A đáp:
“Đáng tiếc, con quái vật lớn mà chỉ bốn đoạn xương chứa dịch tủy.”
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc bình kim loại, bẻ đôi đoạn xương bằng tay, rót dịch tủy xương ra ngoài.
Thấy dịch tủy xương màu vàng óng, Sở Tuyết không nhịn được, cười tươi như hoa:
“Không tệ! Gặp xác quái vật cấp lãnh chúa (Cấp 3) thế này đúng là may mắn!”
Đổng A thấy vậy liền trêu chọc:
“Xem ra bom h·ạt n·hân nổ chẳng phải chỉ toàn gây bất lợi.”
Sở Tuyết cười hì hì, nói:
“Đúng nha! Hay là chúng ta dạo một vòng quanh đây xem có quái vật cấp cao nào khác không. Em tin bom h·ạt n·hân đã kéo kha khá ‘Tên to con’ ra khỏi chỗ ẩn náu.”
Hắn đáp:
“Cứ đến Trung tâm Thương mại trước, rồi tính tiếp.”
Trước khi rời đi, Đổng còn chọn lấy vài đoạn xương cứng nhất. Hắn dự định thử nghiệm dùng chúng thay thế khung xương kim loại của robot. Nếu thành công, khung xương sẽ nhẹ hơn đáng kể.
Chiếc xe tiếp tục lên đường, tiến về căn cứ Z. Đi thêm một đoạn, Đổng A và cả nhóm bất ngờ chứng kiến cảnh tượng hãi hùng:
Phía trước, một cấu trúc khổng lồ được tạo thành từ hàng chục con zombie hợp lại, kích thước to như chiếc xe buýt. Tay chân chúng biến dạng, chỗ nối liền liên tục rỉ ra dịch màu đen. Cả khối zombie đó chẳng để ý đến chiếc xe mà đang hướng về phía cấu trúc zombie tương tự.
Giống với dự đoán, hai khối zombie khổng lồ tiến lại gần nhau, sau đó bắt đầu dung hợp. Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ vô số cái miệng l·ở l·oét chen chúc nhau. Quá trình dung hợp diễn ra hỗn loạn, không ít zombie bị rơi ra khỏi cấu trúc, ngã lăn lóc xuống đất.
Trên xe, ba người còn lại, ngoài Đổng A dù đã trải qua nhiều chuyện, có chút kháng tính, nhưng đều bị cảnh tượng kinh tởm đó làm cho miệng lưỡi chua lè, coi bộ sắp nôn tới nơi.
Sở Tuyết cũng chẳng dám nhìn thêm, lập tức nhấn ga chạy khỏi khu vực. Vừa lái xe, giọng nàng run run hỏi:
“Zombie làm sao? Nhìn gớm quá!”
Đổng A đáp, giọng trầm ngâm:
“Có lẽ chịu ảnh hưởng từ bom h·ạt n·hân, chúng mới biến đổi thế này.”
Sở Tuyết nhíu mày:
“Sử dụng nhiều bom h·ạt n·hân như thế, rốt cuộc căn cứ lớn đang tính toán điều gì?”
Thanh Nhã lắc đầu, nhẹ giọng than:
“Chịu! Ai mà biết được trong đầu những đại nhân vật kia chứa cái gì?Thế giới bên ngoài thay đổi nhanh quá, mới hơn ba tháng trôi qua mà thôi...”
Cả xe chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng động cơ vang đều đều.
Đoạn đường từ căn cứ trên núi đến căn cứ Z không quá xa, nhưng dọc đường, cả nhóm đã gặp phải vài chuyện quỷ dị. Nghĩ tới việc những cảnh tượng tương tự đang xảy ra trên khắp thế giới, thật khó tưởng tượng sự kinh khủng ấy còn đến mức nào.
Khi vào trung tâm thương mại, nơi đây trông giống ốc đảo giữa sa mạc hoang vu. Dù bầu trời bên ngoài vẫn tăm tối, ảm đạm, căn cứ Z vẫn rực rỡ ánh đèn sáng trưng, như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi thế giới tưởng chừng đang sụp đổ.
Thanh Nhã, qua lời kể của Thái Sơn, biết rằng vào thời điểm bom h·ạt n·hân p·hát n·ổ, tường thành của căn cứ Z đã kích hoạt bức màn năng lượng, tạm thời chặn gió bụi phóng xạ trong một khảng thời gian. Bức màn đó nhanh chóng biến mất sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ.
Đổng A bước vào bên trong khu trung tâm thương mại. Mọi thứ vẫn quen thuộc như trước, nhưng trái với dự đoán của hắn, bầu không khí nơi này còn nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Mọi người đều hối hả bôn ba, tranh giành cơ hội để mua thuốc khử xạ, chiến đấu vì mạng sống của mình. Người đi lại bên ngoài chưa cần mặc trang phục chống phóng xạ, nhờ vào các xe robot tự động được trang bị hệ thống khử xạ chạy tuần tra khắp nơi.
Bề mặt các tòa kiến trúc trong căn cứ cũng được phủ lên một lớp chất tẩy xạ do đội bảo trì thuê người thực hiện. Vì vậy, trong không khí luôn ngửi thấy mùi hóa chất nồng nặc, cực kỳ khó chịu.
Thanh Nhã nhanh chóng tách ra, trở lại cửa hàng kẹo đường – nơi mắc nối với hệ thống liên lạc tình báo của mình. Có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng mà bọn họ phải hoàn thành. Lập Thành liền theo hỗ trợ Thanh Nhã .