Đổng A tạm biệt người trợ lý rồi đi tìm Lý Tuấn hỏi mua hợp kim chế tạo đao nhiệt dung. Tuy nhiên, căn cứ Z không bán lẻ loại kim loại quý giá ấy, khiến hắn chỉ có thể thất vọng mà quay về.
Trở lại cửa hàng kẹo đường, cơm canh đã chuẩn bị hoàn tất. Lập Thành vẫn đáng tin, đồ ăn tuy không quá ngon nhưng cũng đủ nuốt trôi. Trong suốt bữa cơm, Thanh Nhã, Lập Thành ăn rất ít, hầu hết đồ ăn đều vào bụng Đổng A và Sở Tuyết.
Sau khi giải quyết sạch sẽ thức ăn, hai người lấy dịch tủy xương thu được ở rừng rậm ra để tráng miệng.
Ăn uống xong xuôi, Thanh Nhã quay sang nói với Đổng A:
“Tình hình ở trung tâm thương mại vẫn còn hỗn loạn, nhưng đã có thể kinh doanh trở lại. Chúng ta cần mau chóng kiếm thêm tiền điện tử mua nguyên vật liệu. Đội trưởng cần thêm thiết bị để nghiên cứu chế tạo khung xương robot. Hiện tại, chỉ có 5 bộ thì quá ít.”
Đổng A gật đầu đồng tình, nhưng vẫn phải suy nghĩ cẩn trọng. Hắn phân phó:
“Một tháng tới, ta và Sở Tuyết sẽ đi quanh địa vực căn cứ Z tìm thêm dịch tủy xương quái vật, đồng thời tìm cách đột phá. Các ngươi khi từ căn cứ lái xe tới trung tâm thương mại bổ sung vật tư phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất, cả 4 người đều mặc khung xương robot và Lão Tân dẫn đội, như vậy mới yên tâm.
Thanh Nhã, ngươi cần túc trực tại trung tâm thương mại. Khi rời khỏi cửa hàng kẹo đường, nhớ luôn mặc khung xương robot để phòng bất trắc.”
Thanh Nhã lo lắng hỏi:
“Nếu Lão Tân rời căn cứ trên núi, vậy đám người Hân Nhiên thì sao?”
Đổng A đáp:
“Không cần lo lắng. Căn cứ trên núi đã nằm sâu dưới lòng đất. Từ bên ngoài mà muốn công vào chẳng phải chuyện dễ dàng. Ta tin đám người Hân Nhiên đủ khả năng cầm cự cho đến khi cứu viện từ căn cứ Z tới.
Huống hồ, kẻ địch chưa chắc có thể vượt qua cạm bẫy và lớp đất dày để xuống được tầng hầm.”
Thanh Nhã gật đầu:
“Hiểu rồi!”
Đổng A tiếp lời:
“Ngươi cứ ở lại cửa hàng kẹo đường. Ngày mai, ta và Sở Tuyết sẽ dẫn người quay lại.”
Thanh Nhã đáp ngắn gọn:
“OK!”
Sau đó, Thanh Nhã tiễn ba người Đổng A rời đi. Hiện nay, trời luôn tối đen, không thể phân biệt được ngày hay đêm. Nàng nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ thầm:
“10 giờ sáng? Tối qua thế mà mình chưa ngủ.
Không được, phải mau đi đổi thuốc khử phóng xạ rồi về ngủ bù mới được. Ta chỉ là người bình thường, chẳng thể sinh hoạt như Đội trưởng và Sở Tuyết.”
“...”
Đổng A trở lại căn cứ trên núi, đem nhiệm vụ và phần thù lao thông báo cho Lão Tân.
Khi nghe tới nhiệm vụ, Lão Tân vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến cái tên "Thầy Lang," sắc mặt liền thay đổi rõ rệt. Không nhịn được, gấp gáp cắt lời Đổng A – đây là lần đầu tiên hắn làm thế:
“Ngươi nói Thầy Lang? Là Thầy Lang? Thực sự? Nàng chưa c·hết sao?”
Đổng A điềm tĩnh đáp:
“Người Trợ lý chưa nói rõ, căn cứ Z chỉ cung cấp thông tin. Còn việc có cứu hay không? Khi nào cứu? thì phải tự quyết định. Ta đoán người kia đang bị giam giữ ở đâu đó, nhưng tạm thời tính mạng vẫn an toàn.”
Lão Tân thở dài, rồi khẽ cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi, đội trưởng. Hơi chút thất thố rồi. Thầy Lang là đồng đội cũ thân nhất của ta! ta nợ nàng một mạng.”
Đổng A khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
“Người đó quan trọng với ngươi đến mức nào? Vì sao Người Trợ lý khi nhắc tới tên Thầy Lang lại chắc chắn rằng ta sẽ vì chút thông tin mà chịu mạo hiểm bán mạng cho căn cứ Z?”
Lão Tân trầm ngâm giây lát, rồi trả lời:
“Đội trưởng, Chẳng rõ vì sao ngay từ lần đầu gặp mặt, ngươi lại tín nhiệm ta. Nhưng có lẽ chuyện này cũng liên quan tới Thầy Lang.”
Đổng A nghe vậy, cảm thấy hứng thú hơn:
“Nói rõ thêm đi.”
Lão Tân gật đầu, giọng trầm xuống như đang lục lọi những ký ức xa xưa:
“Nàng từng là chuyên viên đến từ Thủ Đô, sở hữu năng lực rất lạ. Nàng có khả năng chữa trị những tổn thương tâm lý. Chính nhờ nàng, ta mới thoát khỏi cơn điên loạn và trở lại thành người bình thường. Sau lần chữa trị ấy ta đã trở nên khác biệt so với máy móc cải tạo chiến sĩ khác.”
Nói đến đây, Lão Tân dùng tay chỉ vào đầu mình:
“Khi đó, nàng từng nói rằng những người có năng lực tương tự sẽ nhận ra sự khác biệt. Cụ thể là cấu trúc trong đầu không giống người thường.”
“Vậy có lẽ ta cũng sở hữu năng lực giống Thầy Lang, nên mới nhìn ra ngươi ‘đặc biệt’ chăng?”
Lão Tân trầm ngâm gật đầu:
“Có thể lắm. Đội trưởng, dù chưa bao giờ thấy ngài thể hiện năng lực gì giống nàng, nhưng có khả năng ngài chưa khám phá hết tiềm năng của mình.”
Đổng A không ngần ngại tiết lộ:
“Ta đã tin tưởng ngươi, nên chuyện này chẳng cần giấu nữa. Bản thân sở hữu trạng thái đặc biệt gọi là ‘trạng thái quan sát.’ Khi vào trạng thái, có thể cảm nhận được kẻ địch từ rất xa, thậm chí xuyên qua cả địa hình.”
“Ta từng nghĩ rằng trạng thái quan sát chỉ là kết quả của các giác quan ưu việt kết hợp với khả năng xử lý nhanh của não bộ. Dù đúng là chất lượng trạng thái phụ thuộc nhiều vào giác quan, nhưng hôm nay nghĩ kỹ, lại cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
Trong trạng thái quan sát, nhân loại hiện lên màu xám; trẻ con thì sáng hơn đôi chút. Dược nhân mang màu trắng. Người Trợ lý cũng là màu xám, nhưng sắc xám của hắn giống với sương mù, luôn chuyển động không ngừng nghỉ.
Còn ngươi, Lão Tân, cơ thể ngươi là màu xám, nhưng phần đầu màu xanh nhạt. Thật kỳ lạ, đúng không?”
Lão Tân tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu:
“Đúng! Thật đặc biệt. Đây là lần đầu tiên nghe thấy điều này. Lần đầu gặp ngươi, cảm giác của một cựu binh đã nhận ra ngài chẳng hề đơn giản. Quyết định đi theo đội trưởng ngươi là quyết định cảm tính nhất đời, nhưng cũng là quyết định khiến ta hài lòng nhất.”
Đổng A mỉm cười nhẹ, rồi chuyển chủ đề:
“Trở lại chuyện Thầy Lang. Có phải nàng giống với tinh thần thể mà hai ta từng gặp ở căn cứ A31 không?”
Lão Tân khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Chưa rõ lắm, nhưng năng lực của nàng chẳng có sức t·ấn c·ông gì cả. Người ở gần đều cảm thấy rất dễ chịu.”
Hắn dừng lại, thở dài một hơi, sau đó cẩn thận lựa chọn từ ngữ để tiếp tục:
“Nhưng năng lực đó ích người mà hại mình. Nàng luôn bị những cơn đau nửa đầu h·ành h·ạ, chưa bao giờ có giấc ngủ ngon.
Điều đáng nói hơn là y thuật của nàng cực kỳ xuất chúng. Nếu đội ngũ của có được, thì chẳng khác gì có một giáo sư gia nhập. Đội trưởng, nếu ngươi tiện tay cứu vớt Thầy Lang, ta đảm bảo nhân phẩm của nàng hoàn toàn đáng tin cậy.”
Đổng A gật đầu, ánh mắt trầm ngâm:
“Nếu tình báo đến tay và nhiệm vụ không quá nguy hiểm, không ngại giải cứu một phen.”
Lão Tân ánh mắt thâm thúy: “Ta hiểu quá rõ Người Trợ lý. Hắn luôn cho rằng ta mới là thủ lĩnh thật sự của căn cứ trên núi, chứ không phải ngài, Đội trưởng. Đó cũng là lý do hắn đem thông tin về Thầy Lang ra làm điều kiện giao dịch.”
Đổng A vân vê cằm, nói: “Có khả năng. Nhưng sẽ thế nào nếu từ chối tiếp nhận nhiệm vụ này?”
Lão Tân lắc đầu: “Đừng làm vậy. Người Trợ lý chắc chắn sẽ không vui đâu.”