Đổng A kinh ngạc: “Không đến mức nghiêm trọng thế chứ?”
Lão Tân lắc đầu: “Ngươi chẳng hiểu rõ Người trợ lý. Bề ngoài tuy luôn tỏ ra sòng phẳng, nhưng bản chất, hắn chỉ coi người khác là quân cờ. Lúc trước, chúng ta chưa đủ quan trọng để lọt vào tầm mắt. Bây giờ, khi Đội trưởng mạnh lên, có lẽ ngài đã trở thành quân cờ dự bị, e rằng nhất thời khó thoát ra được.
Những quân cờ nào không còn giá trị, Người Trợ lý sẽ tìm cách loại bỏ. Làm hắn phật lòng chắc chắn không phải là quyết định sáng suốt.”
Đổng A chưa tỏ ra quá lo lắng, nói: “Chà! Ta chưa bao giờ nghĩ tình cảnh của mình đáng lo đến vậy.”
Lão Tân phân tích: “Căn cứ Bắc Sơn giàu có như thế, vì sao phải phí công sức mà di dời đi nơi khác? Đơn giản vì bọn họ muốn gia nhập hàng ngũ kẻ đánh cờ chả được, sợ bị lợi dụng làm quân tốt thí... Rời đi là lựa chọn hợp lý."
Đổng A hơi phiền muộn: “Ngươi phân tích rốt cuộc mới nhận ra, tự thân suy nghĩ quá đơn giản. Ta thực sự ghét chuyện quyền mưu âm hiểm.”
Lão Tân thở dài: “Có ai thích đâu? Nhưng vì sinh tồn, vì sinh tồn ai cũng buộc phải làm quen.”
Đổng A cân nhắc kế hoạch: “Ta đã có ý tưởng giúp mọi người rời đi, việc này cần rất nhiều thời gian chuẩn bị. Trong thời gian tới, phải tích cực thu thập tình báo tìm nơi an toàn hơn. Nếu rời đi mà phải phiêu bạt như con ruồi không đầu, thật sự quá nguy hiểm.”
Lão Tân gật đầu, đúc kết: “Được rồi! Sinh tồn vốn chẳng dễ dàng. Nhiệm vụ không thể từ chối. Đội trưởng, ngươi phải thật cẩn thận,...cẩn thận hơn nữa.”
Đổng A tiếp nhận sự thật, rồi tỏ ra chẳng sao cả, nói: “Yên tâm đi! Ta không dễ c·hết như vậy đâu. Hơn nữa, gần đây nghiên cứu đã ra kết quả. Kế hoạch sắp tới là chế tạo hàng loạt loại v·ũ k·hí mới, chắc chắn sẽ rất hữu ích trong nhiệm vụ đối phó với tà giáo và quái vật.
Ban đầu, Ta dự định dùng phần thưởng ứng trước từ nhiệm vụ cấp S và tiền tích góp để đổi lấy khẩu súng điện từ, nhưng có lẽ kế hoạch đó phải tạm gác lại.”
Lão Tân đặt niềm tin vào hắn, nói: “Tự cân nhắc rồi làm thôi. Mọi người luôn tin tưởng quyết định của ngài.”
Đổng A gật đầu, ánh mắt trầm tư vì kế hoạch sắp tới.
"..."
Sau hơn ba tháng tạm dừng hoạt động, căn cứ trên núi một lần nữa phái người trở lại Trung tâm Thương mại.
Hoạt động kinh doanh do Thanh Nhã điều hành diễn ra vô cùng thuận lợi. Cửa hàng Kẹo Đường đã ra mắt sản phẩm mới: thịt hộp chuột núi và xin thành công giấy kiểm duyệt từ Cục Kiểm duyệt Thực phẩm.
Sản phẩm với giá thành rẻ hơn đôi chút so với các sản phẩm tương tự trên thị trường nên rất được đón nhận. Ngay trong ngày đầu mở bán, đã cháy hàng.
Cũng trong ngày khai trương trở lại, khoản tiền lớn từ căn cứ Bắc Sơn cũng được chuyển đến. Số tiền nhiều đến mức khiến Thanh Nhã không khỏi sửng sốt. Lượng tiền đủ để đổi hai viên pin hydro.
Có trong tay lượng lớn tiền điện tử, Thanh Nhã trở nên tự tin hơn rất nhiều. Nàng có quyền chi phối một phần số tiền này, giúp hoạt động kinh doanh của căn cứ rót thêm vốn, trở nên càng thuận lợi.
Phần tiền còn lại, theo kế hoạch của Đội trưởng, sẽ phục vụ cho nhiệm vụ sắp tới. Điều đó cũng cho thấy rằng, để đảm bảo an toàn phải liên tục tân trang v·ũ k·hí hiện đại hơn, thù lao từ căn cứ Z không phải quá nhiều như người ta luôn tưởng tượng.
Đổng A thông báo với Người Trợ lý rằng hắn sẽ tham gia nhiệm vụ. Đồng thời, hắn ra lệnh cho Thanh Nhã sử dụng 50% thù lao ứng trước, đặt mua lượng lớn thuốc nổ tồn kho từ căn cứ Z.
Loại thuốc nổ mà hắn mua chủ yếu là C4, uy lực tạm ổn, tính linh hoạt kém xa thuốc nổ Tetra. Nên chưa tốn quá nhiều điểm cống hiến từ nhiệm vụ cấp S vẫn có thể đổi được một lượng kha khá.
Sau khi hoàn tất chuẩn bị, Đổng A dẫn theo Sở Tuyết rong ruổi khắp địa phận căn cứ Z để thu thập tủy xương quái vật.
Ban đầu, Đổng A nghĩ hành trình của hai người sẽ giống như lần trước đây, cô độc và lặng lẽ. Nhưng thực tế lại khác hẳn: có rất nhiều đoàn đội lính đánh thuê cũng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đặc biệt, người đi nhặt phế liệu chiếm số lượng đông đảo nhất.
Mỗi ngày, trung bình Đổng A chạm mặt một đến hai đoàn đội. Hắn cũng quan sát thấy không ít lần bọn họ xảy ra xung đột, c·ướp đoạt tài nguyên. Trận chiến thường rất hung tàn và thảm khốc.
Đôi lúc, Đổng A còn chứng kiến trận chiến do cải tạo chiến sĩ dẫn đầu, cực kỳ đặc sắc.
Tuy nhiên, nhờ sự cảnh giác, hắn và Sở Tuyết luôn phát hiện những nhóm người đó từ xa, kịp thời tránh né. Hơn nữa, hai người dùng xe điện, được Đổng A lắp tạm một pin nguyên tử, nên có thể chạy liên tục mà không hết điện.
Tiếng động cơ xe điện rất nhỏ, nên rất khó bị phát hiện.
Trong hành trình, cặp đôi tìm ra rất nhiều xác quái vật bị bom h·ạt n·hân thiêu cháy. Tại khu vực gần hố bom h·ạt n·hân, hai người còn thấy xác quái vật cấp cao bị sóng xung kích nghiền nát thành thịt vụn.
Do chính sách tăng thu mua kim loại, xác quái vật ở khu vực căn cứ Z thậm chí còn không đáng giá bằng kim loại phế liệu.
Rất ít người thu mua vì việc phân tách xác quái vật đòi hỏi quá nhiều công sức, khá cồng kềnh và chi phí vận chuyển cao. Quái vật cấp cao số lượng ít không nói, quái vật cấp thấp, cơ bản đem về cũng chẳng đổi được bao nhiêu tiền điện tử.
Tủy xương quái vật có giá trị đối với thợ săn rừng rậm, nhưng đối với cải tạo chiến sĩ và người bình thường thì vô dụng.
Hơn nữa, phần lớn xác thịt quái vật đều bị nhiễm phóng xạ nặng, chẳng ai muốn động vào. Chính vì thế, Đổng A và Sở Tuyết dễ dàng, thoải mái thu thập.
Chỉ sau một tuần ra ngoài, họ đã thu được một thùng 50 lít dịch tủy xương quái thường và 2 lít dịch tủy xương cấp lãnh chúa – thu hoạch cực kỳ dồi dào.
Lần này, Đổng A và Sở Tuyết mang theo máy khử phóng xạ dự phòng, nên không cần phải trở về Trung tâm Thương mại hay căn cứ trên núi để xử lý phóng xạ.
Sau vụ n·ổ b·om nguyên tử, các khu vực tập trung người bên ngoài căn cứ Z gần như bị xóa sổ. Người không vào được trung tâm thương mại hoặc chưa kịp di dời đều c·hết dưới sức nóng, sóng xung kích của bom hoặc bị bụi phóng xạ g·iết dần.
Nhưng "Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ."
Vực sâu – nơi mà trước kia chẳng ai dám đặt chân tới – nay đã trở thành điểm định cư mới của người sống sót.
Con người không dám và cũng không thể đi xuống quá sâu. Tương tự, quái vật sống dưới vực sâu cũng chả muốn tiến lên gần mặt đất. Do đó, khu vực vách đá từ 200 mét đổ lên trở thành nơi an toàn cho nhân loại hoạt động.
Thỉnh thoảng vẫn có người bị quái vật t·ấn c·ông và bỏ mạng, nhưng số lượng không lớn. Ngược lại, quái vật yếu đuối đôi khi còn bị con người dùng v·ũ k·hí tiêu diệt.
Một số căn cứ nhỏ xung quanh căn cứ Z, khi nhận ra vị trí của mình chẳng thể thoát khỏi tầm hủy diệt của bom h·ạt n·hân, cũng di chuyển xuống vực sâu.
Bọn họ cải tạo hang động, mở lối đi và dựng lên những căn cứ mới ẩn sâu trong vách đá. Để phòng ngừa quái vật đào hầm t·ấn c·ông, vách đá gia cố chắc chắn bằng nhiều lớp bảo vệ.
Trong thời gian căn cứ trên núi tập trung cải tạo chống bom h·ạt n·hân, người sống sót khác cũng chưa nằm đó chờ c·hết. Họ dọn tới 'nhà mới' nhờ vậy mà tránh được t·hảm h·ọa và bảo toàn mạng sống.